Ác Bá

Chương 135: Diễn kịch




- Còn vài ngày nữa mới khai giảng, ý Chiến gia là bảo cậu đến Nội Mông chơi ba ngày, phái tôi đến đón cậu.

Thẩm Hổ Thiền dựa vào chiếc Bentley nói, y gọi Thác Thanh Chiến là Chiến gia theo thói quen.

Thẩm Hổ Thiền nhận bao thuốc lá Trung Hoa Cường Tử đưa, nhưng chưa hút ngay mà lại rút là một bao thuốc Hô Luân Bối Nhĩ đặc sản của Nội Mông, y không có hứng thú với bất kỳ loại thuốc nào khác Nhưng y không từ chối Cường Tử, sau khi suy nghĩ một chút vẫn châm điếu thuốc Trung Hoa nhăn nhó hút.

- Không được, thời cơ chưa đến, đi cũng không làm gì, chi bằng đợi thêm.

Cường Tử nhìn bao thuốc Trung Hoa chỉ còn một điếu, vẻ mặt đau đớn lộ rõ.

Thẩm Hổ Thiền cười ha ha, quay vào trong xe lấu ra hai điếu Hô Luân Bối Nhĩ đưa cho Cường Tử nói:
- Quả nhiên giống như Chiến gia nói, là tên tiểu tử kia keo kiệt vô cùng. Tôi chỉ hút của cậu một điếu, trả lại cậu hai điếu không thiệt thòi chứ.

Cường Tử nở nụ cười cười rất trắng trợn.

- Không thiệt, không thiệt, nếu không tôi đưa cả hai điếu cuối cùng này cho anh.

Thẩm Hổ Thiền nói:
- Đừng, tôi cũng không phải ông chủ giàu có, nghĩ kỹ lần nữa, thực sự không đi Nội Mông một chuyến sao?

Cường Tử nói:
- Vẫn không được, nhiều thì ba năm, chậm thì hai năm, tôi sẽ đến thăm Chiến gia và Hổ Thiền ca.

Thẩm Hổ Thiền cười nói:
- Nếu đã như vậy thì thôi. Mục đích lần này tôi đến chắc cậu cũng hiểu, không nói nhiều thứ khác nữa, tôi chờ cậu trên thảo nguyên.

Thẩm Hổ Thiền nói xong vỗ vỗ vai Cường Tử, ánh mắt có chút khen ngợi.

Quay người lên xe, ba chiếc xe Bentley nghênh ngang dời đi.

Cường Tử cười nói với Trác Thanh Đế:
- Nhìn thấy chưa, vừa đến đã đưa tôi lên trời, quẳng cho tôi mặt mũi rất lớn còn có bão táp nguy hiểm càng lớn. Không biết là lời hay lỗ?

Trác Thanh Đế cười nói:
- Thực sự không định đi dạo một vòng Nội Mông sao?

Cường Tử:
- Tôi muốn đi thật, chỉ sợ cái người anh trâu bò ghê gớm kia ngay cả ly nước cũng không mời mà đóng cửa đuổi khách rồi.

- Hiểu!

Trác Thanh Đế nói.

Cường Tử quay lại nói với Cáp Mô:
- Cáp Mô ca, Báo Tử ca, Đại Hùng, ba người hãy dẫn theo tất cả mọi người đi theo Thẩm Hổ Thiền. Bọn họ có thể đến nhanh vậy, không chắc chắn phải quay lại Nội Mông ngay, có thể giúp được thì giúp, cố gắng đừng dấn thân vào, hiện tại chúng ta còn yếu lắm.

Cáp Mô cười nói:
- Chờ họ đi xa một trăm dặm tôi sẽ đi theo, không mất được đâu. Đi theo gần quá ngược lại chúng ta không có lý do gì cả. Người ta chưa chắc đã cảm kích.

- Được, anh làm việc tôi yên tâm rồi!

Cường Tử nói.

