Lúc này sắc trời đã ngày càng tối sầm.
Đèn đường bốn phía sáng lên, ánh đèn sáng ngời tưới xuống đỉnh đầu, thắp sáng ban đêm cô độc lạnh lẽo, tăng thêm mấy mạt nhu hòa ấm áp.
Nhưng ngược lại, có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, thành thị to lớn như vậy vẫn luôn có chỗ ánh sáng chiếu không đến được.
Liền thí dụ như ——
Cái hẻm nhỏ trước mắt Đỗ Thanh Thanh đây.
Tối om, chật hẹp, cử động hơi mạnh một chút liền sẽ không cẩn thận đụng vào vách tường, xung quanh còn có thật nhiều con chó to cùng đôi mắt phát sáng lao đi qua lại vèo vèo như gió.
Đỗ Thanh Thanh khi còn nhỏ bị chó cắn mông, đến tận bây giờ qua đi nhiều năm như vậy nhưng nhìn thấy chó vẫn như cũ không tránh khỏi kinh hãi.
Vốn dĩ đều đã hình thành phản xạ có điều kiện, nhưng lúc này lại bởi vì Tô Kỷ Miên gần trong gang tấc, nàng tạm thời quên mất chuyện sợ chó này.
Suy cho cùng, người trước mắt này dường như càng khủng bố hơn một chút.
Đỗ Thanh Thanh tức khắc run như cái rây bột.
Nàng thở dài, bởi vì xung quanh quá tối thật sự thấy không rõ mặt Tô Kỷ Miên, chỉ có thể ở trong lòng tìm hệ thống dò hỏi, muốn biết Tô Kỷ Miên hiện tại rốt cuộc là cái biểu tình gì.
"Chính cô xem không phải càng trực quan sao?" Hệ thống ho nhẹ một tiếng, "Tôi giúp cô mở tính năng nhìn ban đêm nè."
Vừa dứt lời, không đợi Đỗ Thanh Thanh nói cái gì nữa đã trực tiếp giúp nàng khai mở cái bàn tay vàng (buff).
Đầu sảng khoái một hồi, rõ ràng lúc trước sống chết không thèm cung cấp cho nàng bất kì cái phúc lợi gì.
Đỗ Thanh Thanh: "........" Không phải là cô cũng sợ đấy chứ?!
Nàng nhấp nhấp môi, không có hệ thống làm hậu thuẫn kiên cường cho mình, cảm giác sợ hãi ở đáy lòng cấp tốc tăng lên.
Nhưng cũng không bởi vậy mà lùi bước, suy cho cùng thì trong tay Tô Kỷ Miên cũng chỉ là hộp kẹo, trừ phi nàng có ý tưởng độc đáo dùng thứ này làm mình sặc chết, nếu không hẳn là cũng không dễ chết đến vậy....!nhỉ?!
Vẫn là xuống tay hoàn thành nhiệm vụ đi, hỏi thăm nàng hiện tại rốt cuộc muốn làm gì.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ như vậy, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp băng lãnh của Tô Kỷ Miên, sau đó câu nói chuẩn bị trong lòng rốt cuộc cũng cất ra khỏi miệng.
Run run rẩy rẩy hỏi nàng: "Hành đổng cụa em là có ý tứ gì?"
*Chị Thanh sợ quá nói vấp.
Tô Kỷ Miên: "......" Này là giọng của nơi nào vậy?
"Lời này hẳn phải là tôi hỏi chị đi?" Ý thức được bản thân tựa hồ bị nàng mang chạy trật, Tô Kỷ Miên dừng một chút, trầm mặc vài giây sau rồi thực mau mở miệng: "Nhóm người ngày hôm qua hình như chị có quen biết?"
Lời này vốn chỉ là cái câu nghi vấn, nhưng lại bởi vì ngữ khí lạnh băng nghiêm túc của Tô Kỷ Miên mà trực tiếp bị bẻ thành câu khẳng định.
