Ác Bá

Chương 242: Tiếu thiết ất




Kim Tiểu Chu gạt Triệu Long Tượng, tiền anh ta chưa có chuyển đi, anh ta vốn cũng không có cách chuyển đi. Vốn Triệu Long Tượng cho rằng toàn bộ tài sản công ty đều nằm toàn bộ trong tay của mình, giao tài khoản công ty cho Kim Tiểu Chu bảo anh ta chuyển tiền ra nước ngoài. Nhưng đến khi Kim Tiểu Chu đi ngân hàng kiểm tra tài khoản mới phát hiện trong tài khoảng này của công ty chỉ còn lại mười đồng năm hào, rất nghèo túng.

Kim Tiểu Chu vốn định đưa tiền về công ty cũng ngây ngẩn cả người, anh ta không ngờ đến tình huống như thế này, cho nên gọi điện thoại báo cho Cường Tử biết tiền công ty không cánh mà bay, Cường Tử lúc đầu nghĩ đến một người.

Người này Cường Tử không vội đi gặp, bởi vì hắn biết cô ta sẽ làm tốt hết thảy mọi việc, mà sở dĩ Cường Tử sớm đã phát hiện ra tình hình của Triệu Long Tượng, trong đó có nhân tố đến từ nghi ngờ của cô gái này đối với Triệu Long Tượng. Lúc Cường Tử nhận được điện thoại của cô ta chỉ nói cho cô ta biết, nên làm thế nào, để cho cô ta làm chủ.

Cường Tử biết rõ mọi chuyện phải kết thúc rồi, cho nên bay đến Đông Bắc. Người đầu tiên hắn gặp là Kim Tiểu Chu, sau đó ở quán trà Duyệt Tâm gặp Thẩm Hổ Thiền. Quả thật sau khi Tôn Diệu Dương xuất hiện ở Đông Bắc không lâu Thẩm Hổ Thiền đã nhận được tin tức. Anh ta không yên tâm sau đó phải gọi điện thoại báo tin này cho Trác Thanh Chiến. Trác Thanh Chiến chỉ nói một câu rất bình thản:
- Giao cho Lâm Cường đi làm đi.

Bởi vậy Thẩm Hổ Thiền đến Đông Bắc, đây cũng là một trong những nguyên nhân Cường Tử sớm quay về Đông Bắc. Ở Đông Đỉnh còn có một việc chưa giải quyết xong, hắn vốn muốn làm xong việc đó sau mới quay về Đông Bắc, kết quả một cuộc điện thoại của Thẩm Hổ Thiền khiến cho hắn không thể không giao việc đó cho người khác làm.

Người này cũng không phải người ngoài, là một người có quan hệ dây mơ rễ má với hắn.

Lý Thanh Mộc.

Việc cần phải giải quyết là làm cách nào trấn an thu phục Tiếu Thiết Ất.

Tiếu Thiết Ất trung thành đến chết đối với Triệu Long Tượng, anh ta là người Triệu Long Tượng sau khi đến Đông Bắc mới thu phục được, quân nhân xuất ngũ, cũng là một kẻ có hiếu cuộc sống khó khăn. Cha của Tiếu Thiết Ất là một công nhân xưởng chế tạo, cha của anh ta lúc làm việc trong xưởng chế tạo không cẩn thận cuốn vào trong máy tiện, máy tiện dựng đứng khổng lồ vặn cha của anh ta thành vài đoạn. Cảnh tượng kia khiến cho những người có mặt sợ run, sau rất nhiều đêm vẫn còn phải giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng.

Sau khi Tiếu Thiết Ất xuất ngũ mới biết được tin tức, mẹ của hắn là một phụ nữ vĩ đại tuy rằng sức khoẻ không tốt nhưng cứng cỏi dị thường. Con trai tòng quân rất có tương lai, đặc biệt trúng tuyển được trường quân đội, sau này tốt nghiệp lại chói sáng trong lần diễn tập quân khu, vốn rằng tương lai tươi sáng không thể nói hết, cho nên bà không nói tin dữ kia cho con trai vẫn đang tham gia diễn tập quân sự biết. Nguyên nhân chỉ có một, người mẹ vô tư này không muốn để cho con trai của bà phân tâm.

Nhưng không may chính là, Tiểu Thiết Ất tuy rằng được khen thưởng hơn nữa rất nhanh được cất nhắc lên làm phó trưởng doanh trại, kết quả trong một lần đánh nhau không có ý nghĩa đặc biệt gì đánh bị thương đại đội trưởng khiêu chiến anh ta, chuyện này thật ra rất nhỏ nhặt, vết thương cũng không phải nghiêm trọng gì, nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng thì có thể khỏi hẳn. Đội trưởng bị đánh cũng tâm phục khẩu phục, hơn nữa chưa từng có ý định trả đũa. Nhưng cha của vị đại đội trưởng đó là vị nhân vật lớn nào đó của quân khu, mà mẹ của vị đại đội trưởng đó là người phụ nữ coi con trai tựa bằng ông trời.

