Ác Ma Anh Hùng

Chương 13




Ánh mắt Đào Yêu Yêu sáng lên nhìn một màn này, cả người nổi da gà.

"Anh ngầu quá ~ mẹ! Giúp con đứng dậy, con vẫn có thể hóng chuyện!”

Còn An Ninh thì lo lắng, người ta có quyền có thế, thật sự có thể làm như vậy sao?

An Ninh và Đào Yêu Yêu đang thò đầu ra nhìn qua bên ô cửa sổ của cửa tiệm.

Ra khỏi cửa tiệm giặt ủi, Nhậm Kiệt không kiềm chế sự nóng nảy trong lòng được nữa, nụ cười trên mặt dần dần trở nên điên cuồng.

An Ninh và Đào Yêu Yêu là những người Nhậm Kiệt quan tâm nhất, hai người bọn họ bị bắt nạt, Nhậm Kiệt không nổi giận mới là lạ.

Vừa rồi ở trong cửa hàng, anh đã cố hết sức kiềm chế bản thân.

Nhưng bây giờ thì khác!

Nhậm Kiệt giật tóc của cô gái, quăng cô ta đến trước. người anh, nhấc chân đạp vào bụng cô ta, ngọn lửa dưới chân nổ tung hóa thành lực đẩy ngược làm cho uy lực của một cú
đạp này tăng vọt.

Cô gái kia bị đá cong người thành con tôm, tóc cháy rụi, bị Nhậm Kiệt đạp vào con hẻm.

Người đàn ông giàu có vừa trèo ra khỏi thùng rác, lại bị cô gái nóng bỏng kia bay tới đập trúng.

Anh ta tức giận đẩy cô ta ra.

"Hai người các ngươi còn đứng sững đó làm gì? Các người không làm việc sao? Chơi hẳn đi!”

Hai người đàn ông vạm vỡ kia tức giận hết lên một tiếng, cuối cùng lấy hết dũng khí xông về phía Nhậm Kiệt lần nữa.

Nhưng ngọn lửa trên người Nhậm Kiệt dữ dội, sóng nhiệt cuồn cuộn hoàn toàn làm cho bọn họ không có cách nào tới gần.

Hai mắt Nhậm Kiệt đỏ như máu:

"Sao? Muốn trở thành người quen cũ sao? Muốn tao giúp mày không?”

“Nếu không cút, tao cũng không ngại hỏa táng tụi bây

ngay tại chỗ, rải tro cốt cho tụi bây:

Hai đàn ông vạm vỡ liếc nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Người bình thường có thể đánh với chiến binh gen sao? Đây không phải muốn chết sao?

Vẻ mặt Nhậm Kiệt càng lúc càng điên cuồng, từng bước từng bước đi thẳng đến con hẻm nhỏ.

“Khặc ~ mày muốn chơi, ông đây sẽ cùng mày chơi đùa Vui vẻ ~"

Người đàn ông giàu tức giận: "Đám vô dụng, Vương Diễu, anh không lên sao? Anh có tin tôi nói với cha tôi không?”

Người đàn ông tóc dài mặc âu phục dựa vào chiếc Rolls-Royce Cullinan cuối cùng anh ta cũng chịu động đậy, từ trong xe rút ra một thanh Lam Sao Thái Đao, đứng ở lối vào con ngõ nhỏ.

Anh ta cười khẩy:

“Không ngờ tới ở cái nơi nhỏ bé này, còn có thể sinh ra một chiến binh gen? Được lắm? Chỉ mới thức tỉnh cấp một đã muốn ra ngoài lăn lộn, có phải đã quá đề cao bản thân hay

không? Ông đây là thức tỉnh cấp hai!”

Chỉ nghe "ầm" một tiếng, trên người Vương Diễu nở ra linh khí chấn động mãnh liệt, chậm rãi rút ra Thái Đao.
"Thiếu gia? Muốn làm sao?”