Nhưng mà cũng không sai biệt lắm, biểu tình trên mặt nàng vừa rồi cũng đã biểu thị hiểu rõ chuyện này.
Đỗ Thanh Thanh bị nàng hỏi liền phát ngốc, trong đầu ngay sau đó oanh một tiếng.
Nhưng vì mạng sống, vẫn khẽ cắn môi thử giả ngu giảo biện: "A? Em nói cái gì?"
"Đừng nghĩ giả ngu." Tô Kỷ Miên trừng nàng, sau đó móc ra di động, mở màn hình khóa đưa cho nàng xem, thanh âm rất thấp, "Trong tiệm cũng không phải không có camera."
Đỗ Thanh Thanh thiếu chút nữa bị ánh sáng mạnh của điện thoại lóe cho mù mắt.
Nhân gian quá khó khăn!
Nàng sợ hãi lại bất đắc dĩ, bất đắc dĩ chỉ có thể híp mắt ngó lên màn hình, ngay sau đó liền phát hiện, xuất hiện ở trước mắt thế nhưng là một bức ảnh.
Thoạt nhìn hẳn là được cắt ra từ video giám sát, hình ảnh còn rất rõ ràng, đúng là hình ảnh nàng điên cuồng biểu lộ sắc mặt uy hiếp với nhóm trai tráng, đột nhiên nhìn thấy cái miệng nhếch nhếch, con mắt đảo nghiêng.
"Xem ra cái biểu tình này ai làm cũng xấu." Hệ thống ở trong đầu bình luận, "Đến khuôn mặt xinh đẹp như vậy cũng chịu không nổi a."
Đỗ Thanh Thanh: "......" Cô thật đúng là đáng ghét!
Nàng bị bức ảnh kia làm cho bên tai phiếm hồng, trầm mặc vài giây còn muốn kiên cường giảo biện, nói với Tô Kỷ Miên: "Đây là hiểu lầm."
"Tôi khi còn nhỏ trải qua một cơn bệnh, tuy rằng lúc sau trị khỏi, nhưng vẫn còn biến chứng." Nàng nói, nước mắt lưng tròng xúc động, "Chỉ cần khẩn trương thì biểu tình trên mặt liền khống chế không được mà run rẩy, nhưng này cũng không thể nói lên điều gì, tôi....."
Tôi không phải, tôi không có, tôi bị oan!
Đỗ Thanh Thanh còn chưa kịp đem nguyên một bộ lý do thoái thác này nói ra hết, đã nghe Tô Kỷ Miên trước mắt nhẹ nhàng cười cười.
Ngay sau đó lại thấy nàng nâng lên ngón tay hoạt động màn hình, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi phun ra mấy chữ.
"Ngoài cửa hàng cũng có camera."
Chỉ một thoáng, lại có một tấm ảnh chụp hiện ra ở trước mặt nàng.
Nữ nhân ngồi ở cửa sổ xe, nhóm tráng hán hành tẩu trên đường phố, ánh mắt bọn họ giao nhau, bên môi mang ý cười.
Đặc biệt là nữ nhân kia, thậm chí còn ý vị thâm hậu giơ tay làm cái động tác OK với nhóm tráng hán, hình ảnh này, lại muốn bảo bọn họ không quan hệ ngay cả Đỗ Thanh Thanh cũng không tin.
Này cũng quá hố đi, rõ ràng cái này là nguyên chủ, căn bản là không phải nàng!
Đỗ Thanh Thanh quả thực khóc không ra nước mắt.
Cận Như Ca trong kịch bản rõ là kẻ điên, bản thân tính toán cùng Tô Kỷ Miên chính diện xé mặt, căn bản không muốn giấu giếm, thậm chí còn ngồi ở trong xe nghênh ngang mở di động ra ghi hình, muốn lưu lại hình ảnh Tô Kỷ Miên bị đánh bởi nhóm trai tráng kia để cùng đám bạn mèo mả gà đồng của mình mua vui.
