Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ác Độc Nữ Xứng Dưỡng Oa Ký (Nữ Phụ Ác Độc Chăm Sóc Con)

Chương 84




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lão gia tử cười nói tốt, lại từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra hai cái bao lì xì, một cái cho Tinh Tinh, một cái cho Trình Song.

“Nhận đi” Giang Minh Viễn nói nhỏ bên tai cô “Lần đầu tiên tới cửa đều có.”

Nghe vậy, Trình Song không còn cảm thấy áp lực nữa, cô nói cảm ơn và nhận bao lì xì bằng cả hai tay.

Sau khi chúc Tết đại gia gia, họ tiếp tục chúc Tết các con của ông, một vòng chạy xong, cũng đến giờ ăn trưa.

Giang Minh Viễn đã hẹn trước với anh bốn, nên buổi trưa họ ăn ở nhà người anh họ.

Anh họ và chị dâu đều là người dễ gần, biết cách đối xử, nên trong lúc ăn cơm, Trình Song cảm thấy rất thoải mái, không bị ai soi mói.

Ăn xong, những người hẹn đánh mạt chược lại tới nữa.

Lúc này, Trình Song mới hiểu người đàn ông ngày hôm qua cố tình thua tiền là có ý gì.

Giang Minh Viễn cự tuyệt lời mời đánh bài, nói rằng vận may gần đây không tốt, nếu chơi sẽ thua tiền, tuy số tiền không lớn, nhưng mùng một đầu năm mà mất tiền không phải điềm tốt.

Làm kinh doanh, ai cũng ít nhiều mê tín, nghe anh nói vậy, mọi người tin ngay, chỉ khuyên vài câu tượng trưng rồi thôi. Họ chuyển đề tài sang chuyện kinh doanh, kể lể đủ thứ khó khăn.

Khi những người này kể khổ, Giang Minh Viễn chỉ ngồi nghe, làm ra vẻ không hiểu ý, rồi khéo léo đổi chủ đề.

Dù ở nhà anh họ cả buổi, nhưng không ai thực sự lợi dụng được gì từ anh.

Trình Song hoàn toàn bị thuyết phục, nghe mọi người kể lể đáng thương, cô cũng mềm lòng, nhưng người đàn ông từ đầu đến cuối không hề mảy may.

Ra về, cô cảm thán: “Anh cũng thật lợi hại.”

Giang Minh Viễn cười bất đắc dĩ: “Mỗi năm đều có một lần như vậy, sao có thể không quen.”

Trình Song nhớ lại, những người đó kể lể không có tiền, làm ăn kém, nhưng trong ánh mắt luôn tính toán. Với người thông minh như Giang Minh Viễn, không thể bị lừa mãi được.

Giang Minh Viễn: “Trước đây cũng thấy họ đáng thương, đã giúp một ít...”

“Sau đó thì sao?” Trình Song cảm giác kết cục không tốt.

"Sau đó hạng mục đó bị phát hiện dùng vật liệu xây dựng kém chất lượng, suýt nữa không được nghiệm thu."

Trình Song lo lắng, chất lượng công trình không đạt chuẩn là chuyện lớn, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Giọng cô có chút khẩn trương: "Tiếp nữa thế nào?"

"Tiếp nữa, anh đã phá bỏ và xây lại toàn bộ" Giang Minh Viễn kể lại, không nhiều cảm xúc, thậm chí còn cười đùa: "May mà khi đó do tài chính eo hẹp, công trình chỉ xây từng tòa một, nếu không anh đã phá sản rồi."

Anh nắm tay Trình Song, nhìn vào mặt cô nói: "May mà lúc ấy không phá sản, nếu không anh cũng không gặp được em."

Trình Song không có tâm trạng đùa giỡn, cô có chút tức giận: "Còn người bán hàng đểu cho anh đâu? Anh phải đòi bồi thường chứ!"

"Không tìm được người đó, đã chạy trốn từ trước rồi." Khi đó, cha mới qua đời không bao lâu, anh còn đang đắm chìm trong nỗi đau, quyền quản lý công ty bị các chú các bác phân chia. Anh muốn giành lại nhưng không ai tin một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi có thể quản lý một tập đoàn lớn. Hội đồng quản trị cũng không ủng hộ anh, mà trong nhà mẹ anh còn ngày ngày chỉ trích, bảo rằng anh không có khả năng quản lý công ty, nên giao cho thân thích, đều là người trong nhà sẽ không ai hại anh.

Lúc đó, Giang Minh Viễn vừa thất vọng vừa buồn bã, sau một lần cãi vã đã rời khỏi nhà, mang theo ít tài sản và quyết tâm làm nên sự nghiệp. Nhưng vì tuổi còn trẻ, anh nhiều lần mạo hiểm rồi lại do dự, mất không ít tiền cũng chịu nhiều đau khổ.

