Từ bệnh viện trở về, vừa bước chân vào nhà Kỷ Diệu đã thấy một chiếc điện thoại bị đập vỡ ở dưới đất. Cậu nhìn chiếc điện thoại tan nát kia rồi nhìn sang Tống Hạo Kình đang đi tới đây.
"Anh đã đi đâu vậy?"
Hắn đứng trước mặt cậu, không hiểu sao cậu là cảm giác hắn đang lo lắng cho mình, không phải tức giận, thật sự ánh mắt hắn thể hiện rõ điều đó.
Nghĩ như vậy làm cậu cười mỉa mai một tiếng trong lòng.
"Đi dạo bên ngoài một lúc thôi."
Hắn có vẻ không tin nhưng không tiếp tục tra hỏi nữa. Tống Hạo Kình kéo lấy tay cậu, muốn đến ghế ngồi xuống nói chuyện.
"Hôm qua tôi không phải, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Cậu không nhúc nhích nửa bước: "Tôi không có gì muốn nói cả."
Hắn do dự: "Anh còn giận tôi sao?"
Cậu khẽ bật cười, ngao ngán lắc đầu: "Không, cũng đâu phải lần đầu mọi thứ thành ra như thế."
Vừa nói cậu vừa rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn. Tống Hạo Kình cũng không cố chấp muốn bắt lại.
"Sáng nay còn có tiết, tôi về phòng lấy đồ rồi lên trường đây.
Nói xong cậu đi thẳng lên tầng, không buồn nhìn xem biểu cảm trên gương mặt đối phương. Hắn nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng còn nhiều khúc mắc nhưng không cách nào nói ra được.
Từ sau hôm đó xác suất bọn họ chạm mặt nhau ít đi nhiều, ở trong cùng một nhà, học cùng một trường cũng chả thấy nhau nổi hai lần một ngày. Kỷ Diệu không quá để tâm đến vấn đề đó, thứ cậu để tâm đến là cuộc phẫu thuật sắp tới.
Theo dự định thì 4 ngày sau cậu sẽ phải làm phẫu thuật, nhưng trước hôm đó Tống Hạo Kình lại giở chứng muốn dẫn cậu đi đến tiệc sinh nhật của Tần Thiên. Cậu muốn từ chối nhưng hắn đã muốn thì phải bắt ép cho bằng được. Thế rồi cậu dành miễn cưỡng ngồi trên xe hắn, cùng hắn tham gia tiệc.
"Anh không cần phải ngại khi ở đấy, cứ ăn uống và vui vẻ như bình thường là được."
Một bên tai trái nghe những lời nhắc nhở nhảm nhí của hắn, bên tai còn lại thì nghe tiếng gió biển mát lạnh thổi vào mặt. Nơi bọn họ đang hướng tới có vẻ là bờ biển phía đông Thượng Hải - Đông Hải.
Kỷ Diệu tưởng sẽ là một bữa tiệc tùng bên bờ biển đầy cát và sóng biển vỗ như những bữa tiệc khác, nhưng không ngờ lại mở tiệc trên du thuyền 4 tầng.
Tần gia không chỉ làm ăn buôn bán mà còn có thể lực trong cả chính trị, đắc tội với Tần gia chẳng khác gì tự hại con đường sống của chính mình. Tần Thiên và Tần Kiều là hai anh em sinh đôi (theo lý thuyết thì là vậy vì không rõ thực sự Tần Kiều có phải tiểu thư Tần gia thật không), vì sức khỏe Tần Kiều không tốt nên phải sống ở Mỹ điều trị từ nhỏ, còn Tần Thiên ở trong nước nuôi dưỡng.
Tần Thiên là thiếu gia duy nhất của Tần gia, cậu ta được người trong nhà chiều từ nhỏ, cái gì muốn đều có, không bao giờ sống trong thiếu thốn. Sinh nhật lần này cậu ta muốn tổ chức một bữa tiệc lớn trên du thuyền, muốn mời cả bến Thượng Hải ăn chơi thì Tần gia cũng không ngại vung cho cậu quý tử này.
Xe của Tống Hạo Kình đến thì đỗ tại biệt thự cách bờ biển 500m, có bảo vệ ra mang xe họ vào gara và hướng dẫn họ đi ra bờ biển.
Một người bên cạnh quan tâm hỏi: "Cho hỏi hai vị thiếu gia có ai bị say sóng biển không?"
Tống Hạo Kình nói không, còn cậu do dự gật đầu. Thấy vậy người đó đưa cậu một vỉ thuốc, dặn uống một viên trước khi lên tàu.