Đúng như dự đoán của Cường Tử, ba chiếc xe của Thẩm Hổ Thiền vẫn chưa rời khỏi Cát Lâm đã bị theo dõi. Cáp Mô đến rồi đây chính là bọ ngựa bắt ve không ngờ phía sau lại có chim sẻ, sau khi làm rung sợ đối phương lặng yên không một tiếng động dẫn đội quân trở về, cảnh cáo đối phương là được rồi. Đúng như lời của Cường Tử hiện giờ thực lực của họ là người ít lực yếu, cáo mượn oai hùm còn được, nếu thực sự liều mạng chỉ e rằng được không bù mất.

Chu Bách Tước lái chiếc xe Audi A8 đậu trước cổng Đại học Cát Lâm, Cường Tử chưa xuống xe mà cẩn thận quan sát cổng trường Trong lòng hắn thầm nói một câu “cô Chu em đến rồi”, sau đó bảo Chu Bách Tước lái xe, có thể nào cũng phải tìm được một chỗ đặt chân trước.

Bốn người bước tới trước cửa nơi giới thiệu nhà cửa cho thuê, vừa muốn đi vào đã thấy chiếc Mercedes-Benz S600 dừng ở bên cạnh chiếcc Audi A8. Người bước xuống từ chiếc Mercedes-Benz là một người tướng mạo bình thường, nhưng khiến người ta vừa nhìn đã biết là loại người làm ăn buôn bán cực kỳ giàu có. Theo một cách nào đó khí chất con người không phải bẩm sinh có được. Lúc Chu Nguyên Chương làm một tiểu lưu manh và hòa thượng chắc chắn khác với khí chất của một vị hoàng đế sau khi mặc long bào, có tiền và không có tiền khác nhau rất lớn như trời với đất.

Người này có khí thế của kẻ về trên, nhưng nhìn cách bước đi và thân thể hơi nghiêng về phía trước chắc hẳn là người cẩn thận tỉ mỉ. Người như vậy không có làm ra chuyện gì lớn lao, nhưng thường thường lại dễ thành công.

Tuổi khoảng tầm bốn mươi, dáng người tầm trung, so với chiều cao đàn ông Đông Bắc như vậy được coi là lùn, nhưng cơ thể rất rắn chắc. Làn da trắng nõn, trên sống mũi có cặp kính viền vàng, bàn tay trắng nõn chứng tỏ đây là người rất nhàn hạ. Nói một cách khác, chắc không phải là loại người chém giết mà giống như một người làm phụ tá.

Trên người ông ta không có khí phách và dũng khí của một người có sự nghiệp do chính mình gây dựng lên. Khí thế của ông ta là mang dáng vẻ của thư ký, dễ dàng khiến cho người thân cận không làm mất đi thân phận.

- Xin hỏi là Lâm Cường tiên sinh phải không?

Người đàn ông trung niên hơi nghiêng người về phía trước, vẻ mặt hiền lành hỏi.

Cường Tử cố ý ngây ra một lúc sau đó thăm dò bốn phía một vòng mới dò hỏi:
- Ông đang gọi tôi?

Mép người đàn ông trung niên nhếch miệng lên lộ ra vẻ mặt khinh bỉ ngay lập tức biến mất rất nhanh.

- Nếu ngài là Lâm Cường tiên sinh, vậy thì tôi đang gọi là ngài!

Ông ta vẫn duy trì nụ cười vui vẻ, lễ độ, hiền lành.

- Ôi, vậy thì là tìm tôi rồi, chúng ta quen nhau sao? Ông tìm tôi có chuyện gì?

Cường Tử tỏ ra hiền hành hỏi.


- Là thế này, ngài có một người bạn ủy thác cho tôi tặng ngài một món quà. Tôi là người nhận chuyện ủy thác, có chỗ nào mạo muội mong ngài thông cảm.

Người đàn ông trung niên thẳng người lên nói.

- Bạn của tôi?

Cường Tử tỏ ra nghi ngờ xoay người nhìn đám Chu Bách Tước, sau đó nói với người đàn ông trung niên:
- Tôi không có bạn ở Cát Lâm, ông nhận lầm rồi!