Mẹ của đại đội trưởng giấu cha của đại đội trưởng gây một ít áp lực lên thủ trưởng quân đội đang đóng quân của Tiếu Thiết Ất, cho nên Tiếu Thiết Ất được quân đội khuyên giải ngũ. Xuất ngũ, một người quân nhân tương lai chói lọi bất đắc dĩ phải vác hành lý của mình trên lưng về ngôi nhà đã xa cách sáu năm. Mà anh ta vừa vào cửa nhìn thấy di ảnh của cha đang đặt ở trên bàn thờ và mẹ bệnh đến mức nguy kịch nằm ở trên giường.

Vốn Tiếu Thiết Ất cho rằng bằng vào bản lãnh của mình thế nào cũng có thể kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, thậm chí cải thiện điều kiện cuộc sống trong nhà, từng lần từng lần đối mặt với thực tế anh ta bị đánh ngã quỵ trên mặt đất. Anh ta không chịu nhục, thứ học được trong quân đội không dùng được trong xã hội, anh ta chỉ có thể làm việc tay chân sinh sống.

Có lẽ kiếp trước của anh ta thật sự không có làm việc tích âm đức gì, cho nên kiếp này ngoại trừ nửa thời kỳ đầu trong quân đội xuôi buồm thuận gió, thời gian sau này luôn phải cất bước gian nan. Vốn cho rằng bản thân là con đại bàng trên trời tiền đồ chói sáng, ai ngờ được cuối cùng rơi xuống làm công nhân xây dựng ở công trường. Thực ra đây cũng không phải việc khó lý giải gì cho lắm. Nếu như bạn bị vợ của một vị tướng quân nào đó đi theo gây khó dễ, theo dõi bạn khiến cho bạn đến chỗ nào cũng bị từ chối, đó cũng không phải một việc khó làm gì.

Có lẽ cảm thấy trút cho hả giận rồi, cũng có lẽ là chơi đùa đủ rồi, anh ta là công nhân xây dựng khiên gạch vác bùn toàn thân mồ hôi cả ngày vất vả, cũng không có người đến tìm anh ta gây phiền phức nữa. Nhưng, bệnh của mẹ anh ta không phải tiền lương công nhân xây dựng cỡ như anh ta có thể giải quyết.

Mà công trường xây dựng chỗ của anh ta, thuộc về công ty tập đoàn bất động sản đầu tư của Cường Tử.

Bởi vậy, Triệu Long Tượng trong lúc rất ngẫu nhiên gặp được Tiếu Thiết Ất một người nhìn thuận mắt nhất trong ba mươi mấy người anh ta chọn lựa. Triệu Long Tượng lúc đó hai mắt sáng ngời, người trẻ tuổi này là tài năng có thể bồi dưỡng. Bởi vậy Triệu Long Tượng phái người tìm hiểu một chút lý lịch của Tiếu Thiết Ất, rất sảng khoái dùng ba mươi vạn đồng cứu sống mẹ của Tiếu Thiết Ất từ trong ốm đau nơi giường bệnh.

Đối với một người hiếu thuận đến tận xương tuỷ mà nói, ân tình này dùng mạng đổi lấy cũng còn chưa đủ.

Mà Triệu Long Tượng, bỏ ra ba mươi vạn, mua một tay súng tuyệt đỉnh có thể bắn trúng một cái lon sô đa ngoài một ngàn năm trăm mét, chọn lựa được một con hổ trong số ba mươi mấy công nông dân cường tráng ngoài kia. Điều khiến anh ta vui vẻ nhất chính là Tiếu Thiết Ất này là một nhân vật có năng lực so sánh ngang tay với Kim Tiểu Chu!

Nếu không phải Triệu Long Tượng phái anh ta đi Đông Đỉnh giết Cường Tử, cũng sẽ không dễ dàng bị bại ở Kháo Sơn Truân như vậy, bại hoàn toàn triệt để, ngay cả cơ hội lật ngược lại cũng không có.

Mà ngay lúc Triệu Long Tượng và Tôn Diệu Dương bị Thẩm Hổ Thiền dẫn theo chạy nhanh về phía nam, Tiếu Thiết Ất đối mặt trực diện với Lý Thanh Mộc, cả hai ngồi ở trong căn phòng dành cho tổng thống xa hoa rộng rãi ở Đông Đỉnh Quốc Tế, rơi vào im lặng.

