Dịch: Hàn Phong Vũ
Trong nháy mắt khi chú thuật của Mặt Sẹo tấn công Lãnh Nguyệt, Lương Nhược Vân lập tức sử dụng chấn động pháp vực của cô, thay Lãnh Nguyệt nhận một phần tấn công.
Nhưng vì chuẩn bị không đầy đủ, lại thêm uy lực chú thuật của Mặt Sẹo rất mạnh mẽ, cho nên Lương Nhược Vân mới có thể bị thương.
Có điều chính và chia sẻ của Lương Nhược Vân, cho nên Lãnh Nguyệt mới vừa vặn chỉ bị thương nhẹ.
Nhưng dù vậy, điều này vẫn khiến Mặt Sẹo cảm thấy rất ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ tới Lãnh Nguyệt rốt cuộc còn có thể còn sức đứng lên.
"Tôi không cách nào trơ mắt nhìn người tôi dẫn tới lại bị giết!
Mặt Sẹo, hai người chúng tôi liên thủ, anh tuyệt đối không có đường chiến thắng, tôi hy vọng anh có thể giao lại người cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không làm kẻ địch với anh, vả lại xem như Lương Nhược Vân tôi nợ anh một cái nhân tình, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ trả lại."
Lúc này Lương Nhược Vân đứng dậy trên mặt đất, nhín về phía Mặt Sẹo nói.
"Uy hiếp tao? Ở trong địa bàn của tao còn dám uy hiếp tao?"
Mặt Sẹo hiển nhiên là không mua trượng của Lương Nhược Vân, dù sao ở trên địa bàn của hắn, sao có thể nói đến là đến, nói đi thì đi.
Thấy điệu bộ Mặt Sẹo như muốn thông báo cho những người khác, Lãnh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt khí thế lập tức lại đạt tới đỉnh điểm, tiếp theo lại thấy anh ta chậm rãi nâng thanh vô nhận kiếm lên, ngoài miệng lẩm bẩm một tiếng:
"Vô tức!"
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Mặt Sẹo và Lương Nhược Vân đều không kịp phản ứng lại, thế nhưng khí thế mà Lãnh Nguyệt bộc phát ra lúc này chắc chắn đang nói cho bọn hắn biết, Lãnh Nguyệt đang phóng thích chú thuật cấm kỵ!
Thế nhưng mặc cho bọn họ ai cũng không phát hiện ra, rốt cuộc Lãnh Nguyệt đã chuẩn bị tư thế từ lúc nào.
Nhưng những thứ rõ ràng trước mắt lúc này, hiển nhiên đều đã chậm rồi, theo tiếng lẩm nhẩm của Lãnh Nguyệt vang lên, tiếp theo sau đó, bóng dáng của Lãnh Nguyệt lập tức biến mất ngay tại chỗ, thời điểm xuất hiện ra lần nữa, anh ta đã vung kiếm chém thẳng về phía Mặt Sẹo.
Khí lạnh vô tận bắt đầu lan tràn, trong trời đất thoáng chốc bị đóng băng một phạm vi lớn, trong khí lạnh ngút trời, một hư ảnh nhân tính to lớn nắm chặt một thanh cự kiếm vô song nặng nề rơi xuống từ trên cao.
"Tuyệt diệt chiểu vực!"
Chú thuật cấm kỵ, lại do cấp giám đốc phát ra, dưới tình trạng không có chút phòng bị nào, một khi trúng chiêu chắc chắn kết quả phải bị thương nặng.
Đồng thời một chiêu này của đối phương, rõ ràng đồng thời còn gắn liền với pháp vực, lúc này trên uy thế càng có chút gia tăng.
Mặt Sẹo trong lòng hoảng hốt, chỉ có thể thi triển ra phòng ngự mạnh nhất của mình trong hoàn cảnh mất bò mới lo làm chuồng, định làm chậm lại thương tổn đến mức độ lớn nhất.
