Ác Chứng

Chương 2




Sau chiến tranh ai ai cũng bận rộn tái thiết lại Konoha, Kakashi thật đúng là một Hokage tốt, khi Obito ra ngoài nhìn ngôi làng chỉ vỏn vẹn mấy tháng đã khôi phục gần như cũ, hắn cũng biết rõ hiện tại không có ai trong Konoha có thể làm tốt hơn so với Kakashi.

Obito sau khi trở về với Kakashi thì chuyên tâm chăm sóc Kakashi đang sinh bệnh, sẽ không có ai tuyên bố trả tự do cho một tội nhân chiến tranh, nhưng nếu là Kakashi thì có lẽ có khả năng, chỉ là y của bây giờ thì không thể, người dân bình thường trong làng đều không quen biết Uchiha Obito, còn có thể chung sống hòa bình, điều bất ngờ là các Ninja khác cũng không có dị nghị gì đối với sự xuất hiện của Obito.

"Đây là tại sao?" Obito hỏi Kakashi.

Kakashi đẩy một quyển trục ra, giành giật từng giây xử lý công việc thuộc về Hokage, tuy rằng Sakura và Tsunade đều hi vọng y nên đem mấy công việc không quá quan trọng giao cho Shikamaru, vừa để y nghỉ ngơi vừa có thể rèn luyện người trẻ tuổi. Nhưng Kakashi vẫn ngồi sau bàn làm việc, đem một ngày tỉnh táo hiếm có bù đắp cho công việc.

"Không có gì, Naruto cho rằng nên công khai chiến công anh dũng cuối cùng của cậu." Kakashi mềm nhẹ nói, ánh mắt rơi trên quyển sách, "Chí ít... Sau khi cậu chết, cũng không nên mang tiếng xấu như thế."

Obito tiến lên cầm lấy bàn tay đang nắm chặt của ngài Hokage, tay của Kakashi hơi lạnh, hơn nữa bởi vì suy yếu mà hết sức gầy gò, Obito chậm rãi gỡ nắm đấm đang siết chặt kia ra, tách đôi tay trắng nõn luôn trốn trong đôi găng tay hở ngón ra, áp lên mặt của chính mình, cúi thấp đầu, thấp giọng nói với Kakashi: "Đáng tiếc tôi vẫn chưa chết, để thằng nhóc kia làm chuyện không đâu rồi."

Kakashi đau xót nơi cổ họng nức nở nghẹn ngào một tiếng, lúc trước y sẽ không bao giờ không có cách tự kiềm chế bản thân như vậy, nhưng mà bây giờ đến duy trì sự chú ý y còn không làm nổi, chỉ có thể thống khổ vạn phần để những mặt yếu đuối kia theo nước mắt trôi ra ngoài.

Kakashi đã từng không dễ dàng bị lời nói như vậy tổn thương, Obito mất mát nghĩ, mà hiện tại, chỉ vỏn vẹn một câu nói thẳng thắn đã có thể đâm thủng trái tim Kakashi. Thế nhưng Obito chỉ có thể nhìn Kakashi mạnh mẽ từ từ sa đọa, vỏ bọc thiên tài cao ngạo đã sớm vỡ tan, bây giờ đến cả ôn nhu cứng cỏi cũng không còn sót lại bao nhiêu. Nếu như có thể, Obito càng muốn bị đóng vào một cái cọc chấp nhận hết thảy sự phán xét và nguyền rủa từ người khác, cũng tuyệt đối không muốn ràng buộc cuối cùng của đời hắn héo tàn trong gió.

Kakashi giống như một đóa hoa được Obito che chở, cho dù hắn có dùng những lời dối trá hay thêu dệt một hồi ảo mộng cũng không muốn giết chết đóa hoa này. Hắn đã từng nhìn thấy sắc hoa từ đỏ tươi dần phai thành trắng nõn, nhưng nó chưa bao giờ thật sự suy nhược. Nhưng bây giờ, khi Obito chỉ mới vắng mặt mấy tháng, hoa đã bắt đầu suy yếu từ bên trong mà dần khô héo.

"Về nhà đi, Kakashi." Obito rút quyển sách đi, tầm mắt của Kakashi đã trôi dạt về phương xa, thậm chí Obito còn không chắc là y có nghe thấy hắn nói chuyện hay không, nhưng khi hắn định thả tay Kakashi ra, thì đột nhiên lại bị đối phương nắm lại.

Sức lực của vị Hokage khi nắm tay hắn không hề giống một bệnh nhân suy yếu, đôi mắt vốn phiêu dạt đến nơi khác rốt cuộc cũng quay trở về, loé lên một tia sáng nóng rực. Cả người Kakashi đều đang run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra từ trán rơi vào trong mắt, nhưng y chỉ nhanh chóng nháy mắt một cái.

Obito không chút nào quen được tình trạng vui buồn thất thường của y, hắn sửng sốt một chút rồi mới cảm nhận được nghi ngờ và thống khổ tràn ngập trong mắt Kakashi. Đôi môi y mấp máy dưới lớp mặt nạ, thân thể vô lực ngã về phía trước, Obito lập tức quỳ xuống để Hokage của hắn ngã vào trong ngực, khuôn mặt Kakashi lập tức biến mất trước mặt hắn.

"Cậu còn sống sót... Obito, đây là ảo giác chân thực cỡ nào a..."

Obito vui mừng biết bao khi Kakashi chôn mặt vào trong ngực hắn, như vậy thì hắn sẽ không cần phải nhìn thấy vẻ mặt khiến người đau xót của y. Hắn cũng không biết bản thân nên bày cảm tưởng gì trước lời này, lỗ tai vừa mới nghe được liền bắt đầu ù đi, hắn chỉ muốn nói, cậu sai rồi, Kakashi, tôi còn sống sót, tôi là sự thật, nhưng hắn lại đột nhiên hi vọng bản thân hắn chính là một ảo giác, một ảo giác không thể nghe, không thể nhìn và không thể suy nghĩ, chỉ cần như thế thì hắn sẽ không phải nhớ lấy cái hiện thực khốn nạn đang siết chặt hắn trong cái lồng mang tên hiện tại.

Kakashi một lần nữa rơi lệ, lần gần đây nhất mà y khóc so với ba mươi năm trước gộp lại còn muốn nhiều hơn, thế nhưng buồn cười nhất chính là chỉ cần Kakashi tỉnh táo, xưa nay vẫn luôn cười. . Truyện Lịch Sử

Thân thể hư nhược khiến vị Hokage không thể vừa khóc vừa ổn định hô hấp, Obito suy đoán có lẽ là Kakashi lại nhìn thấy hắn đang vỡ vụn trong ảo giác nên y mới nghẹt thở mà run rẩy như thế này.

Obito nhẹ nhàng vỗ lưng Kakashi, quỳ gối xuống sàn nhà lạnh lẽo trong văn phòng Hokage, vuốt ve lấy sống lưng gầy trơ xương, hắn cảm giác hết thảy tâm tình đều đã bị cắt đứt, dùng thanh âm ôn nhu đến khó tin nói với người trong ngực: "Chúng ta về nhà đi, Kakashi, chúng ta cùng nhau về nhà."

- --------------------------------------------------------

Cre ảnh: https://twitter.com/greenpeas1223/status/1413898556742590464?s=19