Cũng không biết qua bao lâu, trong cái gạt tàn thuốc trên chiếc kỷ trà cách giữa hai người đã tràn đầy mẩu thuốc lá. Hai hộp Hoàng Hạc Lâu 1916 bị hút sạch trong im lặng, một cây cũng không còn.

Tiếu Thiết Ất cầm hộp thuốc lá lên mới phát hiện đã rỗng rồi, anh ta vò hộp thuốc lá trong lòng bàn tay thành một cục, bàn tay buông ra chậm rãi, nhìn chăm chú hộp thuốc lá rơi trên mặt đất. Lý Thanh Mộc nhìn anh ta, một chữ cũng không thốt ra.

Hai tay Tiếu Thiết Ất xoa mặt, trong ánh mắt đều là tia máu, cả hai cả đêm không ngủ, giữa lúc đó Lý Thanh Mộc nhận được một cuộc điện thoại sau đó chỉ nói với Tiếu Thiết Ất một câu:
- Mọi việc đã giải quyết xong.

Tiếu Thiết Ất nghe thấy câu nói này tinh thần sững sờ, lập tức hung hăng nện một quyền trên vách tường.

Ngay khi luồng ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào cửa sổ trong phòng, đôi mắt đầy dẫy tia máu của Tiếu Thiết Ất trợn tròn. Anh ta đứng lên nhìn Lý Thanh Mộc nói:
- Anh nói cho tôi biết, còn có con đường nào vãn hồi hay không!

Lý Thanh Mộc lắc đầu, vẫn im lặng như trước.

Tiếu Thiết Ất giận dữ hét:
- Bây giờ anh hãy nói cho tôi biết những điều này có tác dụng gì! Người tốt với tôi bị các người nói một câu hời hợt giải quyết xong đã không còn mạng, anh bây giờ nói cho tôi biết là muốn làm cái gì không? Muốn khiến cho tôi xoay đầu nương tựa vào các người sao? Lý Thanh Mộc tôi nói cho anh biết! Vì mẹ của tôi, tôi có thể không báo thù cho Triệu Long Tượng, nhưng anh đừng trông cậy tôi làm gì đó cho các người!

Lý Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua lãnh đạm anh ta.

- Tôi không phải họ Lý, tôi họ Trác!

Trác Thanh Mộc!

- Tôi mặc kệ anh họ gì, lão tử bây giờ trở về Đông Bắc hầu hạ mẹ của tôi, sau này tất cả mọi việc đều không có một chút quan hệ nào với tôi. Tình cảm của Triệu Long Tượng kiếp này tôi trả không nổi, kiếp sau lại báo đáp!

Nói xong, Tiếu Thiết Ất sải bước đi về phía ngoài cửa.

Trác Thanh Mộc đứng lên, nhìn bóng lưng Tiếu Thiết Ất nói:
- Tôi chuyển vào tài khoản của anh năm mươi vạn, yên tâm, tiền sạch. Tôi biết rõ tại sao Triệu Long Tượng tiêu hết tiền cho anh một phần cũng không giữ lại cho mình, anh chẳng qua là muốn cho mình , dùng tiền của người ta nào sợ bán mạng cho người ta cho dù làm chuyện thương thiên hại lý cũng không cách nào chối từ. Năm mươi vạn này là tiền hằng tháng trưởng bối thúc bá người già trong nhà từ nhỏ đến lớn còn có tiền học bổng đến trường cố gắng có được của tôi, không có mùi máu tanh, còn sạch sẽ hơn so với gái còn trinh.

Bước chân Tiếu Thiết Ất dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Trác Thanh Mộc, lập tức bước đi ra ngoài.

Trác Thanh Mộc nhìn bóng lưng Tiếu Thiết Ất thở dài một hơi, anh ta cầm lấy điện thoại gọi cho Cường Tử, chỉ nói một câu:
- Tôi không tìm được lý do giữ hắn lại.

Cường Tử bên kia điện thoại im lặng.

Cường Tử suy nghĩ một chút, gọi một cuộc điện thoại.

Tiếu Thiết Ất đi ra khỏi toà nhà Đông Đỉnh Quốc Tế ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, anh ta thở một hơi dài thường thượt, trong lòng ngược lại vẫn bị đè nén thật khó chịu. Phảng Phất có một khối đá tảng thật lớn đè nặng lương tâm của anh ta, khiến cho anh ta ngay cả thở cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Anh ta không biết lương tâm bất ổn này có phải bởi vì từ trước giờ chưa có người nào khác coi trọng mình như Triệu Long Tượng, hay là bởi là trước đó mình bởi vì tiền mà lựa chọn đi trên con đường vốn hoàn toàn không liên quan gì với chính anh ta hay không.

