Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)

Chương 130




cái được gọi là chủ nghĩa giáo điều cặn bã công

Ở bên ngoài cung vàng điện ngọc Cửu Long, Hoa Ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêng người trên ở trên trên bậc thang, thanh trường kiếm không vỏ tựa vào bên cạnh hắn, ngoài ra hắn còn mang theo một bình rượu hồ lô, ánh mắt nửa khép hờ, tùy ý ngửa mặt tu rượu vào miệng, tựa hồ cực kỳ thanh thản.

Mà ở bên dưới bậc thang, còn lại là từng đống từng đống xác chết chất cao như núi, máu chảy thành sông. Lúc này đại điện kim loan y hệt như tòa thành đơn độc lững lờ trước phía hòn đảo vạn bộ thi hài xương cốt. Chân trời phía Đông dần dần nhô lên, Hoa Ảnh nhìn lên trời cao, trong mắt một mảnh mênh mông.

“Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, ngươi cùng chủ nhân của ngươi đúng thật là rất giống nhau.” Thị Long đứng ở phía xa, lạnh lùng nói.

Hoa Ảnh nói: “Ngoại trừ Mộ Dung Long Sách, ai cũng không thể tiến vào.” Dứt lời, đoạn kiếm rời khỏi một thi thể gào thét xẹt đi như tên bắn xượt qua sườn mặt của Thị Long, ở trên mặt hắn lưu lại một đạo vết cắt thật sâu.

Thị Long dù thế cũng chẳng nhúc nhích, mặc kệ máu tươi chảy tích tích từ trên gương mặt, chỉ nói: “Nếu người tới hết thảy đều giết không tha, vì sao không giết ta, chẳng lẽ ta đặc biệt sao?” Hoa Ảnh nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, nói: “Trên đời này, chỉ có tiểu chủ nhân là đặc biệt nhất, chỉ có hắn mới là ý nghĩa của ta.”

“Vậy ngươi có từng thật sự liếc mắt nhìn ta một cái chưa, ngươi cũng đã biết cảm tưởng của ta dành cho ngươi đi?” Thị Long giẫm lên dòng suối máu tươi thấm trên mặt đất, chậm rãi đi tới, “Từ lần đầu tiên khi mà ta nhìn vào đôi mắt kia của ngươi, ngươi khiến cho ta phẫn nộ, để cho ta cảm thấy bản thân như rơi vào ranh giới tận cùng, để cho ta càng ngày càng khó có thể ức chế tâm tình của mình.”

“Câm cái miệng của ngươi lại, ta ghét nhất tiếng huyên náo.” Hoa Ảnh lấy tay gối lên đầu, tiếp tục uống rượu, nhưng không có lập tức giết chết Thị Long đang dần tới gần.

Cuối cùng thì Thị Long cũng đi tới bên cạnh hắn, nói: “Ta là ảnh vệ, cuộc đời này chỉ biết một lòng trung thành một mình Mộ Dung Long Sách. Vì chủ nhân, đôi tay này của ta cũng sẽ nhuộm đầy máu tươi, nhưng cũng sẽ không tàn nhẫn hưởng thụ ham muốn khát máu điên cuồng một lòng muốn chém giết như ngươi, ngươi là quỷ, ngươi căn bản không phải là người.” Hoa Ảnh không hề để ý đến hắn.

Thị Long thấy hắn không trả lời, liền bước từng bước trên bậc thềm, nói: “Hoa Ảnh, nếu như ta cứ như vậy tiến vào đại điện, uy hiếp người mà ngươi trân quý nhất, ngươi có thể liếc mắt nhìn ta một cái hay không?”

Dứt lời thật sự xẹt ngang qua bên người Hoa Ảnh mà qua, muốn đi vào đại điện kim loan.

Bỗng nhiên, trời đấtđảo lộn, khoảnh khắc khi hoàn hồn lại, thế mà bị cánh tay như gọm kèm bằng thiết sắt kiềm chế sít sao, quật hắn ngã xuống đất. Thị Long kinh ngạc sợ hãi ngẩng đầu, chống lại con ngươi nhuộm máu của Hoa Ảnh.

“Ta sẽ dành cho ngươi sự trừng phạt so với cái chết còn nặng hơn.” Hoa Ảnh một tiếng xé nát kéo rách quần áo Thị Long, trong đôi mắt sợ hãi của Thị Long dần dần chuyển sang thê lương buồn bã cùng mê ly, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nói: “Như vậy, rốt cục ngươi cũng có thể liếc mắt nhìn ta một cái.”