Người đàn ông giàu có tà ác: "Phế hẳn, chỉ cần không gϊếŧ chết, xảy ra chuyện tôi chịu”

Vương Diễu nheo mắt: "Chỉ cần phế một cánh tay của mày là được rồi, nếu không tao cũng không có cách nào báo. cáo kết quả”

“Tao sẽ giải quyết mày trước khi đồng bạc này rơi xuống đất!"

Trong lúc nói chuyện, đồng bạc trong tay bị ném lên trời, Vương Diễu rút đao chém thẳng tới Nhậm Kiệt.

Trên lưỡi đao hình thành một con dao nước tóic độ cao. “Thủy Nhận Trảm!” Nhậm Kiệt nở nụ cười: "Mày nói nhảm nhiều thật.”

Trong lúc nói chuyện, anh giơ cánh tay trái lên chặn đòn tấn công

Vương Diễu sửng sốt, Nhậm Kiệt không cần cánh tay này nữa sao?

Đúng ý anh ta muốn!

Nhưng mà chỉ nghe "lenh keng" một tiếng, lưỡi đao chém vào cánh tay robot của Nhậm Kiệt, bắn ra tia lửa, lưỡi đao cũng khô cạn sụp đổ, con dao nước tốc độ cao cũng không hề làm rách chút da thịt nào của Nhậm Kiệt.

Vương Diễu:???

Cánh tay này là gì?

Atom cậu bé tay sắt?

Ngay sau đó Nhậm Kiệt giơ tay lên, đẩy Thái Đao ra, nắm một nắm đấm, ba con dao nhọn từ trong năm đấm chém thẳng về phía Vương Diễu.

Vương Diễu trừng mắt, đây là cánh tay robot? Cường Thực giả?

Anh ta bị đánh lui, âu phục cũng bị rạch ra ba vết thương, vừa tránh được một đòn hiểm nhưng ngay sau đó Nhậm Kiệt nhằm lòng bàn tay vào ngay Vương Diễu.

Năm ngón tay mở ra.

“Chưởng tâm pháo!”

“Bùm!”

Chưởng tâm pháo bắn ra uy lực mạnh mẽ, Vương Diễu chỉ kịp lấy thân đao ngăn cản, cả người anh đã bị hất trượt về phía sau.

Nhậm Kiệt giơ tay lên chụp lấy đồng bạc rơi xuống, nằm nhẹ một chút đồng bạc đã bị ngọn lửa nung chảy thành nước bạc.

"Vã mặt rồi phải không? Hàng nhái!”

Sau đó hất nước bạc đỏ thẫm về phía người đàn ông giàu có.

Nước bạc nóng rực làm cho người đàn ông giàu có bỏng nổi mụn nước khắp mặt, anh ta che mặt kiên tục thét chói tai.

"Aaal Gϊếŧ hẳn đi, gϊếŧ hẳn cho tôi!”

Vương Diễu nghiến răng: "Mày muốn chết!”

"Thủy Long Đạn! A phốc~"

Vương Diễu há miệng phun về phía Nhậm Kiệt, từng đợt đạn nước bay tới với tốc độ cao, tạo ra những tiếng nổ vang đội trong không trung.

Vương Diễu lúc này dường như hóa thân thành bình phun hình người, xạ thủ bắn đạn nước.

Nhậm Kiệt:???

Anh chỉ có thể giơ tay lên phòng ngự, đạn nước đánh lên người Nhậm Kiệt, đa số đều bị nhiệt độ cao của ngọn lửa làm bốc hơi, nhưng vẫn có một số đánh trúng người làm cho cả người đau đớn, anh liên tục lui về phía sau.

Hơi nước nóng hóa thành sương trắng, trong nháy mắt tràn ngập hẻm nhỏ, che khuất tầm nhìn.

Nhậm Kiệ chỉ dựa vào cánh tay robot thì không nằm chắc?

Hơn nữa người ta còn có kỹ năng, mình cũng chỉ vừa mới có thể châm lửa mà thôi.

Theo lý thuyết, mình nhất đoạn cấp 1 thì chắc phải có kỹ năng?

Thử lại lần nữa.

