[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 73




Tống Hạo Kình đêm nay về muộn, hắn vừa về thì đã hỏi quản gia xem Kỷ Diệu và hai đứa trẻ ở nhà hôm nay làm gì. Cũng không phải là hắn không biết những việc này, chẳng qua vẫn muốn nghe vài chuyện vặt vãnh của bọn họ.

Hắn đi lên tầng, vừa đi vừa nới lỏng cà vạt, trước lúc về phòng ngủ thì có qua phòng Tống Bách Lao và Tống Bách Nhiên ngó xem chúng ngủ như thế nào.

Giờ cũng đã 1 giờ sáng, lúc hắn mở cửa phòng ngủ của mình thì bên trong chỉ có ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ. Hắn đến ngó bên giường, thấy người kia đã ngủ rồi. Tống Hạo Kình không muốn làm phiền đối phương, sau khi tắm rửa thì cẩn thận leo lên giường, ôm lấy người từ phía sau rồi mệt mỏi thiếp đi.

Trong ánh sáng mờ nhạt, người tưởng chừng lúc đầu đã ngủ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt u ám nhìn ra rèm cửa sổ. Cậu nhìn xuống cái tay ôm ngang eo mình, tuy rất muốn hất ra nhưng cuối cùng mặc kệ, cố gắng nhắm mắt vào giấc.

Sáng hôm sau, Tống Hạo Kình dậy thì đã không còn thấy người bên cạnh đâu. Hắn nghiêng người xem đồng hồ đầu giường, bây giờ đã là 9 giờ sáng rồi. Gần đây hắn phải tăng ca liên tục, tối qua còn phải đi tiếp đối tác, cuối cùng cũng xong một hợp đồng lớn, giờ có thể nghỉ ngơi vài ngày được rồi.

Lúc hắn đi xuống nhà thì không thấy hai đứa trẻ đâu, có lẽ chúng lại đi học rồi. Hắn muốn tìm Tống Diệu nhưng không thấy người đâu nên phải hỏi quản gia thì được biết cậu đang ở phòng vẽ. Tống Hạo Kinh nhanh chân đi qua đó, còn không quên mang theo một cốc nước ép hoa quả cho cậu.

Từ lúc về đây hay cả trước khi hắn mang đối phương về, Tống Diệu thường rất kén ăn. Cậu không ăn quá nhiều, cũng đặc biệt không thích ăn bất kì món gì. Dù rằng hắn có dặn dò quản gia sát sao trong việc ăn uống của cậu, nhưng đối phương cũng chả ăn được bao nhiêu. Mà gần đây hắn vốn bận chẳng thể quan tâm cậu nhiều được, nếu lần tới mang thai nữa thì chắc chắn phải thường xuyên thúc ép cậu bồi bổ liên tục.

Phòng vẽ ban đầu chỉ là phòng trống, nhưng khi cậu vừa về thì tự mình thiết kế nó lại thành phòng làm việc của mình. Tống Hạo Kinh sẽ không ngăn cản cậu làm việc cậu muốn, nhưng trước lúc đó hắn vẫn phải chắc chắn đối phương không thể rời khỏi mình. Vì trong lòng hắn vẫn có chút sợ, sợ cậu bỏ đi, sợ cậu tìm mọi cách biến mất như đợt trước. Hắn không muốn chính mình lại làm kẻ ngốc đứng dưới mưa như trước một lần nào nữa.

Trước khi vào hắn có gõ cửa, bên trong không có tiếng đáp lại nên hắn mở cửa vào luôn. Căn phòng này có ba cửa sổ lớn nên đón nắng vô cùng tốt, ánh sáng ấm áp buổi sáng ngập tràn từng ngóc ngách. Thứ đầu tiên hắn thấy khi bước vào phòng là bóng lưng nghiêm túc của cậu đang luôn tay vẽ trên bản thảo. Niềm đam mê của cậu đối với thiết kế công trình là vô cùng lớn, hắn có ý nghĩ sẽ đầu tư một văn phòng riêng cho cậu làm việc, như vậy cậu sẽ đỡ làm ở ngoài bị áp lực.

