Trần Tử Ngư cuối cùng vẫn không đi được, nàng là một cô gái tốt trong những cô gái xấu, cũng có thể nói là cô gái xấu trong những cô gái tốt. Tóm lại trong xương tủy nàng không hề có sự tàn nhẫn của loại hắc quả phụ ăn người không nhả xương, lúc nàng muốn hại người tự mình cũng khó vượt qua cửa ải lương tâm. Đặc biệt là đi hại không phải là người xấu, cho nên nàng mới lúc đầu chuẩn bị ra tay với Cường Tử nàng do dự không quyết.
Tuy nàng cuối cùng vẫn đâm Cường Tử một dao, chỉ là đao đó tự nàng cũng có thể dự liệu được sẽ không có kết quả gì.
Tôn Văn Văn nói tự nàng không phải là người phụ nữ độ lượng, đặc biệt là về mặt tình cảm. Nhưng không biết tại sao, nàng hình như thực sự rất thích cô nàng Trần Tử Ngư này. Giữa phụ nữ và phụ nữ trong vấn đề đối xử với đàn ông luôn luôn dễ dàng mất đi lý trí, không biết sự níu giữ của Tôn Văn Văn là một loại thừa nhận hay là ngớ ngẩn.
Cường Tử nằm mười mấy ngày trên giường, nhưng mấy ngày về sau hoàn toàn đều là giả bộ. Hắn phát hiện mình rất hưởng thụ cái cảm giác được hai người phụ nữ chăm sóc, hư vinh cũng được, tự trọng cũng tốt, hoặc là lòng gì gì đó đều tốt, tất cả đều đạt đến một loại thỏa mãn rất lớn.
Hắn luôn giả bộ trước mặt hai người phụ nữ, một khi chịu sự công kích hợp lực hắn liền lập tức rên rỉ tỏ vẻ vết thương của mình rất đau, lập tức đều dừng tất cả mọi khả năng lại. Thế nên hai người phụ nữ sẽ tạm thời ngừng công kích kiểm tra vết thương cho hắn hoặc là làm những thứ ăn ngon để an ủi hắn, chiêu này dùng thử lần nào cũng đúng, Cường Tử dùng như thói quen.
Sau khi nằm nửa tháng hắn đều cảm thấy ngại lười như thế nữa, vào ngày thứ mười lăm hắn mặc quần áo nhảy từ trên giường xuống, động tác nhanh nhẹn dứt khoát đâu có giống người bị thương, rõ ràng là một thanh niên khỏe mạnh hoạt bát.
Nhưng sở dĩ hắn nhảy xuống là vì hắn nằm trên giường xem xong bản tư liệu Cáp Mô mang đến cho hắn.
Theo điều tra của Cáp Mô, trận chiến tranh đoạt hai bảng Thiên địa năm năm một lần đã kết thúc. Đây không phải là trận chiến sinh tử một sống một còn, cho nên mặt trận chiến đấu tuy rung động nhưng không có thương vong. Bởi vì người tranh đoạt hai bảng thiên địa đều biết sau khi người hai bảng đã được xác đinh, việc sắp tới mới là chém giết chính thức.
Sở Ly Hỏa đệ nhất Địa Bảng không ngoài dự tính lọt vào danh sách của Thiên Bảng, hơn nữa còn bỗng nhiên trực tiếp lọt vào top năm của Thiên Bảng. Đây là kết quả mọi người đều không ngờ tới, Cường Tử đã từng cũng bởi vì giao thủ với Sở Ly Hỏa không hề thua nên có chút kiêu ngạo bây giờ mới biết mình ấu trĩ thế nào, Sở Ly Hỏa căn bản là chưa từng dùng toàn lực với hắn.