"Anh bị say sao?"
Cậu đưa mắt nhìn du thuyền đầy ánh sáng ngoài bên bờ biển kia, mím môi: "Tôi sợ nước biển, chỉ mang theo phòng thôi"
Câu trước câu sau chả liên quan gì đến nhau nhưng cũng không ai rảnh hơi bắt bẻ lúc này. Họ sau đó sánh vai nhau cùng đi ra, càng tiến tới gần thì âm thanh ca hát cùng la hét càng ồn ào và náo nhiệt. Sự xuất hiện của nhị thiếu Tống Hạo Kình càng khiến cho những thiếu nữ alpha, omega độc thân phát cuồng đến vây quanh hắn.
Kỷ Diệu tự biết thân thiết phận lui qua một góc, cậu lấy một miếng bánh kem ăn, cả buổi nay không ăn gì làm bụng cậu cồn cào khó chịu. Bình thường cậu ăn không nhiều, nói đúng hơn là ăn rất ít. Nhưng không hiểu sao dạo gần đây lại khẩu phần ăn lại nhiều hơn bình thường, ăn bao nhiêu cũng không đủ no, đến cả những thứ như đồ chua cậu cũng có thể ăn được cả ngày mà không có ngấy.
Cậu có tìm hiểu thì biết chứng thèm ăn này của mình phần lớn do đang trong thai kỳ ốm nghén, đồ chua là thứ chẳng thể thiếu. Cậu ngậm thìa, nhìn xuống đĩa bánh kem thứ ba đang ăn trong tối nay, rồi lại nhìn xuống cái bụng xẹp lép
của mình.
Tống Hạo Kình đã quen thuộc với các bữa tiệc như này nên nhanh chóng ở bên đó nhập tiệc rất nhanh, cậu nhìn sơ qua cũng thấy hắn đã nốc không ít rượu.
Cậu ăn no rồi thì nhàm chán đi dạo xung quanh thuyền. Du thuyền lớn có 4 tầng thì 3 tầng trên dùng để ăn uống và bay nhảy, còn có cả bể bơi ở tầng 3,
chỉ có tầng một là an tĩnh thích hợp hóng gió biển. Cậu đi cẩn thận xuống tầng một, lúc đi qua cầu thang tầng hai thì thấy trong góc khuất gần đó có tiếng cãi nhau rất lớn.
Nghe sơ qua thì đoán là một đôi tình nhân đang trục trặc, một người thì chỉ trích người kia lăng nhăng, người còn lại thì ra sức giải thích tất cả là hiểu lầm, không phải như đối phương thấy.
Thực sự bọn họ cãi nhau rất lớn, Kỷ Diệu không muốn nghe cũng không tránh khỏi những lời đó lọt vào tai. Cậu nuốt nước bọt, phớt lờ những tiếng ồn ào đó rồi nhanh chóng xuống tầng một.
Du thuyền này vừa lớn vừa dài, cậu chọn lấy một nơi không mấy ai để ý, khuất sáng đứng đó. Gió mát thổi bay vạt áo sơ mi, tiếng sóng biển vỗ vào mép thuyền, bầu trời đen ngòm điểm tô thêm những vì sao bớt đi phần u ám. Tại lúc khoảng khắc yên tĩnh hiếm hoi đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân chạy loạn ở phía khác.
Cậu nghi hoặc nhìn qua thì thấy một bóng đen lao đến va sầm vào người, cả hai lập tức ngã xuống sàn gỗ. Kỷ Diệu vẫn chưa hết bàng hoàng với những gì vừa xảy ra, cậu xoa xoa chỗ ngực vừa va chạm, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt cũng trong tình trước như mình.
"Đới Tử Nguyên?"
Đới Tử Nguyên thấy nhắc đến tên mình thì cậu ta lập tức ngước mắt nhìn về hướng cậu, từ vị trí của cậu có thể thấy trong ánh mắt đối phương vẫn còn vương lệ, đôi con ngươi còn đỏ hoe vì ấm ức.
"Kỷ Diệu? Là anh thật sao? Anh đến cùng Tống Hạo Kình phải không?"
Cậu gật đầu: "Chúng tôi đi cùng nhau. Còn cậu đi với Uông Đạt đúng không? Sao tự nhiên lại chạy ra chỗ này vậy?"
Cậu vừa hỏi vừa đi tới đỡ đối phương dậy. Đới Tử Nguyên nghe cậu hỏi như vậy thì sắc mặt càng hiện lên tức giận, mọi uất ức gần như muốn phát nổ luôn tại đây.
