Ác Bá

Chương 40: Thiêu thân lao vào lửa




Núi Nhạn Đãng, đỉnh cao chót vót, quái thạch lởm chởm, động sâu vách dựng đứng, thác suối hùng vĩ, núi non đồ sộ, cổ thụ che trời, từ xưa có câu ca ngợi rằng: Hoàn trung tuyệt thắng. (cảnh đẹp nhất trong trời đất).

Từ Hà Khách mô tả núi Nhạn Đãng như thế này.

- Nhạn bay, nhạn đậu lại trên hồ ở đỉnh núi, nhạn bay lên rung động cả vách núi, núi Nhạn Đãng từ đó có tên như vậy, hoặc gọi là i Nhạn Đãng Sơn Giả (ngài núi Nhạn Đãng), hay tên khác gọi là Nhạn Sơn. Được xưng tụng như vậy có thể thấy vẻ vĩ đại và tráng lệ trong đó như thế nào?” Đầu hè năm ba trăm chín mươi mốt, Giang Âm Từ Chấn Chi từ Thái Châu Hoàng Nham đi về phía nam, leo lên Bàn Sơn Lĩnh, viết : Vọng Nhạn Sơn chư phong, phù dung sáp thiên, phiến phiến phác nhân mi vũ.
(nhìn lên ngọn Nhạn Đãng, mây trắng che trời, từng mảng phủ trên lông mày người ta).

Tại phía bắc đỉnh núi Nhạn Đãng , một người đàn ông tóc dài bay phất phơ đang nhìn bao quát cả núi, ánh mắt lạnh lùng.

Một con Hải Đông Thanh xinh đẹp đang bay xoay quanh đầu của người đàn ông, toàn thân trắng toát. Chính là vương giả Hải Động Thanh trong truyền thuyết. Vuốt ngọc! Hải Đông Thanh nhờ ‘ vuốt ngọc’ màu trắng tinh khiết mà được coi là món hàng quý hiếm, ngoài ra còn có vàng đậm, vàng nhạt, ba màu nổi tiếng không kém nhau. Vào thời Thanh, nếu một tên phạm tội mà dâng lên một con Hải Đông Thanh cho triều đình có thể miễn toàn bộ tội trạng, đủ để biết sự trân quý của nó.

Hoàng đế Khang Hi từng ca ngợi Hải Đông Thanh như thế này.

- trong ba trăm loài có lông vũ có sáu mươi loài tốt nhất, trong số loài đẹp và giỏi nhất có Hải Đông Thanh, tính tình bướng bỉnh, lòng dạ sắt son, hiểu được ý chủ, nóng nảy, đức độ tài hay hơn cả Dao Quang Tinh.

Hải Đông Thanh bình thường dài sáu tấc đã là hiếm thấy, còn con này toàn thân màu trắng, thân dài hơn một thước rưỡi thật đúng là vật quý nhất trong tất cả vật quý giá, vua của các vua.

Bỗng nhiên, con Hải Đông Thanh này kêu lên một tiếng, ngẩng cao đầu, ý chí chiến đấu dâng cao, đôi cánh to lớn run run, trong giây lát vỗ cánh một cái đã bay đi xa.

Người đàn ông to cao ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xa xa trên bầu trời có một điểm đen xuất hiện trong tầm mắt, dường như là một con chim nhỏ, thế tới cực nhanh. Hải Đông Thanh kêu to một tiếng, có chút hưng phấn hướng về phía con chim nhỏ nhào tới, người đàn ông to cao hiểu ý cười. Con Hải Đông Thanh này là con vật yêu thích của y, tên là Trích Tiên, ngày bình thường cho dù gặp con mồi to lớn nó cũng lười động thủ, hôm nay không biết sao bởi vì một con chim nhỏ khơi dậy ý chí chiến đấu.

Người đàn ông to cao bị khơi gợi hứng thú, ngẩng đầu chăm chú nhìn vật nuôi yêu quý của mình như sư tử săn thỏ, xông về hướng con chim nhỏ, khí thế không tầm thường. Người đàn ông to lớn bĩu môi cười, đây quả thực không phải cuộc chiến đấu cùng đẳng cấp, không hề lo lắng.

Nhưng y đã đoán sai, con chim nhỏ không biết tên này không ngờ cực kỳ linh hoạt, giữa không trung không ngừng lên cao nhào xuống thấp thay đổi đường bay, chỉ thấy màu trắng như chim cắt trong một lúc khó bắt được nó.

Người đàn ông to cao ánh mắt vụt sáng, nhìn chăm chú không rời mắt khỏi hai con chim bay lộn trên bầu trời, tập trung tinh thần.

