Cả đêm không chợp mắt, ngày hôm sau tôi rời đi rất sớm, cũng tránh để Phương Ngự Mỹ nhìn thấy tôi ngủ chung với Hà Hữu Dân.
Nơi làm việc mới nằm ở khu khác, cách Quế Viên xa hơn. Để tiện đi làm tôi đã thuê một căn phòng mới gần đó, là chung cư Tây Hải do A Nguyệt giới thiệu, ở đây không sang trọng bằng khu Hoa Hồng, chỉ đơn giản là một phòng khách và hai phòng ngủ. Tôi vốn định bớt thời gian chuyển điều hòa từ Hoa Hồng tới đây, nhưng vào ở mới phát hiện trong phòng này đã có điều hòa, nên không mất công vô ích nữa.
Nhưng sau ngày hôm đó, tôi và Hà Hữu Dân không gọi điện thoại nữa, tôi không biết hai người giữ sự ăn ý như thế nào mới có thể không gọi cho nhau.
A Nguyệt cũng ở Tây Hải, vì công ty triển lãm của cô ấy và công ty thu mua phòng làm việc của chúng tôi cùng nằm trong một tòa nhà văn phòng. Sau khi tan làm, chúng tôi cùng về nhà và giết thời gian trên đường. Thường xuyên qua lại, tôi và A Nguyệt ngày càng thân. Tôi chưa đến mức rung động với cô ấy, hẳn cô ấy cũng vậy.
Có điều chúng tôi cũng không có bất kỳ xung đột gì, đều học mỹ thuật nên không thiếu chủ đề nói chuyện.
Cuối năm, mẹ tôi gọi điện hỏi thăm tình hình gần đây của tôi, tôi nói đúng sự thật cho mẹ: “Chắc A Nguyệt không có ý đó với con.”
“Vậy mẹ bớt thời gian tìm hiểu xem?”
“Mẹ à, con không có ý đó.” Tôi cảm thấy kính nể với năng lực phân tích của mẹ, “Ý con là không thích hợp.”
“À, thế hả.” Nghe giọng mẹ tôi rất thất vọng, rất hiếm khi mẹ thất vọng như vậy, khiến tôi cũng không vui vẻ gì.
Tôi an ủi mẹ: “Con mới mấy tuổi chứ, mẹ đừng vội.”
“Con suốt ngày nói không vội không vội, để lỡ thì phải làm sao? Phải suy nghĩ chứ!” Mẹ trách tôi, “Con nên giữ chặt A Nguyệt, con bé tốt biết mấy!”
Tôi không phủ nhận điều này, A Nguyệt đẹp người đẹp nết, vì vậy tôi đành phải nghe lời mẹ tôi, giao tiếp nhiều với cô ấy. Từ việc cùng nhau tan làm đến thỉnh thoảng cùng đi làm vào buổi sáng, bị đồng nghiệp bắt gặp mấy lần. Có một dạo người của công ty cho rằng tôi và cô ấy có gì đó, ngoài mặt cô ấy không phủ nhận, xem như nể mặt tôi.
Cứ vậy trôi qua hết mấy tháng cuối cùng. Tết năm 2005, Kỳ Cương được nghỉ đông, hai thằng bạn đến một quán nhậu kiểu Nhật[1] uống rượu.
[1]
Kỳ Cương hỏi chuyện của tôi và Hà Hữu Dân, tôi chỉ đáp qua loa cho xong, tôi nói: “Không liên lạc nữa.”
“Sao lại không liên lạc nữa?” Cậu ta không hiểu, “Chia tay rồi?”
“Xem như thế đi.” Tôi không nói nổi hai chữ này, “Nhưng chúng tôi cũng không nhắc đến.”
“Ôi dào, chuyện gì đây!” Tâm trạng của Kỳ Cương còn kích động hơn tôi, cậu ta uống mấy ngụm rượu rồi lẩm bẩm.
“Đừng nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của cậu đi, cậu vẫn ổn chứ?”
“Thường thôi, nghiên cứu sinh cũng không dễ học, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán. Hơn nữa công ty anh tôi xảy ra chuyện rồi, tôi vẫn chưa biết sẽ thế nào, sau khi tốt nghiệp nói không chừng vẫn phải đến giúp đỡ.”
“Gì vậy, không sao chứ?”
“Không biết. Nhưng chắc chắn anh ấy từng rửa tiền, nếu thật sự bị điều tra ra gì đó thì hết phim!”
Tôi rất kinh ngạc: “Rửa tiền mà cũng dám à.”
“Có ông chủ nào không làm những chuyện này? Sếp Hà của cậu cũng làm, năm ngoái xảy ra chuyện còn gì. Nếu không phải ông chủ cũ của Hào Kim nể tình trước đây anh ta từng giúp đỡ, bù vào khoản thâm hụt giúp anh ta, chắc sếp Hà cũng không thoát khỏi con mắt của chính phủ! Giết gà dọa khỉ ấy mà.”