“Nghỉ tay uống chút nước đi.”

Hắn đặt cốc nước bên bàn, Kỷ Diệu dừng bút chì trong tay, cậu ngẩng đầu nhìn đối phương rồi nói một tiếng cảm ơn. Tay có chút mỏi vì làm việc lâu, cậu bỏ dụng cụ qua một bên, cầm cốc nước ép cam lên uống. Tống Hạo Kình nhìn cậu uống rồi đưa mắt nhìn bản vẽ dang dở kia.

Lĩnh vực làm việc của hắn thiên về đầu tư chứng khoán và phát triển công nghệ điện tử nên đối với thiết kế công trình xem chỗ hiểu chỗ không.

“Anh dậy từ sớm vẽ cái này sao?”

Kỷ Diệu không trả lời đối phương, cậu cầm bút chì lên tiếp tục vẽ. Tống Hạo Kình không tức giận, hắn kéo lấy ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Diệu, anh đang vẽ cái gì vậy?”

“Anh nghĩ sao về việc mở văn phòng của riêng mình? Tôi sẽ hoàn toàn đứng ra đầu tư nó.”

Tay cầm chì khẽ khựng lại, cậu nhíu mày: “Cậu muốn kiểm soát công việc tôi làm?”

“Không phải, tôi chỉ muốn giúp anh thôi. Có văn phòng của riêng mình không phải sễ đỡ lo âu nhiều sao, với cả còn có tôi đầu tư thì không lo gì nhiều.

“Tôi không cần, đừng làm những việc vô nghĩa.”

Hắn cau mày: “Ở bên ngoài làm sẽ có rất nhiều rủi ro, tôi thấy đề nghị này của mình không hề quá đáng”

Đường kẻ chì bị vẽ lệch ra lề giấy, cậu thở hắt một tiếng, khó chịu nhìn hắn: “Tôi đã nói là tôi không cần, cảm ơn cậu đã tốn nhiều tâm tư, giờ thì đã có thể đi ra chỗ khác để tôi tiếp tục được không?”

Từ lúc hắn đưa cậu về thái độ cậu chưa bao giờ lộ rõ sự mất kiên nhẫn như lúc này, nếu mà tiếp tục nói nữa e là cậu sẽ gắt gỏng lên với hắn. Tống Hạo Kình nhìn người trước mặt lại tập trung vào bản phác thảo, hắn thở dài, cầm cốc nước cậu đã uống hết mang đi.

“Đừng làm việc quá sức, anh muốn ăn gì thì gọi người mang lên. Tôi đi ra ngoài xử lý chút việc.”



Hắn đứng lại nhìn bóng lưng của cậu một hồi rồi chán nản rời đi, lúc xuống cầu thang thì nhận được điện thoại của Phó Hải. Đầu dây bên kia đối phương nói có chuyện quan trọng cần nói, chuyện này liên quan đến hắn và bên nhà chính Tống gia.

Nghe đối phương nói vậy khiến Tống Hạo Kình cau mày, hắn không rõ là ba mẹ hắn còn đang muốn bày ra trò gì nữa cản trở đây.

Tống Hạo Kình vừa rời đi không lâu thì có người đến gõ cửa phong cậu, phải chờ một lúc lâu Kỷ Diệu mới nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu xoa mặt, kêu người bên ngoài có thể vào.

“Cậu chủ bảo tôi mang trái cây lên cho phu nhân”

Người làm đặt đĩa hoa quả lên bàn trống gần đấy rồi đi ra ngoài luôn, còn không quên đóng cửa lại. Cậu nhìn qua đĩa hoa quả đó, thất thần một lúc rất lâu, đến khi lấy lại tinh thần thì chiếc bút trong tay đã bị cậu bẻ gãy từ lúc nào không hay. Cậu nhìn xuống lòng bàn tay hắn đỏ của mình, tức giận ném hai mảnh bút chì vào góc tường phòng.

