Ác Điêu

Ác Điêu - Chương 1: Tiết tử





Không trung dịch động, hiện ra ác triệu, Đệ nhất Tứ Thần quan, Quan Tinh Tòng Dung ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Những ngày bình yên sẽ không còn sao? Hắn trầm ngâm, lo lắng. Trăm phương ngàn kế, phòng lại phòng, đoán lại đoán, vẫn không thay đổi được vận mệnh sao? Trời sinh tướng đế vương, hoàng tử từ nhỏ nhất định liền có khí phách không ai bì nổi. Không thể nắm trong tay, không thể khống chế, tượng trưng cho chiến loạn cùng phá hư. Mặc dù không phải do mình nguyền rủa, cũng không xem được sự ương ngạnh, càn rỡ kia…Lệ Vương, luôn là một mũi nhọn cắm trên lưng. Tòng Dung ầm thầm thở dài, có lẽ do hắn sơ suất quá…


Năm đó bỏ chạy, còn tưởng rằng Nhân Gian Giới có thể quản chế được hành vi của điêu nhi, không ngờ nhân tính phức tạp, khó hiểu càng làm điêu nhi quái đản hơn. Nhân Gian Giới lại trở thành môi trường để hắn tu luyện tốt nhất.


Nhìn thấy mưa gió sắp đến, phong vân biến sắc, điêu nhi đã biết được thân phận thật sự của mình, nếu hắn khôi phục trí nhớ, trở lại hình người như cũ đến lúc đó sẽ đem toàn bộ thiên giới hủy diệt.


Hắn nên dùng biện pháp nào để thu phục nhân vật “khó chơi” nhất trong tứ thú đây?


Lãnh huyết, tàn khốc, dã tâm bừng bừng, vì mưu cầu mục đích, không từ thủ đoạn, muốn điêu nhi kia phục tùng, không thể dùng phương pháp bình thường …


Hắn nhăn mày suy nghĩ, chợt có một thư đồng đến báo “đại nhân, Võ Khúc đại nhân đến”


Hắn xoay người, vẻ suy tư biến mất, nói “mau mời”


“Dạ”, thư đồng lập tức mời Võ Khúc đại nhân tiến vào Vân Tiên động.


Thủ Kiếm một thân thiên ti thiết giáp màu bạc, đầu đội bán tráo khôi mạo, chỉ lộ ra chóp mũi và phần mặt bên dưới.


Nàng thắt lưng dắt thần kiếm, bộ pháp vững chắc, uy phong lẫm lẫm đi tới.


“Tòng Dung, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” đôi mắt đen sáng lạn như hai ngôi sao xuyên thấu qua mặt nạ bảo hộ nhìn hắn.


“Thủ Kiếm, ngươi lùng bắt điêu nhi, có tiến triển gì không?”, Tòng Dung mời nàng ngồi xuống ghế đá.




“Ngân điêu kia rất thông minh, hành tung lại xuất quỷ nhập thần, ngày đó ở trước mặt Ngọc Hoàng đem hồn phách của Lệ phi cướp đi, nhanh như chớp lại biến mất ở Nhân Gian Giới, chẳng biết đi đâu, làm cho chúng ta bị xoay như chong chóng”. Thủ Kiếm hừ lạnh.


“Hắn trước đây đã luông thông minh, xảo quyệt, nếu không sẽ không được phong danh hào Lệ vương, cũng sẽ không làm cho Ngọc Hoàng hoảng sợ, cảnh giác như thế”, Tòng Dung than nhẹ.


“Sớm biết như thế, năm đó không nên buông tha hắn. Đối một kẻ luôn dòm ngó vương vị, cho dù là đệ đệ ruột thịt của mình cũng không nên mềm lòng”, Thủ Kiếm nghiêm túc đáp.


“Ngươi đối Ngọc hoàng thật đúng là trung thành và tận tâm……” Tòng Dung có chút đăm chiêu nói.


“Ngươi lúc đó chẳng phải cũng vậy sao?” Thủ Kiếm liếc mắt nhìn hắn.


“Năm đó, mệnh của hắn không thể tuyệt, đây là tạo hóa của hắn…”, Tòng Dung không thể không thừa nhận, thiên mệnh nan vi, mặc dù phạm vào đại tội, Lệ vương trong lúc quan trọng nhất vẫn có thể thoát chết, đó không phải do tạo hóa thì là gì?


“Mệnh không nên tuyệt? Cho nên mới quyết định nguyền rủa, biến hắn thành thú? Nhưng hắn dường như là thú cũng không yên phận, lúc này cũng có khả năng đang ở Nhân Gian Giới làm chuyện xấu, chẳng lẽ Quan Tinh đại nhân không chuyện gì không biết lại không tính ra kết quả này?”, Thủ Kiếm cười lạnh.


“Mệnh là định sổ, nhưng vận tùy tâm chuyển, ta có thể thử, bất quá cũng chỉ là đoán, không phải kết quả”, hắn phe phẩy quạt, nhàn nhã chống đỡ.


“Ta như thế nào cảm thấy ngươi có vẻ ở trốn tránh trách nhiệm?” Thủ Kiếm khóe miệng khẽ nhếch.


“Có sao? Ta chỉ là giải thích, tinh tượng vĩnh viễn chỉ có thể làm tham khảo.”