Con chim nhỏ này chẳng những linh hoạt lại còn cực kỳ hung dữ, đối mặt với chim cắt lớn hơn mình đâu chỉ gấp hai mươi lần mà tuyệt đối không khiếp đảm, chẳng những không có chạy trốn, ngược lại ở giữa không trung mượn nhờ thân hình linh động, không ngừng bay lòng vòng bên cạnh Hải Đông Thanh, thậm chí sao khi tìm được thời cơ thích hợp mổ trên người Hải Đông Thanh hai phát.

Hải Đông Thanh Trích Tiên chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy, gặp con chim nhỏ chẳng những không thần phục mà lại còn dám chủ động công kích, càng tức giận tới cực điểm là nó không ngừng kêu vang. Nó muốn dùng đôi cánh to của mình tấn công con chim nhỏ rơi xuống từ trên không trung nhưng mà con chim nhỏ này lại linh động dị thường, rõ ràng đập không được, mắt thấy thú cưng của mình bị một con chim nhỏ không biết đâu ra trêu trọc, người đàn ông to cao vui vẻ nở nụ cười.

Chưa bao giờ chịu thiệt thòi ở trên không trung, cũng nên đánh tan nhuệ khí của mày chút đỉnh.

Người đàn ông khẽ cười tự nhủ.

Nhìn chăm chú cuộc chiến đấu càng ngày càng đến gần mình trên bầu trời, ánh mắt của người đàn ông to cao bỗng lay động, huýt vang một tiếng sáo, gọi thú cưng của mình xuống.

Hải Đông Thanh Trích Tiên không không cam lòng bay một vòng giữa không trung mới vỗ cánh bay xuống, vững vàng đáp xuống tay của người đàn ông cao lớn giơ ra. Con chim cắt lông màu trắng không pha tạp này dài hơn một thước rưỡi, cánh vươn ra chừng khoảng bốn thước, cơ thể nặng khoảng hai mươi kí, từ trên trời đáp xuống sức rơi lớn đến cỡ nào? Nhưng sà xuống cánh tay người đàn ông vươn ra, cánh tay đó rõ ràng không xê dịch tí nào.

Con chim nhỏ kia ngược lại đắc ý xoay một vòng diễu võ dương oai giữa không trung, cũng vỗ cánh đáp xuống, đứng ở đầu vai bên kia của người đàn ông cao to, rõ ràng không sợ hãi chút nào.

Người đàn ông cao to nhìn con chim nhỏ, thần sắc biến đổi, thấp giọng hô một tiếng.

- Chim Tinh Vệ? Hóa ra thật sự là chim Tinh Vệ của sư phụ.

Chim Tinh Vệ ra vẻ đắc ý, ở trên đầu vai người đàn ông kêu to vài tiếng, dáng vẻ làm cho người ta phải yêu mến.

Người đàn ông cao to lấy một phong thư từ trên chân của chim Tinh Vệ xuống, mở ra đọc qua một lượt, thư rất ngắn, chỉ có vỏn vẹn mười hai chữ.

- Bá Đao tái hiện, mang theo nhân sâm ngàn năm. Ngô Việt.

Ánh mắt người đàn ông cao to bỗng dưng nóng lên, nhịn không được ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

- Bá Đao! Chờ ta!

Đã qua bảy ngày tròn, Cường Tử thật giống như một người sống cuộc sống thực vật, mất đi tất cả ý thức, như người chết nằm trên giường.

Sau khi Bùi Nhược kiên trì ba ngày, rột cục do người nhà không ngừng yêu cầu trở về, trước khi đi xin Tiêu Lôi một khi Cường Tử tỉnh lại thì nhớ thông báo cho cô nàng, Tiêu Lôi vì tâm ý này của cô nàng đối với Cường Tử thì cực kỳ cảm động nên đồng ý.

Khi Cường Tử hôn mê đến sáng ngày thứ hai, cũng là khi Ngô lão gia tử thả chim Tinh Vệ ra, Chu Lâm Nhã mang theo lão mù mắt què chân đến biệt thự Ly Hồ.

Người được Chu Lâm Nhã gọi là bác Sở mới vào cửa đã híp mắt vuốt ve con chó Caucasus mà Ngô lão gia tử thích ở cạnh mình, tầm mắt của ông lão trong giây lát nóng rực, hô hấp có chút khó nhọc.


Làm như cảm thụ được cái gì, Ngô lão gia tử cũng mở to mắt, nhìn về phía lão già lưng còng què chân mắt mù kia. Khí thế trong lúc đó phát ra, đồ sộ khổng lồ như núi cao!

- Nhạn Đãng Sơn Ngô Việt?

Cùng lúc đó lão què cũng bộc phát khí thế ngập trời,lực lượng ngang bằng với tất cả khí thế ngay lúc này của Ngô lão gia tử.

Ngô lão gia tử khẽ gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú lão già què chân hỏi:
- Tả thủ đao đệ nhất thiên hạ Sở Khiếu Thiên?