Cậu không biết mình đang khó chịu vì điều gì, nhưng dù cho có lờ mờ đoán được lý do đó cậu cũng không muốn tìm hiểu thêm.

Đến chiều, Kỷ Diệu chuẩn bị đến trường đón Tống Bách Lao và Tống Bách Nhiên thì trước khi rời khỏi nhà có một vị khách không mời mà tới. Người này cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, đúng hơn là chưa từng trực tiếp gặp mặt bên ngoài. Đối phương không ai khác là Hứa Nghiên – nữ diễn viên trong lùm xùm tình ái gần đây với Tống Hạo Kình.

Cậu thật không ngờ đối phương nhanh thế đã xuất hiện trước mặt mình, đã thế còn dám tới tận đây nữa. Rốt cuộc kẻ nào đã cho cô nàng lá gan lớn đến như vậy?

Hứa Nghiên bước vào sân, cô ta thấy cậu thì bỏ kính đen xuống, ngọt ngào mỉm cười.

“Kỷ tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện một chút được chứ?” see

Cậu không có hứng: “Nếu cô chỉ tới đây muốn nói nhảm thì hiện tại tôi không rảnh”

Cô nàng khẽ lắc đầu, cười đến động lòng người: “Tôi sẽ nói những điều anh muốn nghe... chuyện liên quan đến Hạo Kình.

Tống Hạo Kình sau khi nghe Phó Hải tường thuật những tin đồn mọc lên như nấm của hắn gần đây thì không khỏi hoang mang và buồn cười. Hắn thật không ngờ vì muốn mọi chuyện rối tung mà mẹ hắn lại giở ba cái trò trẻ con này. Hắn định sẽ qua Tống gia nói chuyện một lúc nhưng giữa chừng công ty có việc đột xuất nên phải mất nửa ngày đến văn phòng giải quyết.

Vừa ra khỏi phòng họp chưa được 10 phút, có điện thoại từ nhà gọi đến, rất ít khi quản gia gọi điện cho hắn như vậy. Tống Hạo Kình mệt mỏi ngồi xuống ghế, bắt máy nghe, hỏi đầu dây bên kia có việc gì. Ngay sau khi nghe đối phương nói ra một cái tên, và người đó vừa đến gặp Kỷ Diệu thì hắn đã mất bình tĩnh, vội vàng cầm áo khoác và chìa khóa xuống gara.

Lúc hắn lái xe về đến nhà thì đã thấy một chiếc xe xa lạ đỗ bên ngoài cửa. Hắn xuống xe rồi đưa chìa khóa để bảo vệ cất xe vào. Tống Hạo Kình đi thẳng vào nhà chính, ngay khi vừa bước vào cửa đã thấy hai người đang ngồi chính giữa phòng khách. Hắn còn chả thèm nhìn đến người phụ nữ kia, vứt áo khoác cho quản gia rồi đi tới bên cạnh cậu.

“Diệu.”

Ngay khi hắn vừa lên tiếng thì Kỷ Diệu đã quay qua lườm hắn một cách ghét bỏ, cậu dịch ra không muốn ngồi gần đối phương.

“Cậu cũng biết về sớm thật.”

Hắn ngồi sát lại: “Nếu tôi không về sớm thì lại có người đặt điều và anh sẽ tin những thứ đó mất”

Nói đoạn, hắn nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện: “Nói đi, mẹ tôi đã cho cô thứ gì mà cô dám đến tận đây?”

Hứa Nghiên hoang mang: “Hạo Kình, chuyện chúng ta ở bên nhau đã từ rất lâu rồi, em không muốn tiếp tục làm người tình trong bóng tối của anh nữa.

Hắn à một tiếng: “Vậy nên cô đến đây làm loạn? Bịa chuyện hay lắm.”

Cô ta khổ sở nhìn hắn: “Rõ ràng anh nói sẽ cưới em, cho em làm mẹ các con anh... Tại sao bây giờ anh lại nuốt lời? Lại còn, còn mang người này về sống cùng nữa?”