Vừa có suy nghĩ, ý thức của Nhậm Kiệt ngay lập tức đi tới không gian Kính Hồ.

Giơ tay lên chạm vào cây Ác Quỷ, quả nhiên, cái loại cảm giác câu kết hơi thở lại lần nữa hiện lên.

Nhậm Kiệt giương mắt nhìn về phía cành chính Viêm Ma kéo dài ra ngoài hơn một ngàn cành phụ, lúc này, anh lại có một loại cảm giác chỉ cần mình muốn thì sẽ mở ra bất kỳ một cành phụ nào.

Cành này thực sự là kỹ năng của Viêm Ma sao?

Nhậm Kiệt không nói hai lời, trực tiếp chọn một cành to nhất dày nhất rồi đốt lên.

Chỉ thấy một tia sáng đỏ lao ra từ trong quả Viêm Ma, trực tiếp rót vào trong cành cây.

Cành phụ được thắp sáng ngay lập tức hiêu đốt, trên đó lại mọc ra một phiến lá cây lửa màu đỏ thẫm.

Lời thì thầm của ác ma một lần nữa vang lên trong đáy lòng.

“Kỹ năng thiên phú Viêm Ma mở rai” "Kỹ năng: Đốt cháy!"

“Thần uy như lửa, lửa do tâm sinh, bát hoang thiêu rụi thành đất khô căn!”

Nhậm Kiệt:!!

Thôi nào, nó thật sự là kỹ năng của mình, không cần hấp thu mảnh ghép gen tương ứng.

Thôi kệ, giải quyết xong rồi tính sau.

Cái giá một lần ma hoá cũng chỉ là làm cho người khác rơi lệ mà thôi, cũng không khó lắm.

"Ma hóa... mởi”

Nhưng Nhậm Kiệt vẫn chưa phát hiện, sương mù trên Kính Hồ vốn đã cực kỳ mỏng manh, sương mù trong nháy. mắt bị xóa sạch theo lần ma hoá này...

Trong con hẻm nhỏ tràn ngập hơi nước nóng, Vương Diễu năm đúng thời cơ, xé sương mù chém ra một đao, lưỡi dao chém thẳng vào vai Nhậm Kiệt!

Và ngay đúng lúc này, khí thế trên người Nhậm Kiệt thay đổi, hỏa diễm vô tận sinh ra từ trong ngực anh, trong nháy mắt phủ đầy toàn thân.

Ngưng tụ cái sừng Viêm Ma trên đỉnh đầu, ngọn lửa trên người đột nhiên biến đổi trở nên cực kỳ bốc cực kỳ bùng nổ khác thường.

Lúc này, Nhậm Kiệt từ từ mở hai mắt ra, ngay cả mái tóc đen cũng hóa thành đỏ rực giống như ngọn lửa đang bốc cháy, cả người giống như ác ma trong ngọn lửa.

Ánh mắt nóng rực và điên cuồng! Vương Diễu bị dọa run rẩy, đây là thứ quỷ quái gì vậy? Nhưng nhát chém trong tay anh ta lại không hề chậm lại chút nào

Đối mặt với lưỡi dao nước chém tới, Nhậm Kiệt lại giơ tay phải lên bắt lấy thân đao.

Nhiệt độ khủng khϊếp khiến cho lưỡi dao bốc hơi nhanh chóng, thậm chí còn đốt cháy thân dao thành màu đỏ rực.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Vương Diễu, thân đao trực tiếp bị nóng chảy cắt thành hai đoạn, hóa thành sắt nóng chảy nhỏ xuống đất.

“Chuyện này... chuyện này là không thể nào!”

Nhưng mà ngay sau đó, Nhậm Kiệt đã giơ tay lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mặt Vương Diễu.

"Mày có thể chết rồi...."

“Đốt cháy!”

Ngọn lửa hình chuông khổng lồ trực tiếp phun ra từ lòng bàn tay Nhậm Kiệt, giống như ngọn lửa phun ra từ đuôi của động cơ hỏa tiễn, nuốt chửng cả người Vương Diễu trong nháy mắt.