Chiểu khí hình thành phòng hộ từng tầng một, trong đó lại thêm hiện ra vô số tàn ảnh oán linh, đang gào thét giãy dụa giữa chiểu khí.
"Ầm ầm!"
Tiếng nổ đinh tai nhức óc lan tràn ra tầng tầng sóng âm tiến dần lên, mang theo sương lạnh cuồng bạo đồng loạt quét về phía Mặt Sẹo.
Tuyệt diệt chiểu vực của Mặt Sẹo chỉ ngăn cản trong một phút chốc, lại thấy oán linh trong đó lần lượt hồn phi phách tán, tường lũy phòng hộ chiểu vực hình thành cũng lập tức bị đóng băng sau đó biến thành khối khối băng vụn.
Một mũi kiếm to lớn hạ xuống từ trên không trung thì chém thẳng xuống đầu Mặt Sẹo.
"A!"
Mặt Sẹo phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, đầu gần như bị cắt đứt phân nửa, từ mắt, mũi, miệng đều có chút máu tươi chảy ra. Hai chân hắn phát run đứng tại chỗ, nhưng vẫn gắt gao nghiến răng không để bản thân ngã xuống đất.
Sau khi phóng ra chú thuật cấm kỵ, người làm phép sẽ phải chịu phản ứng cắn trả to lớn, cho nên chú thuật này chắc chắn là đã thương địch thủ một nghìn, bản thân tự tổn hại tám trăm.
Mặc dù anh ta có thể khiến Mặt Sẹo như vậy, thậm chí là Lương Nhược Vân cũng không chuẩn bị sẵn sàng chú ý tới, là vì trước đó anh ta cố ý để mình kẹt trong lớp băng dày, bị chiểu viêm của Mặt Sẹo nướng lên, mục đích chính là muốn để cho Mặt Sẹo sơ suất, anh ta chuẩn bị chú thuật cấm kỵ giấu trong đó xong xuôi, cho đối phương một đòn trí mạng.
Vốn lúc trước lập tức phát động, nhưng mà bởi vì hành động ra tay của Lương Nhược Vân, nên anh ta lại kịp thời thu tay lại, từ đây mới có đòn đánh bất ngờ sau này.
Đừng nhìn Lãnh Nguyệt không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thế nhưng trên phương diện chiến đấu thì chỉ số IQ lại cao đến mức đáng sợ, đồng thời trên kinh nghiệm cũng vô cùng phong phú.
Anh ta biết rõ, lấy thực lực vừa mới tấn thăng lên giám đốc của mình, mặc dù ỷ vào vận dụng pháp vực, cùng chú thuật và kết hợp các phương diện khác với pháp vực, thì so với đại đa số các giám đốc khác đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, thế nhưng nếu như đi liều mạng so đo thực lực mày tới tao đi, anh ta tuyệt đối không phải đối thủ của Mặt Sẹo.
Chỉ có thừa dịp khi đối phương sơ suất, dùng chú thuật cấm kỵ mạnh nhất của anh ta tấn công, mới có một tia cơ hội chiến thắng.
Mặt Sẹo lúc này cũng không còn hơi sức nói thêm gì nữa, lại sử dụng toàn bộ sức lực để lấy nước thuốc khôi phục thuật pháp, nhưng vào lúc này, một ngọn roi dài như rắn lại đột nhiên lao tới quấn trên cổ của hắn.
"Lương Nhược Vân... Nếu cô muốn giết tôi... Cô và mẹ cô đều sẽ bị xui xẻo... Nếu cô thả tôi, chuyện hôm nay cho dù cấp trên biết được thì cũng chỉ là mâu thuẫn hai bên, sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.
Tôi trả lại người cô cần cho cô, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào nữa.
Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không đi chọc các người nữa."