- Không đâu, chỉ cần ngài là Lâm Cường tiên sinh thì không sai được.

Người đàn ông trung niên móc chùm chìa khóa từ trong túi quần ra đưa cho Cường Tử.

- Đây là chìa khóa Húc Nhật Nhất Phẩm, có một căn nhà là bạn ngài chuẩn bị cho ngài. Nếu ngài có thời gian hãy ghé qua xem thử, là biệt thự nằm riêng biệt, khung cảnh xung quanh rất đẹp.

- A! là ai mà hào phóng vậy, biệt thự trị giá bao nhiêu?

Cường Tử ngạc nhiên hỏi.

Người đàn ông trung niên nói:
- Không đáng tiền chỉ cần ngài thỏa mãn là được.

Cường Từ cầm chìa khóa trong tay lật đi lật lại nhìn, khóe miệng người đàn ông trung nhiên lại nhếch lên nét cười khinh bỉ.

- Nếu ngài không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước, cáo từ!

Người đàn ông trung niên nói.

Cường Tử vội vàng bỏ chiếc chìa khóa vào trong túi nói:
- Đi thôi, tôi không sao. Sau này liên lạc thường xuyên.

Thời khắc người đàn ông xoay người rời đi rốt cuộc cũng không giấu được nụ cười lạnh. Trong ánh mắt của y thoáng hiện lên một loại cảm giác thoải mái và khinh bỉ, bước nhanh vào trong chiếc Mercedes-Benz nhấn chân ga nghênh ngang dời đi.

Đợi sau khi chiếc xe Mercedes-Benz biến mất, Cường Tử cười nói:
- Sao Thanh Đế ca, em diễn là một thằng ngốc đổi lại được sống yên bình còn thêm một tòa biệt thự, lần này cũng coi như được lợi lớn rồi. Nói Hách Liên gia là sư tử, tôi thấy ông ta là lão hồ ly mới đúng.

Trác Thanh Đế trừng mắt lườm hắn một cái nói:
- Ông ta là lão hồ ly thì cậu là tinh tinh.

Người đàn ông trung niên vừa lái xe vừa bấm điện thoại.

- A lô, ông chủ, là tôi, Thường Uy.

- Ừ, làm xong chuyện chưa?

- Làm xong rồi.

Thường Uy trả lời.

Trong điện thoại là một tiếng nói già nua nhưng không mất đi sự phóng khoáng hỏi:
- Thấy tiểu tử đó thế nào?

Thường Uy suy nghĩ, tìm từ một lúc rồi nói:
- Không đáng lo ngại.

Người đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói:
- Vậy là được rồi, tôi không muốn lại gặp một Trác Thanh Chiến nữa.

Thường Uy thấp giọng cười nói:
- Khác nhau một trời một vực, ông chủ ngài yên tâm đi chỉ là thằng nhóc choai choai. Ở ba tỉnh Đông Bắc không có chỗ dựa với năng lực của nó thực sự không có tư cách lọt vào mắt của ông chủ đâu.

- Chỉ hy vọng thế, vẫn nên để ý nhiều một chút đừng coi thường.

- Vâng!

Người đàn ông đợi đầu dây điện thoại bên kia cúp mới tắt máy, châm một điếu thuốc Long phượng một trăm hai mươi đồng một bao, y nhả ra một ngụm khói cười tự giễu. Nghĩ đến lúc dáng vẻ hết sức ngu ngốc vừa rồi của Cường Tử, còn có ánh mắt vui mừng lộ rõ ra ngoài lúc nhận chìa khóa, hơn nữa thái độ sau khi nhận chìa khóa vào trong tay vội vàng gấp gáp, y chỉ cần nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

- Chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa mà thôi, thực sự không biết tại sao Trác Thanh Chiến lại phải để ý như vậy. Như vậy chắc khác nào phí mất ngôi nhà Nhất Phẩm Cửu Phẩm sao? Chuyện bé xé ra to.

Y lẩm bẩm nói.