Thật đúng là phóng bay nhanh như bão táp đi tìm đường chết, không chỉ hố chính mình, mà còn kéo theo Đỗ Thanh Thanh chung một hố.
Lúc này chứng cứ vô cùng xác thực, Đỗ Thanh Thanh tức khắc an tĩnh như gà, biên không ra nổi một câu nào nữa.
Cảnh tượng xấu hổ vô cùng, không khí trực tiếp hạ thấp đến mức muốn đóng băng.
Sau một lúc lâu vẫn là Tô Kỷ Miên dẫn đầu mở miệng, hỏi nàng: "Cô rốt cuộc có ý đồ gì, một lần hai lần tới quấy rầy tôi rốt cuộc là vì cái gì?"
"Không vì cái gì." Đỗ Thanh Thanh nhỏ giọng nói thầm, bị bắt vì hành động của nguyên chủ mà xin lỗi, "Mọi chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, là tôi sai rồi, tôi thành thật xin lỗi."
"Kỳ thật tôi không có ác ý." Nàng nói, "Hiện tại tôi thiệt tình thực lòng muốn cùng em kết giao bằng hữu......."
Hai chữ hiện tại này cố tình cắn thật nặng.
Chẳng qua là Tô Kỷ Miên hiển nhiên không nghe ra manh mối gì, cau mày nhìn nàng vài lần, một lát sau thậm chí còn bật cười: "Bằng hữu? Cô nói vui đùa cái gì vậy?"
"Tôi không thiếu mấy người bằng hữu như cô." Nàng nói như vậy, dường như đã bị Đỗ Thanh Thanh rút hết sạch kiên nhẫn, "Kẹo cho cô, về sau không cần lại dây dưa tới tôi."
Nói xong liền đem kẹo trong tay nhét vào trong tay Đỗ Thanh Thanh, sau đó cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Áp suất thấp bọc quanh thân cũng theo nàng rời đi, không khí dần dần ấm lại, Đỗ Thanh Thanh đứng tại chỗ nhìn chằm chằm hướng nàng rời đi, thẳng đến khi nhìn không thấy bất cứ thứ gì nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Cơ hồ là theo bản năng hướng trên mặt tường dựa vào, bám vào thành tường, vừa run run vừa di chuyển về phía trước.
Hệ thống nhịn không được chen một câu: "Vãi thật, hai cái đùi của cô run như mì sợi rồi kìa!"
"Câm miệng!" Đỗ Thanh Thanh không hề tự tin rống nàng, "Cô mới giống mì sợi!"
"Cô hít sâu chậm rãi." Hệ thống ở trong đầu cho nàng ra chủ ý, "Nếu không ổn thì ăn một viên kẹo đi, hẳn là có thể giảm bớt khẩn trương."
Đề nghị này thật ra cũng không tồi.
Đỗ Thanh Thanh nghe vậy gật gật đầu, sau đó liền run run rẩy rẩy mở nắp hộp, lấy ra một viên kẹo thảy vào trong miệng.
Kết quả chưa nhai được hai cái, biểu tình trên mặt tức khắc đọng lại.
Hệ thống ở trong đầu hỏi nàng: "Làm sao vậy làm sao vậy?"
"Lần đầu tiên tôi được ăn viên kẹo ngon đến như vậy." Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm, "Cảm thấy cần phải cùng cô chia sẻ chia sẻ."
Tiếng nói vừa dứt, hệ thống liền mau chóng lấy đi của nàng một viên kẹo.
Thực mau, Đỗ Thanh Thanh nghe được hệ thống lòng tràn đầy vui mừng nhai xuống hai cái, lúc sau lại phát ra tiếng phi phi phi.
Dọa Đỗ Thanh Thanh nhảy dựng: "Cô phun đi đâu vậy hả!"