Lão già què chân cười cười, thu lại khí thế mạnh mẽ .

- Đều đã là lão khọm già rồi, còn đấu cái gì mà đấu?

Ngô lão gia tử cũng cười ha ha, khí thế toàn thân biến mất, lại trở lại thành một lão già run rẩy. Ông lão đứng lên khỏi ghế, đến bên cạnh Sở Khiếu Thiên, tỉ mỉ đánh giá, thoáng cười nói:
- Ba mươi năm trước nhìn thoáng qua nhau ở Kinh Hồng, không ngờ ông còn chưa chết.

Sở Khiếu Thiên cũng cười nói:
- Tôi nhớ không lầm ông lớn hơn năm tuổi so với tôi, ông còn chưa chết tôi sao cam lòng chết?

Ngô lão gia tử cười nói:
- Già mà không chết là kẻ hèn mọn, bao nhiêu người trẻ ngóng trông chúng ta chết sớm một chút, ông cần phải chú ý, đừng để danh tiếng cả đời bị hủy hoại trong chốc lát.

Sở Khiếu Thiên:
- Cũng đúng, cũng đúng.

Ánh mắt Ngô lão gia tử biến đổi, đưa tay chậm rãi vươn ra, như muốn cùng Sở Khiếu Thiên nắm tay, bộ dạng rất bình thường. Thần sắc của Sở Khiếu Thiên trịnh trọng, chậm rãi giơ tay ra bắt.

- Bác Sở!

Chu Lâm Nhã nhẹ giọng gọi.

Thân thể Sở Khiếu Thiên khẽ giật mình, lập tức thoải mái thu lại tay cười nói:
- Một đám khọm già, vẫn còn muốn tranh cường háo thắng, chúng ta nên kiềm chế lòng mình, để bọn trẻ so bì đi.

Ngô lão gia tử nhìn thoáng qua Chu Lâm Nhã, thần sắc lập tức cả kinh.

- Người nhà họ Chu?

Sở Khiếu Thiên khẽ gật đầu.

- Được rồi, không so thì không so, trong mắt người ta, chúng ta quả thật chẳng có gì để khoe khoang.

Ngô lão gia tử ảm đạm nói.

Sở Khiếu Thiên:
- Sao có thể, đồ đệ của ông là Tào Phá Địch chính là xếp thứ tư trên Địa Bảng, tôi rất hâm mộ mà.

Ngô lão gia tử:
- Con của ngươi Sở Ly Hỏa đứng thứ nhất.

Sở Khiếu Thiên:
- Còn kém xa, Tả thủ đao của hắn mà gặp phải Bá Đao của Tào Phá Địch, chỉ sợ ba trăm chiêu cũng không tiếp nổi, vẫn là lão ca ngươi cao hơn một bậc.

Ngô lão gia tử:
- Lão ca ngươi quá khiêm nhường, Phá Địch không phải đối thủ của Sở Ly Hỏa.

Đôi mi thanh tú của Chu Lâm Nhã có chút nhíu lại, có chút lo lắng nói:
- Bác Sở, cứu người quan trọng hơn.

Hà Thủ Ô đã thành hình ngàn năm, dưới sự tỉ mỉ phối chế của hai lão quái vật, sắc thành một chén dược, do Chu Lâm Nhã đích thân đút cho Cường Tử, khi Chu Lâm Nhã khẽ hé đôi môi đỏ mọng trực tiếp mớm thuốc. Sở Khiếu Thiên ho khan vài tiếng thật mạnh, Chu Lâm Nhã khẽ khựng lại, sau đó không dừng lại động tác. Sở Khiếu Thiên thở dài, tự nhủ thôi vậy, xoay người đi ra ngoài phòng.

Nhưng mà Hà Thủ Ô ngàn năm cũng không làm Cường Tử tỉnh dậy.

Bảy ngày rồi, mạch Cường Tử giống như còn hỗn loạn, nhưng khí tức vững vàng, ngay cả tổn hại của nội tạng cũng đã bình thường trở lại, nhưng hắn vẫn lâu vào giấc ngủ sâu, Sở Khiếu Thiên dưới sự thỉnh cầu của Chu Lâm Nhã dùng nội công thâm hậu điều hòa kinh mạch, cũng chẳng có tác dụng gì.

Bùi Nhược ngày nào cũng đến thăm Cường Tử, mỗi lần đều mang theo hi vọng cực lớn mà đến rồi lại thất vọng rời đi. Tiêu Lôi mỗi lần chứng kiến ánh mắt không cam chịu của Bùi Dạ thì đều cảm thấy đau lòng. Chính ông tự mình đi quán ăn lớn Cật Hát Đổ hai lần, muốn đem tin tức Cường Tử bị thương cho Mạc Địch, nếu có thể thì đón ông đến, nhưng hai lần đều không thấy Mạc Địch. Quán ăn lớn Cật Hát Đổ dường như đã đóng cửa từ rất lâu rồi.