Cường Từ đưa cho Chu Bách Tước chiếc chìa khóa trong tay:
- Mới đến đã có người mang quà đến, chúng ta không nhận là không nể mặt người ta. Thế này tốt rồi, chẳng những tiết kiệm được tiền thuê nhà mà còn được ở trong biệt thự lớn. Chú nói xem chuyện bánh từ trên trời rơi xuống này rơi ngay trước mặt con không thể không làm nha? Lẽ nào cách ăn ở của con đã cảm động ông trời rồi sao?

Trác Thanh Để lẩm bẩm trong mồm:
- Tiện nhân!

Chu Bách Tước nhẹ nhàng gật đầu, Triệu Bát Bách ngẩng đầu lên nhìn trời, hai người đều nén cười, nhưng không quên làm ra vẻ chấp nhận.

Cường Tử cười xì một tiếng khinh miệt nói:
- Tôi đây vất vả diễn trò để đổi lấy mấy ngày yên bình, các người thật không có nhân tính.

Vì đảm bảo cơ mật nguyên nhân Trác Thanh Tế chuyển tới quân khu Thẩm Dương, anh ta đến tòa nhà Húc Nhật nhất phẩm tham quan một vòng rồi đi ngay không có ở lại nhiều cùng với ba người đám Cường Tử. Lần này đoáng chừng trong một thời gian dài họ sẽ không gặp lại, cho nên lúc đi không nói móc gì Cường Tử, mà còn rất thân thiết trang trọng ôm từng người đám Cường Tử, nói câu hẹn gặp lại sau đó quay đầu bước đi.

Sau khi ra khỏi cổng, Trác Thanh Đế gọi điện cho Kim Tiểu Chu, hai người hẹn chỗ gặp nhau rồi cúp máy. Do dự một chút Thác Thanh Đế lại gọi cho đại ca của anh ta là Trác Thanh Chiến.

- Anh, em đến Cát Lâm rồi, ngày mai đến quân khu Thẩm Dương báo danh.

- Ừ, em đã nghĩ kỹ chưa?

Giọng của Trác Thanh Chiến vẫn y như cũ không nóng, không lạnh ôn hòa, dịu dàng.

- Nghĩ kỹ rồi, lần này mà bỏ lỡ, em sẽ hối hận cả đời.

- Vậy là tốt rồi, phải cứng đầu mới thành được. Đàn ông của Trác gia chúng ta phải để ý chút chuyện vụn vặt, nếu không sẽ có lỗi với bản thân lắm.

Trác Thanh Chiến dừng lại một chút.

- Hãy tự cẩn thận, đừng chết.

Sống mũi của Trác Thanh Đế cay cay, day nhẹ con mắt rồi nói:
- Yêm tâm đi anh, em phúc lớn mạng lớn, không chết được đâu!

Trác Thanh Đế để điện thoại cùng quyển sách dày cộm trong tay xuống, giơ tay lên vuốt tràn. Trong đầu của anh ta hiện lên mình dời khỏi nhà, em trai Trác Thanh Đế dường như một cái đuôi theo mình không lúc nào rời. Mình đi đâu nó đi theo đó, câu chuyện hiện về phảng phất chỉ mới như ngày hôm qua rõ mồn một trước mắt. Trong lòng y có một cảm giác không lành nhưng lại cố gắng khống chế nó lại.

- Diệu Dương, cậu đi chuẩn bị một chút, chuyện lần này của em trai tôi, tôi sẽ tham dự đừng để nó gặp chuyện không may.

Tôn Diệu Dương trên đầu có xăm hình một con Kim Ưng giang cánh trả lời, cho thêm chút nước vào ấm trà của Trác Thanh Chiến rồi nói:
- Chiến gia, ngài yên tâm đi. Trên thảo nguyên mấy ngàn dặm này, không kẻ nào có gan dám làm thương nhị gia đâu Đám người mù kia nếu thực sự có gan này, tôi sẽ lấy máu của họ trước tiên.

Trác Thanh Chiến nhẹ nhàng gật đầu, mở quyển sách trong tay ra, ánh mắt sáng dần.