Vì thế ở trước ánh bình minh, sau khoảng tối của đêm đen, ngay trước vô số thi thể chất thành đống, phía trước bậc thềm rồng, hai thân thể gắt gao quấn quýt, không chút lưu tình mà hoan ái, thống khổ cùng khát vọng muốn giày vò chà đạp đan xen vào nhau.

Thị Long mặc cho thân thể bị biến thành một con rối bị người giày xéo tàn phá, mặc cho cuồng thú từ địa ngục chà đạp, hắn chẳng để tâm khi tình cảm của mình đến tột cùng có được thú điên máu lạnh đáp lại dù chỉ một chút hay không, quan trọng nhất chính là, rốt cục hắn cũng đã quyết ở…nơi này thời khắc đặc biệt này để lại dấu vết tỏ rõ lòng mình, sau khi chủ nhân công thành, biết quá nhiều bí mật của hắn cho nên mình không còn cần phải tồn tại nữa, mà đem thân thể vô dụng giao phó cho Hoa Ảnh cũng thế.

Một giọt nước mắt lạnh lẽo từ trên hai gò má chảy xuống, ở trong đợt tiến công mãnh liệt của Hoa Ảnh, Thị Long cảm thụ được đau đớn đốt cháy linh hồn cùng với đỉnh điểm của kho*i c*m. Ý thức dần dần mơ hồ, máu tươi càng ngày càng nhiều từ trong miệng tràn ra, thế mà hắn lại gắt gao gì chặt tấm lưng của Hoa Ảnh, khàn khàn giọng nói: “Đừng có ngừng… Để cho ta đem phần đau đớn này mang xuống địa ngục…”

Trước khi mà hắn tới đây, hắn đã uống kịch độc, Long Sách sắp sửa mở ra một thời kì thống trị mới huy hoàng nhất trong lịch sử, mà mình có thể vì chủ nhân làm được một chuyện cuối cùng này, vì hắn cho dù đến chết cũng chôn vùi toàn bộ bí mật, đem tất cả những bí mật này vùi sâu vào trong địa ngục đi.

Sáng sớm khi tia nắng màu vàng rực rỡ đầu tiên chiếu ở trên bậc thềm rồng, cánh tay Thị Long rốt cục cũng dần tuột xuống, mang theo một nụ cười thỏa mãn, dần dần ở trong lòng Hoa Ảnh lạnh cứng.

Hoa Ảnh buông thân thể hắn ra, lấy tay giúp hắn vuốt đôi mắt lại, nói: “Làm một người ảnh vệ, ngươi tận lực.”

Một bóng người chắn đi ánh mặt trời, Hoa Ảnh vội vàng quỳ gối xuống, cung kính hành lễ: “Bái kiến tôn tọa.”

Từ hôm nay trở đi, tiểu chủ nhân của hắn một mình nắm trong tay quyền uy vinh dự nhất trên đời, là vị Thần cai quản giang sơn này, toàn huyết tinh dơ bẩn, tất cả đều do một tay mình làm thay hắn.

“Thị Long đã chết?” Đức Âm nhìn Thị Long trên người chỉ đắp một cái áo choàng nằm ở nơi này.

“Vâng. Hắn ăn xong kịch độc, đã ngừng thở chết rồi.” Hoa Ảnh đáp.

“Ta muốn để cho hắn sống.” Đức Âm khí độ ung dung hạ lệnh.

“Dạ.” Hoa Ảnh không tra hỏi bất kỳ lý do, lập tức bắt lấy Thị Long, đem một đạo nội kình bá đạo đánh vào tâm mạch của hắn —— Thị Long vừa mới tắt thở, hẳn là còn chưa có chết hẳn. Lúc này, Mộ Dung Đức Âm cởi giày, một cước đá vào trên bụng Thị Long, chỉ nghe Thị Long oa một tiếng, vậy mà thông hơi!

Mộ Dung Đức Âm = = nhìn nhìn Thị Long nửa chết nửa sống, Long Sách quá độc, chiêu này nhất định là hắn dạy cho Thị Long, căn bản không có cái gì gọi là diệt khẩu để giấu kín bí mật gì gì đó, chỉ là dạy Thị Long làm sao để thông đồng với Hoa Ảnh thôi, loại tiết mục ngược chuyện này hắn xem ở trong sách Long Sách phải nhiều lần lắm rồi, Long Sách nhất định vì bản thân mình đạo diễn vở kịch ngược luyến này mà rất đắc chí, đồng thời còn có thể để cho Thị Long bám trụ địa ngục khuyển, quả nhiên là kế sách hay!