Vị trí đệ nhất Thiên Bảng nghe nói vẫn là sự tồn tại chí cao vốn luôn xoay chuyển năm năm lần trước, hắn rất thần bí không có lộ diện trong lúc tranh đấu, nhưng dựa vào thực lực của hai cao thủ tuyệt đỉnh thứ hai và thứ ba đứng vững trên Thiên Bảng đều đi ra tuyên bố, trong trận khiêu chiến của bọn họ với đệ nhất Thiên Bảng hai người đều thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục.
Đối với tư liệu của những nhân vật hai Bảng Thiên Địa, Cáp Mô không tra được bao nhiêu. Dù sao đó đều là sự tồn tại của cấp bậc cao nhất võ lâm Hoa Hạ, rất nhiều người đều rất thần bí. Theo kết quả điều tra và dự đoán của mình, phía sau vị trí tương ứng hai bảng Thiên Địa, Cáp Mô đều viết tên những người mình dự đoán hoặc là danh hiệu trên giang hồ.
Mà thu hút sự chú ý của Cường Tử là vị trí đệ nhất hai bảng, đệ nhất Địa bảng là một người gọi là Nhạc Bạch Y, lai lịch qua lại của người này rất thần bí, trong trận đánh tư cách hai bảng năm năm trước không hề xuất hiện, lần này một lần lấy được vị trí đệ nhất Địa Bảng không khác một con hắc mã. Hơn nữa, quan trọng là, theo phân tích tư liệu, tên Nhạc Bạch Y này là một người mù!
Phía sau đệ nhất Thiên Bảng lại là một dấu chấm hỏi thật lớn, dấu chấm hỏi này cũng quẩn quanh trong lòng Cường Tử.
Mà khiến Cường Tử nhảy từ trên giường xuống lại là tin tức phía sau tư liệu điều tra, tuy không phải là rất dài nhưng mỗi câu đều khiến trong lòng Cường Tử tràn ngập lửa giận và rung động.
Sau khi hai bảng Thiên Địa đủ người mới tiến hàng cuộc chiến với Đông Doanh Vũ Gỉa, tuy chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng thương vong lại lớn ngoài mức dự liệu của Cường Tử! Từ mấy câu rải rác trong tư liệu, Cường Tử liền nhìn ra được sự thê thảm của trận quyết đấu.
Mười người Địa Bảng và mười người Đông Doanh Ngân Bảng quyết đấu, chiếm ưu thế bảy phần thắng ba phần bại.
Nhưng, ba người Địa Bảng thua trận quyết đấu đều đã chết.
Chính là trong những cao thủ của Địa Bảng giành thắng lợi đó, ngoài Nhạc Bạch Y và đệ nhị Địa Bảng Mộc Tiêu Nhiên là đối toàn thắng đối thủ ra, những người khác đều là trải qua một trận quyết đấu kinh thiên động địa mới giành được thắng lợi. Trong bảy người thắng, lại có ba người trọng thương!
Mười người Địa Bảng, chỉ có bốn người vẫn còn sức chiến đấu.
Còn cao thủ trong Đông Doanh Ngân Bảng tuy lần thua khá nhiều nhưng cuối cùng cũng có bốn người vẫn duy trì được sức chiến đấu. Đâu chỉ có thể chứng minh một vấn đề, đó chính là lần này thực lực cao thủ Ngân Bảng mới tuyển chọn đều cường hãn khiến người ta khiếp sợ! Lần đại chiến mười năm trước, tuy võ giả Đông Doanh biểu hiện thực lực rất mạnh mẽ nhưng tựu chung vẫn chênh lệch với cao thủ hai bảng Thiên Địa, mà ngày này mười năm sau, sự chênh lệch này hiển nhiên bị kéo gần lại không ít.
Trận quyết đấu giữa cao thủ Thiên Bảng và Kim Bảng vẫn chưa cử hành, nhưng rất nhiều người đã dự đoán được đó sẽ là trận quyết đấu rất kịch liệt tàn khốc.
Cường Tử nhìn bản tư liệu điều tra này, tỉ mỉ nghiền ngẫm một chút liền nghe ra có âm mưu!