Nước mắt rưng rưng, một cô gái chịu bao ấm ức từ người tình giờ đây đã có thể nói ra hết nỗi lòng. Cậu hừ lạnh một tiếng, chống cắm nhìn xem vở kịch hoang đường này khi nào mới kết thúc.

Tống Hạo Kình nới lỏng cà vạt ra, mất kiên nhẫn: “Còn gì thì nói nốt tôi nghe thử đi.”

Hứa Nghiên không ngờ hắn phũ phàng như vậy, cô ta đi tới quỳ ngay bên chân hắn, muốn đưa nắm lấy tay hắn nhưng bị hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đành run run thu tay lại.

Giọng cô ta khàn đặc đi, nói trong nấc nghẹn: “Hạo Kình, em yêu anh, dù em biết ban đầu anh tìm đến em để thay thế cho người khác nhưng... em không thể ngăn lòng mình nhớ nhung đến anh, anh có từng có chút tình cảm nào...

“Dù chỉ là một chút, anh có từng thích em không?”

“Đúng là diễn viên, tài năng có thừa.

Trong khi Tống Hạo Kình đang chấm hỏi đầy đầu thì Kỷ Diệu ngồi cạnh đã không xem nổi mỉa mai chế giễu. Cậu chậc lưỡi một tiếng, ngao ngán nhìn những giọt nước mắt hoa lệ kia.

“Nếu cô không nói nhiều lời sến súa thì ít nhiều tôi còn tin cô là người tình của cậu ta đó.”

Tống Hạo Kình đẩy người dưới chân mình ra, hắn nghiêng đầu nhìn cậu.

“Anh hiểu gu người tình của tôi hơn tôi tưởng.”

“Đừng quên tôi là người chứng kiến cậu thay người tình như thay áo.

“Diệu, tôi không biết anh thường để ý tôi đến vậy đấy”

“Đừng nói nhảm nữa, giải quyết mớ rắc rối này đi.”

Đúng lúc bên ngoài có tiếng nói cười của Tống Bách Lao vào Tống Bách Nhiên đi học về, lúc nãy vì không đi đón được nên cậu đã nhờ người đi đón hộ. Cậu nhìn người phụ nữ nước mắt lưng tròng vẫn ngồi bệt dưới đất kia rồi chán ghét quay qua trừng Tống Hạo Kình xong mới đứng dậy.

“Tôi mang bọn trẻ ra ngoài một lúc, cậu tự đi mà lo liệu.

Nói xong thì không đợi hắn phản ứng mà đi luôn, nhưng trước khi khỏi cậu còn

u ám nhìn lại hai con người trong phòng. Tống Hạo Kình đứng lên muốn nói gì đó với cậu thì bị Hứa Nghiên túm được chân, đau khổ gào khóc.

“Hạo Kình, anh đừng bỏ em... em thật sự yêu anh rất nhiều.”

Hắn vuốt ngược tóc ra sau, đầu thực sự đau nhức: “Được rồi. Phần này cô diễn dở tệ, chưa ngưng hộ tôi được à?”

Vừa hay Phó Hải đi tới, cậu ta gật đầu với hắn như là thông báo mọi việc được giao đã hoàn thành. Tống Hạo Kình mỉm cười, nhìn xuống người phụ nữ sống chết vẫn ôm khư khư chân mình.

“Thích diễn lắm phải không? Nhưng biết sao giờ, từ nay cô không thể tiếp tục diễn nữa rồi."

Cậu dẫn hai đứa trẻ đến công viên chơi vì không muốn chúng vào nhà thấy cảnh tượng kia. Trong khi ngồi ngoài đợi chờ chúng chơi các trò chơi, Kỷ Diệu ngồi ở ghế đá, chán nản nhìn gốc cây, đếm từng ngọn cỏ dại, suy nghĩ xem người phụ nữ kia đã biến khỏi nhà họ chưa.

Đột nhiên, một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt của cậu không chịu đi. Cậu hoài nghi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt người thiếu niên trước mặt thì không khỏi kinh sợ, mọi cảm xúc đều chết lặng.