Nghe cậu ta nói, trái tim tôi như bị một tảng đá đập vào. Tôi thậm chí không nuốt trôi rượu, co cẳng chạy luôn. Tôi muốn tìm Hà Hữu Dân, trực giác nói với tôi chuyện này có liên quan đến Phương Ngự Mỹ.
“Cậu đi đâu thế! Tôi lái xe đưa cậu đi!” Kỳ Cương cũng lao ra với tôi, đuổi kịp tôi rồi kéo tôi vào xe cậu ta, “Cậu muốn đi đâu!”
“Tìm Hà Hữu Dân! Đến Quế Viên.” Tôi thở hổn hển nói.
Ngồi trong xe nhìn bóng đêm vội vàng lướt qua cửa kính, tôi cảm thấy tất cả như một giấc mơ. Hà Hữu Dân không nói gì cả, khiến tôi hiểu lầm anh ấy hết lần này đến lần khác. Trong lòng tôi rối bời, nghĩ rằng có phải anh ấy cố tình khiến tôi hiểu lầm sau đó đuổi tôi đi không.
Đổi lại là ai có thể chấp nhận được?
Kỳ Cương đưa tôi đến Quế Viên, trong tay tôi có chìa khóa, nhưng lần này tôi không đi thẳng vào mà gõ cửa. Trong nhà tối om, không bật đèn, không có ai trả lời.
Hà Hữu Dân vẫn chưa về, tôi quay về xe Kỳ Cương ngồi chờ anh.
Một lúc sau, anh ấy đã về, một mình, tay xách theo thứ gì đó, tôi lập tức xuống xe chạy tới ngăn anh ấy lại.
Có lẽ Hà Hữu Dân không ngờ tôi sẽ lại đến, cái túi trên tay rơi xuống đất, anh ấy ôm lấy tôi thật chặt.
“Anh tưởng em sẽ không đến nữa.” Giọng Hà Hữu Dân gần như run rẩy, khiến tôi khó hiểu lại đau lòng.
“Em không tìm anh, anh cũng không tìm em, hai chúng ta bướng bỉnh làm gì!” Tôi cũng ôm anh, thấp giọng nói, “Không phải đòi chết đòi sống.”
Ôm một lúc, anh ấy từ từ buông tôi ra.
Tôi cúi người nhặt cái túi trên đất lên cho anh ấy, bên trong là một ít trái cây.
“Anh cầm lấy.” Tôi đưa cho Hà Hữu Dân.
Anh ấy nhận lấy, trên ngón tay giữa bên trái có một vòng tròn sáng loáng, nó tên là nhẫn đính hôn.
Nhìn thấy cái này tôi mới hiểu ra, tại sao anh ấy không đến tìm tôi, cũng không gọi điện cho tôi, thật ra là đã đính hôn.
Tôi kéo tay trái của anh, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc lâu, tôi lại khóc.
“Tại sao?”
“Nếu không nhờ Phương Ngự Mỹ, có lẽ bây giờ anh đang ở trong tù.”
“Cho nên lần đó cô ấy ở lại nhà anh, hai người đã ở bên nhau đúng không?” Tôi muốn nín không cho nước mắt rơi xuống, nhưng không nín được. Nước mắt nhỏ xuống tay anh ấy, tôi lau giúp anh, Hà Hữu Dân rút tay về, nhìn tôi đầy đau buồn.
Anh ấy cũng sẽ cảm thấy đau buồn, tôi biết. Nói thật tôi chưa bao giờ thực sự tin rằng Hà Hữu Dân không yêu tôi, nhưng càng biết anh ấy yêu tôi, càng khiến tôi đau lòng. Nó giống như tôi đau lòng thay anh ấy, tim tôi đau nỗi đau của hai người, chắc hẳn Hà Hữu Dân cũng vậy, anh cũng biết rõ tôi rất yêu anh.
“Lần đó, anh vốn định nói cho em, nhưng chuyện chưa được quyết định nên anh chưa nói.” Hà Hữu Dân lau nước mắt cho tôi, “Em đừng khóc.”
“Nếu em có tiền có quan hệ thì tốt, anh không cần dựa vào người khác.”
“Nếu em là con gái thì tốt.” Hà Hữu Dân lại nói, “Không… phải là anh, nếu anh là con gái thì tốt rồi.”
Khi đó tôi không hiểu tại sao anh nói vậy. Sau này tôi mới hiểu, anh ấy thích đàn ông, chưa bao giờ thích phụ nữ, mà tôi là người đàn ông đó. Nhưng có lẽ anh ấy nghĩ tôi khác, anh ấy luôn cho rằng tôi cũng thích phụ nữ, nhưng bị anh ấy làm chệch hướng.