Ánh sáng mặt trời quá chói mắt, đau đớn giống như trái tim của anh ta.

Mẹ còn khoẻ không? Đã hơn mười ngày chưa có trở về nhà.

Tiếu Thiết Ất cười khổ một tiếng, anh ta phát hiện bây giờ mình bây giờ là kẻ nghèo túng một chút tiền trong túi cũng không có. Tiền qua tay trong khoảng thời gian đi theo Triệu Long Tượng cũng có năm sáu mươi vạn, anh ta kỳ thật đều quyên góp cho một đứa bé trai đang đợi ghép tuỷ sống. Lúc mẹ của mình bị bệnh nặng không người nào bằng lòng giơ tay ra giúp đỡ, nỗi khổ sở này, anh ta cảm nhận sâu sắc hơn nhiều so với kẻ khác.

Nhớ đến đôi mắt sáng ngời trên mặt của đứa bé trai kia, trong lòng của anh ta nóng lên.

Nhớ đến nhà của mình, ngôi nhà tuy cũ kỹ nhưng ấm áp kia, Tiếu Thiết Ất cười, việc trong khoảng thời gian này làm một điếu thuốc thì tốt lắm. Bỏ hết con mẹ nó đi, lão tử cùng lắm thì trở lại công trường làm công, có cái quái gì đâu?

Trong túi áo anh ta không còn tiền, suy nghĩ chốc lát nên như thế nào quay về Đông Bắc, suy nghĩ mười phút cũng không nghĩ ra cách nào hay, lập tức nghiến răng, sải bước đi về phía trước.

Sau khi đi được một quãng, anh ta nghe thấy một hồi tiếng bánh xe rít trên nền đường sau lưng. Thanh âm rất đỗi quen thuộc, anh ta trước đó đã đoán ra được chiếc xe này là thuộc hãng xe nào. Cũng không phải anh ta am hiểu cặn kẽ, nghiên cứu chuyên sâu đối với xe, mà là chiếc xe phía sau quá quen thuộc. Đó là một chiếc Dongfeng Hummer do Trung Quốc sản xuất.

Lần diễn tập ở quân khu kia, anh ta chính là lái một chiếc xe như vậy trà trộn vào bộ chỉ huy của phía màu lam, sau đó dẫn theo ba chiến sĩ phá huỷ hoàn toàn hệ thống chỉ huy của đối phương.

Anh ta theo phản xạ quay đầu nhìn về phía chiếc xe đi tới, màu xanh quân đội quen thuộc lần nữa xuất hiện trước mắt.

Một tiếng bánh xe cạ trong đường, chiếc Hummer dừng lại ở chỗ không xa đằng sau anh ta.

Một thiếu tá mặc bộ quân phục màu xanh lam nhảy từ trên xe xuống, đi đến bên cạnh Tiếu Thiết Ất sau đó móc thuốc từ trong túi ra đưa cho anh ta một điếu Trung Hoa.

Đốt thuốc cho Tiếu Thiết Ất. thiếu tá hít một hơi nói:
- Mẹ nó. Trời ở nơi này đúng là không có màu xanh thẳm như trên biển.

Gã nhìn thoáng qua Tiếu Thiết Ất, ra vẻ lơ đãng hỏi một câu:
- Anh thật có thể trong điều kiện bình thường bắn trúng một lon nước ngọt ngoài một ngàn năm trăm mét phải không?

Tiếu Thiết Ất ngây người, lập tức gật đầu.

- Mẹ nó, trong hải quân lục chiến tại sao không có người như anh vậy!

Thiếu tá phun khói thuốc lá, nhìn Tiếu Thiết Ất nói:
- Lên xe, lão tử nếu như chứng thật anh không có khoác lác, đeo thẳng lên vai anh một quân hàm thượng uý. Đừng vội không tin, lão tử đúng là không có quyền lực này, lão tiểu tử bảo lão tử đến tìm anh mang quân hàm tướng quân khẳng định có thể làm được. Trước nhận lấy quân hàm thượng uý làm trợ thủ cho lão tử, để cho đám gan thỏ dưới quyền của lão tử biết cái gì gọi là ngoài trời còn có trời.

- Tuy nhiên, nếu như chứng thật anh không có bản lĩnh, việc đâu tiên tôi làm chính là ném anh vào trong biển bơi với lũ rùa đen!



Thay đổi thầy thuốc thay đổi thuốc, hi vọng có thể khoẻ lên nhanh nhất. Việc đau đầu này… thật sự rất hại não.