Chu Bách Tước ở trong phòng của Cường Tử, trừ khi ăn cơm thì một tấc cũng không rời. Lần này Cường Tử gặp nguy hiểm, mặc dù anh ta không có trách nhiệm gì, nhưng thông qua nửa năm ở chung này thì anh ta và Cường Tử có một loại cảm tình khó nói, trong vòng nửa năm anh ta thấy Cường Tử dưới sự dạy dỗ của chính mình từng bước tiến bộ trưởng thành, nội tâm cảm thấy vui vẻ. Hiện tại Cường Tử lâm vào hôn mê, trong lòng anh ta cực kỳ đè nén, còn có đau thương.

Một người đàn ông làm bằng sắt, khi đêm khuya không người thì lắc lắc cánh tay Cường Tử, đau lòng mà rơi lệ.

Trong cơ thể Cường Tử hai cỗ thực lực như nước với lửa không ngừng công kích lẫn nhau, giống như hai con mãnh thú tuyệt thế ở trong thân thể Cường Tử cắn xé. Tâm pharp vô tình có được của Cường Tử và tâm pháp do Ngô lão gia tử truyền cho giống như hai kẻ thù truyền kiếp ngàn năm không chết không thôi, liều chết đánh nhau.

Vốn hai loại tâm pháp bình an vô sự nhưng do sau khi Cường Tử bị thương rốt cục bùng nổ thành một cuộc chiến.

Mà Chu Lâm Nhã tặng Hà Thủ Ô ngàn năm giống như liều thuốc trợ tim, ổn định lại sinh mạng của Cường Tử. Giống như một đại cao thủ, sinh sống ở trong cơ thể Cường Tử mở ra chiến trường to lớn, kéo hai hai luồng tâm pháp - nội lực bất đồng vào trong chiến trường đó đánh nhau, tránh chạm tới tâm mạch của Cường Tử.

Trải qua bảy ngày giao thủ, hai luồng nội lực khổng lỗ vẫn như cũ, người này không làm gì được người kia mà người chịu tội lại là Cường Tử. Dù trước đó có Hà Thủ Ô ngàn năm kéo dài tính mạng, sau lại có công lực cường hãn của Sở Khiếu Thiên phụ trợ, nhưng hai luồng công lực vẫn như cũ khiến kinh mạch đứt từng khúc, dù cho có tỉnh lại thì cũng là phế nhân.

Dược lực của Hà Thủ Ô ngàn năm sau khi giúp tâm mạch của Cường Tử đẩy hai luồng nội lực ra ngoài dần dần.suy yếu nếu sau đấy không có công lực của Sở Khiếu Thiên trợ giúp dược lực bảo vệ tâm mạch, chỉ sợ Cường Tử này đã chết không cứu được nữa rồi.

Chu Lâm Nhã và Bùi Nhược cuối cùng chạm mặt nhau, hai người cố ý tránh mặt nhau vẫn không có tránh được.

Trong phòng ngủ của Cường Tử, Chu Lâm Nhã nhìn khuôn mặt tiều tụy của Bùi Nhược.

- Bùi Nhược.

Bùi Nhược kinh hoàng cũng ngẩng đầu lên nhìn Chu Lâm Nhã rồi lập tức cúi đầu, không được tự nhiên.

- Dạ?

Chu Lâm Nhã:
- Bùi Nhược, em thích Lâm Cường?

Thân thể Bùi Nhược run rẩy, lập tức ngẩng đầu, dũng cảm nhìn về phía mắt của Chu Lâm Nhã, kiên định gật đầu, rất thành thật không chút nghi ngờ.

Sắc mặt Chu Lâm Nhã tái nhợt một chút rồi lập tức khôi phục lại trấn định.

- Bùi Nhược, em đã từng nghĩ kỹ chưa? Lâm Cường không thích hợp với em, em ấy và em không phải là người trong cùng một thế giới.

Bùi Nhược gật đầu sau đó lại lắc đầu.

- Em biết, không sao cả.

Chu Lâm Nhã cười cười, không nói thêm gì nữa, cô khuyên người khác đừng làm thiêu thân lao vào lửa, nhưng còn chính mình? Lẽ nào Lâm Cường và mình lại là người trong cùng một thế giới sao? Gia cảnh nhà cô hiển hách, cho dù lộ một góc của tảng băng ngầm cũng đủ ép một tên vô danh tiểu tốt như Cường Tử chết không toàn thây.

Nhưng Chu Lâm Nhã, chẳng nhẽ không phải là con thiêu thân lao vào lửa kia sao?