"Tất cả tại tên khốn chó chết đó, nhắc đến hắn là tôi lại tức."
Cậu nhướng mày, nhận ra giọng điệu này vừa nãy mình vừa nghe ở chỗ cầu thang kia, thảo nào lúc đó nghe thấy có chút quen thuộc. Thì ra lúc đó Đới Tử Nguyên cùng Uông Đạt đang cãi nhau, và người yếu thế là tên khốn chó chết trong miệng đối phương.
"Sao? Anh ta đối xử không tốt với cậu à?"
Hình như cậu ta vẫn còn tức giận lắm, thở phì phò không ngừng, trong lòng nuốt không trôi cục tức.
"Uông Đạt hắn là một tên đáng ghét, chưa đính hôn mà hắn đã muốn vượt rào, định trồng thảo nguyên xanh trên đầu tôi"
"Thật hả?"
Trong ấn tượng của cậu thì Uông Đạt quả thật rất để ý đến cậu công tử họ Đới này, xem cách anh ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, dỗ ngon dỗ ngọt đối phương thôi đủ khiến kẻ khác nhìn vào đủ ghen tị.
"Thật"_Đới Tử Nguyên chắc như đinh đóng cột: "Chính mắt tôi thấy hắn ôm cô nàng nóng bỏng kia, tay hắn còn để ngay eo cô ả, cả hai còn không thèm giữ chút khoảng cách nào luôn."
"Trong bữa tiệc vừa nãy sao? Lỡ đâu có hiểu nhầm gì đó thì sao? Hai bên cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đã
Cậu ta hơi lung lay: "Ừm... Nhưng là hắn ta không phải trước, đáng lẽ phải đến giải thích cho tôi hiểu chứ."
Kỷ Diệu buồn cười: "Cậu hùng hổ kết án cho hắn, có thực sự cho hắn cơ hội biện minh không?"
Đới Tử Nguyên cẩn thận suy nghĩ lại, thấy lúc nãy đúng là mình tinh thần lên hơi quá, lấy ngón tay chỉ thẳng mặt mắng đối phương một hồi mà không thèm nghe lọt tai cái gì cả. Cậu ta gãi gãi tai, ừm một tiếng.
"Hình như là tôi có hơi quá... Nhưng chung quy người sai vẫn là tên khốn đó."
Càng về câu cuối giọng cậu ta càng nhỏ, có vẻ đi trong lòng đã vơi bớt tức giận. Kỷ Diệu thở dài nhìn ra biển lớn, tiếng sóng biển rì rào bên tai, tiếng âm nhạc thác loạn bên trên cùng âm thanh của gió khi có khi không. Đột nhiên trước mắt say sẩm, cậu vội chống tay vào lan can, loạng choạng đứng vững.
"Anh sao vậy? Bị say sóng sao?"
Đới Tử Nguyên bên cạnh lo lắng, nhìn đến sắc mặt tái nhợt của cậu thì càng hoảng. Kỷ Diệu ngồi xổm xuống từ từ, cậu ghé vào một bên nôn thốc nôn tháo, đầu óc lúc đó cứ quay vòng vòng một trận không ngừng. Bên tai đôi lúc nghe thấy tiếng nói của Đới Tử Nguyên, đôi lúc lại nghe thấy tiếng sóng, đôi lúc lại chả nghe thấy gì. Cậu ôm ngực, lại nôn mửa thêm lần nữa nhưng chẳng nôn ra thứ gì.
"Kỷ Diệu... Nhìn triệu chứng của anh như có thai vậy..."
Giọng của Đới Tử Nguyên không lớn nhưng đủ lọt vào tai cậu. Cậu tức khắc quay qua nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt mang chút ngoan độc.
"Không phải... Đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ bị say sóng tàu thôi, trước đó cũng hay bị rồi."
Trước ánh mắt đáng sợ đầy tính cảnh cáo của cậu, Đới Tử Nguyên không nói thêm lời trong lòng, cậu ta chuyển qua vấn đề khác.
"Trong phòng có thuốc, tôi đi vào lấy cho anh"
Nói xong thì đối phương nhanh chóng đứng lên rời đi luôn, không để Kỷ Diệu kịp kéo lại nói không cần, vì trong túi áo cậu cũng có thuốc. Đới Tử Nguyên đi thật sự rất nhanh, khi cậu đứng ổn định dậy đã không thấy cậu ta rồi. Cậu day day trán, lấy ra viên thuốc rồi cho vào miệng, nhưng khi chưa kịp nuốt xuống thì bất ngờ ánh sáng đèn led của cả du thuyền đột nhiên tắt ngủm đi, động cơ không tiếp tục chạy nữa, con thuyền lớn dừng lại giữa biển, tiếng la hét sung sức cũng dần im lặng thay vào đó là những giọng nói hoang mang.