Tôi và Hà Hữu Dân đứng trong gió rét một lúc lâu, tôi dựa vào lồng ngực anh, rất muốn cảm nhận thêm một chút nhiệt độ trên người anh, đủ để cho tôi mãi nhớ nhung.
Trước khi đi, Hà Hữu Dân hỏi tôi có muốn ở lại một đêm không, tôi đã từ chối, Kỳ Cương đưa tôi về nhà. Sau đó tôi cũng không có ý định tìm anh ấy, bởi đây là sự tổn thương và lừa dối đối với Phương Ngự Mỹ. Nhưng trên thực tế, sự lừa dối này đã tồn tại từ khi cô ấy muốn đính hôn với Hà Hữu Dân.
Tôi mất một thời gian dài để thoát khỏi tình yêu với Hà Hữu Dân, nhớ lại những lời anh từng nói, muốn quên đi hết lần này đến lần khác. Nhưng dù tôi làm thế nào đi chăng nữa thì anh ấy vẫn ở trong tâm trí tôi, như kẹo cao su dính vào tóc, không có cách nào xóa sạch.
Đối với tôi năm 2005 tàn nhẫn như vậy đấy. Trên đường đi làm và tan làm, A Nguyệt nhận ra được cảm xúc của tôi, dần dần cũng không đi lại với tôi nữa.
Nhưng thỉnh thoảng cô ấy sẽ dẫn tôi đi ăn ở nhà hàng mới mở, dù đều do tôi mời, tôi cũng cảm nhận được ý tốt của cô ấy.
Tôi nhớ chính giai đoạn này, tôi muốn kiềm chế cảm xúc bi quan, đang đứng trên bờ vực sụp đổ, lại gặp lại Tiểu Yến.
Lần đó Tiểu Yến đang khóc thút thít trong một góc yên lặng của một quán bar ở góc đường tối tăm. Nhìn thấy cô ấy, ngay lập tức tôi như trở về khoảng thời gian đại học, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi luôn cảm thấy mọi thứ không chân thật, lúc trước và cả bây giờ.
Ngày đó cô ấy ăn mặc rất trẻ trung, váy hoa nhí dài trên mắt cá chân, lộ ra một đoạn bắp chân.
Đã lâu Tiểu Yến không mặc quần áo như thế, tôi nhớ đến khoảng thời gian ấy, nhớ đến Hà Hữu Dân.
Cho nên tôi ngồi xuống cạnh cô ấy, gọi chai rượu uống cùng Tiểu Yến.
Tiểu Yến rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, nước mắt tạm dừng lại, hình như muốn cố gắng giữ hình tượng thục nữ.
“Đã lâu không gặp.” Tiểu Yến lên tiếng trước, “Trùng hợp quá.”
“Rất lâu rồi, sao cô lại đến quán bar?” Tôi hỏi, “Chồng đâu?”
“Ngoại tình rồi.” Cô ấy nói xong lại khóc.
Tôi thật sự không ngờ rằng mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy. Nếu tôi biết chồng cô ấy ngoại tình, có chết tôi cũng không hỏi.
Nhìn Tiểu Yến khóc, trong lòng tôi buồn rầu hơn, nhưng trước mặt phụ nữ tôi không khóc được, ngoài rơi nước mắt trước mặt Hà Hữu Dân và bà ngoại, tôi chưa từng rơi nước mắt với ai.
Tôi đành phải liên tục uống rượu, Tiểu Yến uống cùng tôi, đến cuối cùng lại bật cười.
Cô ấy chóng mặt cầm chai rượu cuối cùng trên bàn lên, mở nắp ra, thì thào nửa mê nửa tỉnh: “Chúng ta còn trẻ quá… nên mới bị… bị người ta đùa giỡn.”
“Nhưng không sao! Ngã… ngã một lần khôn hơn một chút, sẽ không bị lừa nữa.” Tiểu Yến vung tay lên, nói xong lại gần hôn tôi, tôi nằm trên mặt bàn, không tránh đi.
Thấy tôi hờ hững, cô ấy hôn điên cuồng hơn, dần dần tôi cũng phối hợp với cô ấy. Tôi không biết có phải tác dụng của cồn không, tôi chỉ biết rằng trong đầu tôi toàn là Hà Hữu Dân.
Cảm nhận này rất khó tả, nếu Tiểu Yến không mặc váy hoa nhí, có lẽ tôi sẽ không nhớ đến Hà Hữu Dân. Nhưng một khi nhớ đến anh ấy, nỗi đau trong lòng tôi không thể nguôi ngoai, Tiểu Yến hôn tôi, thứ tôi cảm nhận được là chút ấm áp, loại ấm áp này vừa vặn có thể xoa dịu tôi – người đã kìm nén nỗi đau trong suốt thời gian qua.
Cho nên cuối cùng tôi và cô ấy đã lên giường.