Điều này làm hắn không thể nằm trên giường được nữa.
- Cáp Mô ca, giúp em liên hệ Cừu Thiên và Yêu ma, em có việc tìm bọn họ.
Nhìn thấy vẻ vội vàng trên mặt Cường Tử, Cáp Mô biết sự việc nhất định rất nghiêm trọng. Y gật gật đầu trực tiếp từ cửa sổ lật nhào xuống, bay nhẹ như một phiến lá. Thấy Cáp Mô lên xuống vài cái biến mất ở phía xa, lông mày Cường Tử nhíu lại, vẻ lo lắng giữa mi tâm tỏ rõ tâm trạng của hắn lúc này.
Lúc này đề nghị đó của Trần Tử Ngư lại lần nữa hiện lên trong đầu Cường Tử, hắn cảm thấy mình thực sự cần làm như thế rồi. Nếu là thực như hắn dự tính, mức nghiêm trọng của sự việc đã không chỉ đơn giản là ở cục hạn tại giới võ lâm nữa.
Hắn nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt nghiêm trọng, châm một điếu thuốc.
Trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại các manh mối một lượt, tất cả những mũi tên cuối cùng tụ tập đến một phương hướng, lông mày của hắn càng ngày càng gần nhau, sự phẫn nộ trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt. Địa điểm tổ chức trận chiến mười năm trước là ở Đông Doanh, lúc đó võ giả Hoa Hạ ở Đông Doanh đại phát thần uy đánh bại sĩ khí đối phương đến bờ vực trước nay chưa từng có, mà ngày này sau mười năm, loại cục diện này lại hoàn toàn không xuất hiện, lẽ nào thực sự là võ giả Đông Doanh dùng khoảng cách mười năm để nâng cao thực lực sao?
Mười năm trước, những cao thủ tuyệt đỉnh đó của Đông Doanh không chết thì cũng bị thương. Lực lượng trung kiên bị một nhát phá hủy, vè mặt lý thuyết thì mười năm sau không thể mạnh hơn cả mười năm trước được!
Mà sở dĩ Cường Tử cho Cáp Mô đi tìm Thù Thiên và Yêu Ma là vì hai người này có trợ giúp rất lớn đối với nghi vấn trong lòng hắn. Kỹ năng truy tìm tung tích và tìm kiếm của Cáp Mô thiên hạ không có người thứ hai, chỉ hy vọng y có thể trong thời gian ngắn nhất tìm thấy hai người kia.
Lần đại chiến trước dưới chân núi Đông Doanh Phú Sĩ đó, các cao thủ Địa Bảng tuy không phải là thành viên quyết chiến chính thức về ý nghĩa, nhưng phải biết Tào Phá Địch và Sở Lý Hỏa lúc đó ở Đông Doanh đã là tồn tại giống như chiến thần, chính là ác ma đối với cao thủ cấp bậc Ngân Bảng đối thủ của bọn họ. Mà chỉ sau mười năm, thực lực cao thủ Ngân Bảng đối phương nâng lên đến mức ngang bằng tuyệt đối không thể khinh thường.
Cường Tử nhìn ra ngoài cửa, hắn biết lần này mình là ở thế tất phải làm.
Hút hết một điếu thuốc, Cường Tử thở dài một hơi.
Hắn xoay người đi xuống lầu, sau khi đến phòng khách hắn nhìn thấy hai người Tôn Văn Văn và Trần Tử Ngư đang bận rộn trong bếp. Trong lúc này hắn đột nhiên có một loại hoảng hốt, trong lòng do dự liệu có phải nói rõ ràng với hai người con gái vừa mới bình ổn cuộc sống này không. Hắn cho bọn họ không nhiều, nếu mình một đi không thể trở về...
Trần Tử Ngư quay đầu nhìn thấy Cường Tử đang do dự, nàng kinh ngạc một chút lập tức cười hỏi:
- Rốt cục chịu xuống giường rồi à? Tôi tưởng anh còn định giả vờ tiếp chứ.