Không có đèn điện thật sự ở giữa biển vào đêm khuya thật sự tối và âm u lạnh lẽo. Cậu bám vào vách tường, mò dần theo đường cũ quay về cầu thang. Đột nhiên ở cuối con đường cậu đi vang lên ba phát súng liên hồi, tiếng hét thảm thiết chưa kịp kêu dứt thì phía trên tầng 2,3,4 cũng nổ súng liên thanh.
Cậu hoang mang, sợ hãi đứng lép vào tường, đi lùi lại về hướng ngược lại, tiếng hét thảm thiết không ngừng vọng ở phía trên, âm thanh đó như tới từ địa ngục vậy. Trong bóng tối chỉ có chút ánh sáng của những vì sao trên trời, một vật nặng rơi "bịch" một tiếng từ trên xuống trước mặt cậu. Đó là một tên vệ sĩ của Tần Thiên, hắn ta bị bắn chết, vết đạn lõm in hằn trên đầu hắn, máu đỏ tươi chảy ra ào ạt không ngừng tới chân cậu.
Kỷ Diệu sợ hãi bịt chặt miệng, tim đập thình thịch. Cái xác đó chết không nhắm mắt, đôi mắt đen ngòm của hắn ta cứ hướng cậu nhìn tới. Cậu nhũn chân, cố gắng lảng tránh đi không nhìn tới, hoảng loạn tìm nơi mà chạy.
Chạy chưa được vài bước thì giữa chừng cậu bị một cánh tay kéo lại vào một góc, cậu muốn hét lên nhưng bị hắn bịt miệng, vùng vẫy thì bị ôm chặt cứng không nhúc nhích được. Hơi thở quen thuộc của người phía sau lúc đó khiến cậu an tâm đến lạ.
"Là tôi, đừng sợ."
Thấy cậu không vùng vẫy nữa thì Tống Hạo Kình mới dần buông người ra. Cậu túm lấy một cánh tay hắn, cảm thấy sợ hãi vẫn chưa vơi bớt.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hắn nói ra phán đoán của mình: "Chắc là kẻ thù của Tần gia, Tần gia thế lực lớn như vậy, đụng chạm khắp nơi không thiếu một ai.
Âm lượng của bọn họ cố gắng hạ xuống mức thấp nhất, nói đúng hơn gần như thì thầm.
"Cuối du thuyền có tàu nhỏ, anh hãy đến đấy lấy nó rồi đi đi."
Cậu nhíu mày: "Vậy còn cậu?"
Hắn nhìn ra phía ngoài bầu trời vẫn tối đen kia: "Tôi sẽ đi cùng anh, nhưng trừ khi tìm được Tần Thiên đã."
"Bọn chúng vì Tần Thiên mà đến, cậu còn phát điên đâm đầu vào chỗ chết làm gì?"
Hắn túm lấy người cậu, kéo cậu đi về hướng cuối du thuyền: "Tôi sẽ đưa anh tới đó lấy thuyền, khi xuống được thuyền nhỏ thì lập tức chạy ngay."
Cậu kéo lấy tay áo đối phương: "Tống Hạo Kình, nghe tôi nói đã...
"Pǎng, pǎng..."
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên ngay sau lưng lưng cậu. Tống Hạo Kình đứng đối diện với cậu, hắn hướng mắt nhìn về phía trước, đôi đồng tử lập tức co lại, gương mặt biến sắc nghiêm trọng. Kỷ Diệu biết điều gì chờ đợi ở phía sau, đó có lẽ là thần chết đến tìm họ, mạng của họ đến đây là tận.
Trong không gian chỉ còn lặng lại tiếng gió biển, tiếng lên nòng rõ ràng đến gai óc. Cậu ngước mắt lên nhìn Tống Hạo Kình, hắn cũng đang nhìn cậu, đôi mắt hắn hắn sâu sự kinh hoàng và bất lực, đây là lần đầu tiên cậu thấy biểu cảm này của đối phương.
Mỗi hắn hơi mấp máy, nói gì đó rất nhỏ, đến tận những giây cuối cậu mới nghe rõ.
"Đừng sợ, nhắm mắt vào đi."
Hắn giang hai tay ôm chặt lấy cậu, giữa trời đất đảo lộn cùng nhau nhảy khỏi du thuyền.
"Pằng, pằng...pằng!"