"Khăn giấy!" Hệ thống hơi há mồm biện giải cho bản thân, khoang miệng cùng đầu lưỡi trong ngoài đều tê dại lợi hại, "Đây là cái kẹo quỷ gì, sao lại chua đến như vậy!"
"Bên ngoài nhìn như là kẹo dâu tây." Đỗ Thanh Thanh mặt đầy chua xót, "Nhưng bên trong cái này....!Nếu như tôi đoán không lầm, hình như là kẹo chua."
Tô Kỷ Miên thật là xấu tính a......!
-
Cũng may trên đường trở về vẫn chưa đụng tới đám chó vàng to lớn cắn người.
Đỗ Thanh Thanh đi ra khỏi hẻm nhỏ liền vội vã khởi động xe, một đường thất thần về đến nhà, ăn xong cơm chiều phong phú, tâm tình vẫn luôn treo trên cao lúc này cuối cùng mới buông lỏng không ít.
Sau khi ăn xong Lưu thúc lại đây cùng nàng báo cáo, nói hoa viên mới đã được tu sửa xong, hỏi nàng có muốn đi xem không.
"Không đi." Đỗ Thanh Thanh xua xua tay, "Hôm nay không có tâm tình gì, về sau rồi lại nói đến."
Nàng là thật sự không có tâm tình, thậm chí còn sầu hỏng rồi, sao cứ cảm thấy hướng đi của kịch bản càng ngày càng thêm vi diệu.
Điểm xuất phát sau khi sống lại thay đổi thì thôi đi, hiện tại ngay cả nhân thiết* của nữ chính cũng giống như bắt đầu băng lạnh, không giống tiểu khả ái thanh thuần, giống cái bạch thiết hắc** hơn.
*nhân thiết: nhân phẩm, hình tượng.
**bạch thiết hắc: vẻ ngoài nhìn thì đáng yêu, trong sáng hiền lành nhưng tính cách thì cay độc, dữ dằn.
Đỗ Thanh Thanh nghĩ đến sọ não cũng bắt đầu phát đau.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể thực mau xoay người trở lại phòng ngủ, ngồi ở dưới trản đèn ba bóng sáng ngời kia tiếp tục múa bút thành văn, viết thư đặt vấn đề đến cho hiệp hội bảo hộ công nhân.
Quả nhiên như dự đoán, không có kết quả.
"Này cũng quá mức không xem thực tập sinh là người đi!" Cuối cùng đến hệ thống cũng nhìn không được, "Tôi thấy bọn họ xem ra là khi dễ cô là người mới tới, là kẻ nào a, lần này để tôi đi đi, tôi đã làm hơn một năm, không tin các nàng không cho tôi mặt mũi."
Quét qua một trận gió, tiếng nói vừa dứt liền không thấy thân ảnh của Thống nhi*.
*đọc teenfic có quen thuộc Hà Băng được gọi thân mật là Băng nhi không? Chính là như vậy đó, Hệ Thống thì gọi thân yêu là Thống nhi (.
❛ ᴗ ❛.)
Đỗ Thanh Thanh thấy thế còn rất cảm động, đầy cõi lòng chờ mong ngồi ở tại chỗ đợi một lát, rốt cuộc chờ được hệ thống trở về.
Lại lúc sau cũng nhận được hồi đáp từ hiệp hội bảo hộ hệ thống——
Nghiệp vụ không thuộc về chuyên môn phụ trách của hiệp hội bảo hộ hệ thống, mời quẹo phải đến hiệp hội bảo hộ công nhân.
Đỗ Thanh Thanh: "......" Tuyệt.
Một người một hệ thống đều có điểm dại ra, ngồi ở dưới ánh đèn dây tóc nhìn chằm chằm tờ giấy kia một hồi lâu, nhìn đến tận lúc khô mắt mới thu hồi lại ánh mắt.