Bộ dạng khẽ cười của nàng đẹp như vậy, hai con ngươi sáng ngời khi cười liền cong cong híp lại. Trên chiếc mũi khéo léo tinh sảo vì cười mà có vài nếp nhăn đáng yêu, độ cong trên miệng khiến người ta dễ dàng bị sự vui vẻ của nàng lây lan.
Cường Tử cười cười, trên mặt có chút không tự nhiên.
- Sao vậy?
Tôn Văn Văn hỏi.
Nàng có thể nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ và xin lỗi sâu sắc trên mặt Cường Tử.
Cường Tử nói:
- Có một việc, tôi muốn nói với hai người một chút.
Hắn dừng lại một chút, chậm rãi đi vào nhà bếp, vừa vén tay áo lên vừa nói:
- Bữa cơm này, ba người chúng ta cùng nấu đi.
Những lời này vừa nói ra, trong lòng hai người Tôn Văn Văn và Trần Tử Ngư không hẹn mà cùng chấn động!
Cường Tử hít sâu một hơi để cho áp lực trong lòng mình giảm xuống một chút, sau đó nghiêm túc rửa tay nhận lấy dao từ trong tay Tôn Văn Văn. Trần Tử Ngư vô thức đặt rau đã rửa sạch lên thớt, Cường Tử sau khi sắp rau xong xuôi xoay con dao trong tay một chút, lập tức thành thục thái rau.
Động tác của hắn lưu loát, trong mắt hai người Trần Tử Ngư và Tôn Văn Văn, con dao thái rau bình thường trong tay Cường Tử lại giống như một thanh thần binh tuyệt thế, các nàng trước đây đều thấy Cường Tử nấu cơm, nhưng hôm nay loại cảm giác này hoàn toàn không giống, Cường Tử biểu hiện ra là một loại chuyên chú khiến các nàng có chút khó thích ứng.
Dường như dự liệu được điều gì, hai người con gái nhìn nhau đều thấy vẻ lo lắng trong ánh mắt của nhau. Nhưng mà hai người lần nữa tỏ ra ăn ý kinh người, các nàng ai cũng không mở miệng hỏi gì mà là im lặng hỗ trợ Cường Tử. Lần nấu cơm này, Cường Tử dùng mất đúng hai tiếng đồng hồ.
Khi những đĩa thức ăn tuy bình thường nhưng lại tinh sảo đặt lên bàn ăn, Tôn Văn Văn đứng dậy lấy một chai rượu trắng nồng độ rất cao từ trong tủ rượu. Mỗi người rót đầu một cốc, sau đó nàng bình tĩnh ngồi xuống.
Cường Tử cười cười, sau đó châm một điếu thuốc.
Trần Tử Ngư hít một hơi thật sâu, nàng biết vẫn là mình mở miệng đầu tiên là phù hợp nhất. Nhưng lời rõ ràng đã đến bên miệng, nàng lại phát hiện mình thực không muốn hỏi ra.
Nâng ly rượu lên, nàng uống một hơi cạn sạch.
- Muốn đi rồi sao?
Một ngụm rượu cay chảy xuống bụng, trên mặt nàng lập tức ửng hồng.
- Ừ.
Cường Tử ừ một tiếng, cúi đầu hút thuốc.
- Bao lâu?
Trần Tử Ngư lại hỏi tiếp.
Cường Tử ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khẽ cười nói:
- Sẽ không lâu quá, dài thì ba tháng, ngắn thì một tháng.
Tôn Văn Văn rót rượu cho Trần Tử Ngư, nhìn nàng một cái thật sâu xa.
- Đi sớm về sớm.
Trần Tử Như không thấy sự khác thường trong ánh mắt Tôn Văn Văn, nàng nhẹ giọng nói với Cường Tử.
Cường Tử dụi tàn điếu thuốc, đột nhiên cười sáng lạn với nàng.
- Hãy tin tôi!