Hoa Ảnh mặc giầy vào giúp Đức Âm. Đức Âm nhân tiện nói: “Đem Thị Long dẫn đi, phải để hắn sống, ta còn muốn từ trong miệng hắn moi ra vài thứ.”

“Dạ.” Địa Ngục Khuyển đứng lên, thô lỗ vác Thị Long ném tới một góc không nhìn thấy, dù sao Thị Long chỉ không chết là được, không thể để cho hắn gây trở ngại cho đại quân sau khi tiến vào nhìn thấy chủ nhân triển lãm tư thế oai hùng.

(Phong:: Giờ thì hiểu cái tựa rồi đi, cặn bã công x trung khuyển cường thụ)

Đức Âm một lần nữa trở vào trong điện Kim Loan, tiểu hoàng tử Hiên Viên Cực Ngọc kia đang nằm trên ghế rồng ngủ, có lẽ là cảm thấy vị trí bên người không còn, hắn dụi dụi mắt, cuối cùng đã tỉnh, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm che ánh sáng đứng ở trước mặt hắn, khiến cho hắn nhất thời rùng mình.

“Biểu huynh…” Cực Ngọc e dè ngập ngừng lên tiếng.

“Cực Ngọc, tới xem thiên hạ của ngươi một chút đi.” Mộ Dung Đức Âm lôi kéo tay hắn chậm rãi đi ra khỏi đại điện, dưới ánh mặt trời sáng rỡ chói mắt, Hiên Viên Cực Ngọc nhìn thấy khắp nơi trên mặt đất hài cốt chất thành đống cả người lạnh như băng, lạnh run không khống chế được mà giật lùi về sau lưng Mộ Dung Đức Âm.

“Đừng sợ, ngươi là đế vương, nhìn xuống giang sơn vạn cốt bên dưới, mới là khí phách của ngươi.” Mộ Dung Đức Âm đè bờ vai của hắn lại, Hiên Viên Cực Ngọc lại nhắm mắt lại —— không! Hắn không phải là đế vương! Không phải! Đế vị chân chính căn bản không thuộc về mình!

“Biểu huynh…” Hiên Viên Cực Ngọc cơ hồ đem cả người dán hết ở trên người Mộ Dung Đức Âm, hắn cao đã đến bả vai Mộ Dung Đức Âm, ngẩng đầu, cơ hồ răng nanh của hắn cũng cực độ run rẩy liều mạng phun ra mấy chữ: “Biểu huynh… Ngươi sẽ giết chết ta sao?”

“Chỉ cần ngươi nghe lời, nhất định sẽ không.” Mộ Dung Đức Âm nói.

Một hàng nước mắt từ trong mắt Cực Ngọc khẽ rơi, cũng được, có thể lấy, ngươi đều cầm hết đi.

“Nếu ta đem thiên hạ giao cho biểu huynh ngươi, thay đổi triều đại thì sao đây?” Cực Ngọc cúi đầu nói.

Một bạt tai dội thẳng tới làm cho hắn cơ hồ không thể đứng vững, Cực Ngọc mắt nổ đom đóm, rốt cục ngã ngồi dưới đất, một tơ máu tươi từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống, người nam nhân tà mị kia không chút lưu tình mà đánh hắn, mà hắn thậm chí cả dũng khí biện giải đều không có.

“Hiên Viên Cực Ngọc, ngươi hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi, nếu cho ngươi đăng cơ, thì đừng có mở mồm nói ra những lời vô vị này. Làm tốt con rối gỗ của ngươi, bằng không cho dù ngươi mặc hoàng bào thì bất quá cũng chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé mà thôi!” Mộ Dung Đức Âm dẫm mu bàn tay trên mặt đất của Cực Ngọc, Hiên Viên Cực Ngọc cắn chặt môi, không dám than đau.

“Đứng lên! Lau sạch sẽ khuôn mặt ngươi đi, để cho ta nở mày nở mặt trước mặt mọi người.” Mộ Dung Đức Âm còn không chịu buông tha người thiếu niên đáng thương này, vươn tay túm lấy vạt áo của hắn, Hiên Viên Cực Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, sau khi đứng dậy thì thân thể lảo đảo, lại nghiêng ngã ù té xuống đất, sợ Đức Âm tiếp tục đánh mình, hắn vội vàng run run rẩy rẫy nói: “Biểu… Huynh… Ta… Ta bị trật chân …”

“Đồ vô dụng.” Mộ Dung Đức Âm hừ lạnh.

Vâng, ta là vô dụng… Các ngươi vừa ý ta, lúc đó chẳng phải nhìn trúng điểm vô dụng của ta sao… Cực Ngọc rơi nước mắt suy nghĩ.