“Nhưng ngươi năm đó lại kết luận, nhị hoàng tử ‘Lệ vương’ mệnh chủ tai hoạ chiến loạn, mới dẫn đến việc tiên đế cảnh giác, truyền ngôi cho đại hoàng tử……” Nàng hừ nhẹ.


“Đúng vậy, nhìn tinh tượng xác thực là như thế, Lệ vương cường hãn tàn bạo, cụ hình khắc cập phản nghịch chi tượng, ngày hắn sinh ra bầy trời ban đêm ngập tràn lửa khói, điềm xấu hiện ra. Người như thế…không thích hợp làm Ngọc Hoàng”, Tòng Dung nghiêm mặt nói.


“Xác định như vậy, ngươi còn nói tinh tượng chỉ có thể tham khảo?”


“Ta có thể xác định mệnh của Lệ vương, nhưng…hắn tránh được tử kiếp, biến thành dã thú, ta từ những việc này thấy được, hết thảy đều là vận của hắn…”, ánh mắt Tòng Dung nhìn về phía xa, xa đến tận năm xảy ra biến cố…


“Mà ngươi lại làm cho hắn chạy thoát…… Ta nói đúng chứ? Tứ thú bỏ trốn xuống hạ giới, ngươi thật ra đã sớm biết được, lại cố tình không ngăn cản…”, Thủ Kiếm giọng điệu trách cứ nặng nề, lại trừng mắt nhìn hắn.


Tòng Dung một chút, cũng không phủ nhận, “Có lẽ vậy.”


“Ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Tòng Dung, ngươi biết rõ điêu nhi có bao nhiêu nguy hiểm……” Nàng nhíu mi hừ lạnh.


“Chính là nguy hiểm, mới lưu đày hắn, không nghĩ tới hắn ở Nhân Gian Giới lại như cá gặp nước, chẳng những hấp thu nhân khí, còn đại náo thế gian, thậm chí còn có khả năng trở lại hình người như cũ, trở về thiên đình cùng Ngọc Hoàng tranh đoạt hồn phách của Lệ phi…Trải qua hai kiếp số, vận của hắn…”, Tòng Dung lại thở dài.


“Hừ, được rồi, cho dù hắn phúc lớn mạng lớn, ta cũng sẽ tự tay giải quyết hắn, ngươi không cần phải phiền não”, Thủ Kiếm đứng dậy, tự phụ nở nụ cười.


“Ngươi thu thập được hắn sao? Thủ Kiếm.” Tòng Dung nhìn chăm chú vào nàng.


“Như thế nào? Thì ra ngươi là lo lắng ta đánh không lại hắn mới tìm ta đến sao? Đừng quên, ta là nữ nhi của chiến thần.” Nàng châm chọc nói.


“Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi, hắn so với ngươi tưởng tượng còn mạnh hơn, hắn pháp lực cùng mê hồn thuật không thể khinh thường, trăm ngàn đừng đại ý……” Hắn nhẹ giọng nói, nói tựa hồ chỉ nói ba phần.



“Yên tâm, ta cũng không khinh địch, ta cũng không giống Bàn Nhược, ngu xuẩn đến mức không rõ ràng chức trách cùng nhiệm vụ của mình, đến cuối cùng phải trả giá bằng chính tính mạng của mình”, nàng đùa cợt đáp.


“Bàn Nhược với Bình Thường, cũng là số mệnh của bọn họ…”, Tòng Dung lại nhẹ giọng nói.


“Hừ, lại là số mệnh, ta cũng không tín chuyện này, Tòng Dung.” Nàng cười mỉa.


“Ta biết ngươi không tin, nhưng rất nhiều chuyện đều đã định sẵn……”


“Cho dù có định sẵn, ta cũng sẽ tự mình quyết định, không phải ngươi đã từng nói, con người của ta không máu, không nước mắt cho nên tuyệt đối không có gì tác động được với ta, đối với Lệ vương, ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình”.


“Đúng vậy, ta không nên lo lắng, bởi vì ngươi có được ‘Đoạt hồn’ vũ khí, chỉ có ngươi mới có thể cùng hắn chống lại, cũng chỉ có ngươi, mới có thể giết được hắn……” Hắn thì thào giống như lầm bầm lầu bầu.


“Đúng vậy! Ta có chuôi thần kiếm này, cũng không phải đó là nguyên nhân chính ngươi đã ở trước Ngọc Hoàng tiến cử ta đi đối phó ngân điêu sao? Ngươi yên tâm đi, Ngọc Hoàng đã hạ lịnh giết không tha, mệnh của điêu nhi là của ta”, nàng vỗ vỗ vào trường kiếm bên hông, ngạo nghễ cười, xoay người rời đi.


Tòng Dung nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, lại lâm vào suy nghĩ sâu xa.


Để cho Thủ Kiếm đi đối phó điêu nhi, là một sự đặt cược nguy hiểm, mà điều duy nhất là hắn chỉ có thể tin tưởng vào Thủ Kiếm, tin tưởng nàng có thể dùng vũ khí lợi hại nhất của mình để đoạt mạng của Lệ vương.


Bất luận thắng thua, cuối cùng, sinh tử của điêu nhi, chỉ có thể do một người quyết định……


Do Thủ Kiếm quyết định