Những khó khăn đó giờ nhìn lại cũng không hẳn là xấu. Giang Minh Viễn nhéo nhẹ ngón tay mềm mại của Trình Song, cười trấn an: "Anh không phá sản, sau khi xây lại, danh tiếng công ty cũng nổi lên, nhà bán ra không còn là vấn đề nữa. Cũng coi như là trong họa có phúc."

Anh nói như vậy xác thực rất có lý, nhưng Trình Song vẫn cảm thấy bất bình cho anh: “Như vậy cũng không thể để yên được.”

“Không để yên đâu, sau đó anh đã lấy lại được tiền rồi.”

“Thật sao?” Trình Song có chút không tin, nhìn Giang Minh Viễn hiện tại thật giống như cải thìa, thật thà không giống người từng trải qua chuyện này.

Người đàn ông lặp lại: “Thật sự.”

Không chỉ lấy lại tiền, người kia sau đó cũng không được yên ổn.

Nghe vậy, tâm trạng Trình Song tốt lên, hai người nhỏ giọng trò chuyện trên đường về nhà, rồi bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.

Sau khi ăn xong, cả nhà thu dọn, chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của mẹ Giang.

Bà ta hiện tại có thể nói là xuân phong đắc ý, người trong lòng sự nghiệp có khởi sắc, hai người cũng được nguyện ý ở bên nhau. Trải qua những tháng ngày khó khăn, ông ta càng quý trọng hiện tại, đối xử với bà ta rất chu đáo. Cố Minh Lệ hiện tại ngày nào cũng vui vẻ, nhan sắc trẻ ra vài tuổi.

Dù ở nơi đất khách quê người, nhưng có người trong lòng làm bạn, Tết Âm Lịch năm nay Cố Minh Lệ cũng không cô đơn, còn tự tay làm vài món ăn. Trong bữa cơm tất niên, bà ta thực ra muốn gọi điện thoại thăm hỏi con trai, nhưng gần đây khó liên lạc, hơn nữa sợ Giang Minh Viễn sẽ nhắc đến cha anh, nên bà ta đã để ngày hôm nay mới gọi.

Cố Minh Lệ qua điện thoại biểu đạt sự quan tâm, nói một đống lời hỏi thăm. Giang Minh Viễn bên này không có phản ứng lớn, nghe rồi không đáp lại, cũng không hỏi han gì thêm.

Mẫu tử hai người gần như không có chủ đề chung, trò chuyện năm phút đã đến cực hạn. Khi sắp cúp máy, Cố Minh Lệ đột nhiên thả ra một chiêu lớn.

“Minh Viễn, con nghĩ sao nếu mẹ đổi quốc tịch?”

Giang Minh Viễn nhếch lên một bên khóe môi, biểu cảm châm chọc: “Sao lại nghĩ đến chuyện đó?”

Anh không thấy được biểu cảm của người bên kia điện thoại, nhưng lý do của bà ta đưa ra rất đầy đủ: “Mẹ ở đây điều dưỡng không phải trong thời gian ngắn, việc làm thị thực quá phiền phức. Không bằng làm một lần cho xong, hơn nữa hiện tại giao thông tiện lợi, dù đổi quốc tịch cũng không phải chuyện lớn, sẽ không có nhiều trở ngại.”

Giang Minh Viễn mặt lạnh băng, nhưng lời nói lại ôn hòa: “Việc này mẹ tự quyết định là được.”

Giọng nói của anh khiến Cố Minh Lệ sinh ra ảo giác, cảm thấy mình che giấu rất tốt. Bà ta cúp điện thoại, đi đến trước gương lớn, ôn nhu thắt cà vạt cho người đàn ông, ngửa đầu đưa môi: “Chờ đổi quốc tịch, chúng ta sẽ kết hôn.”

Người đàn ông trung niên vóc dáng đã thay đổi, nhưng vẫn mang theo khí chất ôn nhu khiến bà mê mẩn. Bà không hề nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của người bên cạnh.

Người đàn ông kéo tay bà khỏi vạt áo mình, hôn qua loa, nói không vội: “Ở nước ngoài cũng phải cẩn thận, nếu con trai em biết thì phiền.”

“Nó sẽ không biết đâu, Minh Viễn bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, căn bản không quan tâm mẹ của nó.” Bà ta bĩu môi, làm vẻ thiếu nữ: “Bây giờ e chỉ có anh.”

Giang Húc Đông bị bà ta làm cho buồn nôn, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, vì ông ta còn cần bà ta.

Người đàn ông trung niên trên mặt là vẻ thâm tình, ánh mắt lóe lên tia tinh quái: “Nghe nói cô ta không có bằng cấp gì?”