Sau đó chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, nghĩ nếu công ty không trợ giúp, vậy chuyện về sau chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Cho nên cô tính toán làm sao bây giờ?" Hệ thống trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
"Đi một bước xem một bước đi." Đỗ Thanh Thanh nói ra mỗi một chữ đều thực gian nan, "Cùng lắm thì chết vài lần tiền lương trừ cho hết."
Thật quá khổ.
Hệ thống thở dài, nhìn nàng thật sự đáng thương, bất đắc dĩ chỉ có thể từ trong ngăn tủ nhỏ của mình lấy ra bịch khoai lát cùng nàng chia sẻ, hai người vừa ăn ăn vừa cân nhắc kế sách.
Cuối cùng chốt lại phương án, quả nhiên vẫn là chờ đến khi cùng nữ chủ thành tâm thực lòng nhiều hơn rồi hẵng nói tiếp, nếu không cứ tiếp tục như vậy Đỗ Thanh Thanh ngay cả đứng gần nàng cũng khó.
Mặc dù hiện tại nàng cũng không nghĩ muốn gần thêm chút nữa......
Đỗ Thanh Thanh thở dài một tiếng, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu nhấc máy gọi tới mấy cái tráng hán kia, nghĩ nếu Tô Kỷ Miên tạm thời không muốn nhìn thấy mình, vậy trước tiên kêu đương sự khác tới xin lỗi đi.
Thái độ nhất định phải thật tốt, dáng vẻ quy phạm, nói chuyện nhỏ nhẹ không được quá lớn, động tác hành vi cũng phải hợp lễ nghi.
"Cho tôi chút mặt mũi quay về a!" Nàng ở trong điện thoại vô cùng đau đớn.
"Đã biết." Tráng hán gật đầu trả lời nàng, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Đáp ứng còn rất thống khoái, cũng xác thật dựa theo yêu cầu của Đỗ Thanh Thanh mà làm, nhưng mà....!Lại làm người ta cảm thấy mười phần không khỏe.
Đặc biệt là Tô Kỷ Miên, nàng căn bản không nghĩ tới ngày hôm sau đi làm, tình hình ở cửa lại lần nữa gặp phải nhóm trai tráng kia.
Rõ ràng là một ngày nóng bức, nhưng một đám lại bởi vì che đi hình xăm cho nên mặc kín mít toàn thân, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, thấy người tới mặt liền mang tươi cười chào hỏi.
Thanh âm còn rất nhỏ, Tô Kỷ Miên phải đến thật gần mới có thể nghe được bọn họ đang nói cái gì.
Tô Kỷ Miên cạn lời, chậm rãi tiến lên hơi hơi nghiêng đầu, bày ra bộ dáng chấn kinh, vẻ mặt bất an hỏi: "Các người lại tới làm cái gì?!"
Lời vừa dứt, nhóm tráng hán theo thứ tự xoay người lại.
Nhớ tới lời Cận tiểu thư dặn dò, vì thế liền đầu tiên là lễ phép cúi người chào Tô Kỷ Miên.
Lúc sau lại duỗi tay ra làm cái kiểu dáng giống như đếm tiền để bắn tim, dùng giọng cực kì nhỏ lặng lẽ nói với nàng một câu: "Đưa ấm áp!"
Tô Kỷ Miên: "......"
Đây là bị bệnh gì rồi a?!
- -----------------
Editor có lời muốn nói: Thật sự là cái từ "Đưa ấm áp" hiểu nghĩa khá ngọt ngào đó nhưng mà toi không biết dịch ra cái gì nữa w(゚Д゚)w
Đàn em: Đại ca, chúng ta có nhiệm vụ mới sao?
Tráng hán: Đúng vậy.
Đàn em: Lại đánh ai nha?
Tráng hán: Không, đi xin lỗi.
Đàn em: A? Chúng ta đắc tội với ai rồi?
Tráng hán:....!Đụng trúng vợ nhỏ của Cố tiểu thư.
Đàn em:......!Tụi bay nghe chưa! Xách cái mông lên! Mau đi xin lỗi!! Σ(っ °Д °;)っ.