Ngẩng đầu, nhìn nam tử ma mỵ kia, chỉ cảm thấy hắn cao lớn che cả vùng trời, sợ là cả đời này vĩnh viễn cứ chắn ở trước mặt mình như vậy, lấy việc phá hủy hắn làm niềm vui.

“Đứng lên.” Đức Âm hạ lệnh.

Không dám chống lại cái người tính tình thất thường kia, Cực Ngọc cắn răng, nhẫn nhịn đau đớn đứng lên, cúi đầu nép ở một bên, chỉ sợ một ngày này cứ duy trì như thế, mắt cá chân sợ là phảo sưng y hệt như cái bánh mỳ ấy chứ. Cực Ngọc âm thầm cười khổ, dứt khoát đau cho chết luôn đi, trái lại với hắn mà nói mình bất quá chỉ là một hình nhân rối gỗ mà thôi, mình nếu như chết đi, hắn còn có thể tìm một người khác dễ diều khiển hơn mình nhiều đi a.

【 Tua lại đoạn video trước 】

Đêm qua, Long Sách tiêu sái lên ngựa, thúc roi tuyệt trần mà đi.

Kết quả, một lát sau, hắn lại phóng ngựa trở về.

“Đức Âm, ngươi có biết làm sao để tên nhóc con Hiên Viên Cực Ngọc thành thành thật thật làm con rối của chúng ta không?” Long Sách ở trên ngựa lo lắng hỏi đệ đệ.

“Đe dọa hắn?” Đức Âm nghiêng đầu nói.

“Cũng không phải.”

“Cho hắn ngon ngọt?”

“Cũng không phải.”

“Giết hắn, đem hắn làm thành thi thể không bị thối rữa, để cho hắn chân chính biến thành con rối thi thể.” Việc cuối cùng Đức Âm có thể nghĩ tới.

“… … … Quên đi, đừng có đoán mò.” Long Sách mồ hôi tuôn ào ạt, Đức Âm mặt u ám đột nhiên xông tới, hắn ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Đức Âm tới gần, truyền thụ cho hắn: “Đối phó với cái loại thiếu niên gầy yếu nhu nhược tự cho mình thanh cao có điểm tiểu quật cường xinh đẹp, không có biện pháp nào có hiệu quả hơn so với ngược đãi bọn hắn càng làm cho bọn họ khăng khăng một mực, ngươi càng ngược hắn, hắn trái lại đối với ngươi càng ngày càng ỷ lại sùng bái, chỉ có điều không cần làm quá mức. Nhớ kỹ khẩu quyết ca ca đưa cho ngươi một tát hai đá ba túm, biết không?”

Đức Âm gật đầu, hỏi: “Một tát hai đá ba túm là theo thứ tự cố định, trật tự có thể đảo lộn hoặc lặp lại hay không? Tát với đá phải dùng lực đạo thế nào cho thích hợp?”

Chủ nghĩa giáo điều cặn bã công.

“… … Tự mình lĩnh hội đi! Không cần cái gì cũng đều phải theo sách vở như vậy! Huynh trưởng dạy ngươi quá nhiều, cục cưng ngu ngốc!” Long Sách thở dài, “Cục cưng, để huynh trưởng tiếp tục thoải mái một lần.”

“Gì?” Đức Âm (⊙⊙) lập tức nhìn sang huynh trưởng.

Long Sách hất đầu, phất áo choàng đỏ thẫm phía sau, biểu tình kiên quyết nói: “Đức Âm, ngươi có thể vì ta xả thân tiến vào Ma Giáo, ngươi hẳn cũng phải biết, vì ngươi, ta cũng có thể miễn cưỡng giành thiên hạ, chỉ vì ngươi! Từ nay về sau, sẽ không còn ai có thể lay động bá nghiệp của ngươi nữa!”

Đức Âm: ” “(⊙⊙)? Không phải lời này y hệt lời lúc nãy sao?”

Long Sách (╰╯)#: “Ngươi không thể ngậm miệng để ca ca hưởng thụ một chút bầu không khí này hay sao!! Hừ!” Lập tức đắm chìm trong màn máu chó tràn ngập của mình, “Từ nay về sau, không còn bất cứ ai có thể lay động bá nghiệp của ngươi nữa! Hắc hắc! Lay động bá nghiệp của ngươi! Câu này đủ khí thế hàm chứa xiết bao tình cảm!” Vì thế quay ngựa lại, lầm bầm lầu bầu rời đi.

Đức Âm đưa mắt nhìn huynh trưởng rời đi. Long Sách thật đáng thương ╮(╯╰)╭

Lililicat

Phong