“Chỉ là kẻ bán thân thôi.” Dù Minh Viễn ngăn cản, Cố Minh Lệ vẫn tra rõ ràng về con hồ ly tinh kia, càng thêm không ngừng tức giận: “Cô ta ở bên Minh Viễn tuyệt đối là vì tiền.”

“Vì tiền sao.” Giang Húc Đông vuốt tóc bà ta, thở dài, thần sắc khó đoán.

Cuộc gọi của Giang mẫu không gây ảnh hưởng gì đến Giang Minh Viễn. Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, họ chuẩn bị xuất phát trở lại thành phố S.

Địa điểm nghỉ phép đã được lựa chọn, là một đảo quốc nhiệt đới nổi tiếng toàn cầu, Giang Minh Viễn đã sắp xếp hết mọi hành trình, mong muốn đem đến trải nghiệm tốt nhất cho gia đình.

Buổi chiều họ về đến nhà, sau khi thu dọn chuẩn bị cho chuyến bay đêm. Tuy nhiên, trước khi xuất phát, Giang Minh Viễn lại nhận được một cuộc điện thoại.

Điện thoại liên quan đến công việc, khiến sắc mặt anh biến đổi, anh nói với Trình Song: “Xin lỗi, anh không thể cùng em và con đi chơi được.”

“Không sao, đi du lịch lúc nào cũng được mà, anh có việc thì đi giải quyết đi.” Trình Song nói, cô nhanh chóng sửa soạn hành lý cho anh và tiễn anh xuống lầu.

Tài xế đã chờ dưới lầu, Trình Song lo lắng hỏi: “Có chuyện gì nghiêm trọng không?”

“Không có gì nghiêm trọng lắm” Giang Minh Viễn trấn an cô “Đừng lo lắng.”

Thực tế, chuyện không đơn giản như anh nói.

Sự cố xảy ra ở hạng mục du lịch đảo của Giang Thị tại quốc gia I, nơi gặp phải cơn bão nghiêm trọng nhất trong mười năm qua, thổi đổ cần trục hình tháp trên công trường, đè trúng hai người đi đường.

Giang Thị chỉ gặp vận rủi, khi biết cơn bão sắp tới, họ đã cho công nhân nghỉ và gia cố thiết bị. Theo lý thuyết, sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng không ai ngờ cơn bão lại mạnh đến vậy, cũng không ai nghĩ rằng trong cơn bão, vẫn có người dám ra ngoài, dẫn đến hậu quả thảm khốc này.

Giang Thị chỉ cần bồi thường tiền là xong, nhưng việc này xảy ra ngay trước kỳ bầu cử tại quốc gia đó. Đảng đối lập sử dụng cơ hội này để công kích đảng cầm quyền, và Giang Thị trở thành vật hy sinh.

Đảng đối lập kích động dân chúng, yêu cầu đình chỉ dự án khách sạn của Giang Thị. Tập đoàn đã đầu tư lớn vào dự án này, mỗi ngày trì hoãn là một ngày tổn thất. Không còn cách nào, Giang Minh Viễn đích thân đi đàm phán.

Đây không phải lần đầu anh gặp tình huống như vậy, anh đã quen thuộc. Trước tiên, anh công khai an ủi gia đình người bị nạn, tăng thêm khoản bồi thường lớn, con số khiến ai cũng thèm muốn. Sau đó, anh bí mật tiếp xúc với các nghị viên của hai đảng, yêu cầu họ không làm khó Giang Thị.

Thực tế, cả hai đảng đều không muốn dự án của Giang Thị gặp vấn đề, vì dự án này có thể tăng thu nhập từ du lịch cho quốc gia họ. Nhưng trong cuộc chiến giành phiếu bầu, các chính khách sẵn sàng làm mọi thứ. Giang Minh Viễn phải mất rất nhiều công sức mới tạm thời thuyết phục được họ không làm lớn chuyện về dự án du lịch.

Đến lúc này, kỳ nghỉ Tết Âm Lịch đã qua.

……

“Xử lý xong rồi khi nào anh về?” Trong phòng khách, Trình Song ngồi xếp bằng trên sô pha, ăn dâu tây và video call với Giang Minh Viễn. Mấy ngày bận rộn, anh rõ ràng gầy và đen hơn, cô có chút đau lòng: “Về để em bồi bổ cho anh.”

“Sớm thôi.” Giang Minh Viễn nhéo nhéo giữa mày, trên mặt không giấu nổi mệt mỏi: “Ngày mai anh còn phải gặp vài người nữa, xong rồi anh sẽ về. Em đi ngủ sớm đi, đừng lo lắng cho anh.”