Mặt Sẹo thấy Lương Nhược Vân muốn giết hắn, hắn cũng không dám cử động nữa, buộc lòng phải đi đâm vào nhược điểm trong lòng Lương Nhược Vân, thuyết phục cô tha mình một lần.
Trên thực tế, sau khi nghe xong Lương Nhược Vân cũng có vẻ rất do dự, bởi vì nếu như bọn họ không giết Mặt Sẹo, cho dù đệ tam Minh Phủ có tìm đến, bọn họ tối đa cũng chỉ chịu chút trừng phạt mà thôi...
"A!"
Ngay khi thời điểm Lương Nhược Vân rơi vào do dự, Mặt Sẹo lại đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, khi Lương Nhược Vân nhìn lại lần nữa, đầu của hắn đã văng ra rất xa, máu tươi bắn ra tung tóe.
Lãnh Nguyệt nửa quỳ trên đống gạch vụn, vô nhận kiếm trên tay đã không còn, hiển nhiên, người cho Mặt Sẹo một đòn vừa rồi kia chính là anh ta.
"Cậu..."
"Người này tuyệt đối không thể để lại, nếu là tử địch, vậy thì cứ giết để trừ hậu hoạn về sau."
Trong lúc vô tình Lãnh Nguyệt lại nói ra một bộ câu nói kia của Hạ Thiên Kỳ.
Lương Nhược Vân nghe xong có chút mờ mịt nhìn Lãnh Nguyệt, sau đó gầm hét lên:
"Cậu có biết cậu đang làm gì hay không! Nếu Mặt Sẹo chết! Tam đại Minh Phủ này sẽ hoàn toàn hỗn loạn!"
"Lẽ nào bây giờ Minh Phủ còn không loạn hay sao?!
Ẩn nhẫn của một mình cô! Chịu đựng của một mình cô có thể khiến cho cái Minh Phủ này thay đổi tốt đẹp hơn hay không?! Cô có thể làm cho cái tình cảnh phân tranh của đệ nhị vực này trở lại bình thường hay không?!"
Lương Nhược Vân ngơ ngác nhìn Lãnh Nguyệt, hiển nhiên hoàn toàn không nghĩ tới, lời nói này lại phát ra từ miệng Lãnh Nguyệt.
"Tuy tôi không làm được, nhưng tôi có thể bảo vệ cậu! Bảo vệ được Mộng Kỳ! Còn có thể để mẹ tôi duy trì được tình hình hiện tại!"
"Theo tôi còn có sư muội tôi rời khỏi Minh Phủ, còn mẹ cô, tôi thề nhất định sẽ cứu bà ấy ra!"
Lãnh Nguyệt nhìn Lương Nhược Vân, ngữ khí kiên định nói.
Nỗi lòng Lương Nhược Vân chưa bao giờ rối loạn giống bây giờ, thậm chí cả vẻ bình tĩnh cơ bản nhất cô cũng không làm được.
Cô không biết mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ, là chạy trốn, hay là nghi ngờ ở lại thăm dò một tia may mắn.
Cô không biết, đầu cô bây giờ quá hỗn loạn.
"Cho dù cô có ở lại nơi này, mẹ cô vẫn bị giam trong tù.
Cô chọn ở lại vốn dĩ không được bất cứ tác dụng gì, nếu chúng ta chạy trốn, mẹ cô không những không gặp việc gì mà trái lại còn an toàn.
Bởi vì chỉ có bà ấy còn sống, mới có thể dẫn dụ cô trở về."
Lãnh Nguyệt không khuyên người, càng không biết những gì mình nói có đúng hay không, lại nói tiếp một loạt ý tứ anh ta vừa nói kia, chính là vô ý thức bắt chước Hạ Thiên Kỳ mà nói ra.
Nhưng bất kể thế nào, anh ta cũng chỉ có một suy nghĩ, dẫn theo mấy người Triệu Tĩnh Thù, còn có Lương Nhược Vân lập tức rời khỏi nơi này!