[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 49




Sáng hôm sau khi tỉnh lại Tống Hạo Kình không còn thấy người bên cạnh. Hắn vừa day trán vừa nhìn một lượt khắp phòng, ngoài những thứ bừa bộn ra chẳng còn bóng dáng ai kia.

Nhiệt khí trong người đã tiêu tan đi phần nào, hắn uể oải đi tắm rửa vệ sinh cá nhân xong mới lấy một viên thuốc đau đầu uống. Sau khi bản thân đã trông ổn thỏa thì hắn mới có thời gian nhìn lại phòng ngủ một mình, như một đống bùi nhùi vậy.

Hắn biết không thể gọi người làm lên dọn dẹp chỗ này được, nếu không việc này sẽ đến tai người trong nhà, chỉ tội rước thêm rắc rối. Vì để che giấu chứng cứ thác loạn của mình, nhị thiếu Tống gia lần đầu tiên xắn ống tay vào dọn dẹp.

Mất nửa buổi hắn mới dọn xong, chỉ còn thừa lại chăn gối nhăn nhúm một góc kia. Hắn cau mày, quyết định ôm nó mang qua phòng giặt đồ nhét vào máy. Người làm thấy hắn đột nhiên đùng đùng đi ra ôm theo chăn bẩn thì hốt hoảng kêu để mình làm, nhưng hắn không chịu để ai khác đụng vào, phải chính tay tự mình nhét được vào và đóng cửa máy giặt mới yên tâm.

Sau khi hoàn thành mọi thứ trong sự ngỡ ngàng của người giúp việc, Tống Hạo Kinh về phòng thay bộ đồ khác rồi xuống phòng bếp tìm đồ ăn.

"Cậu chủ muốn ăn gì sao?"

Hắn ngồi xuống ghế: "Có gì ăn được?"

"Có cháo thịt băm và mì hoành thánh vừa mới làm xong."

Dù không phải món mình hay ăn nhưng vì bụng kêu đói nên hắn đành chọn đại một món: "Cho một tô cháo đi."

Đầu bếp nhanh chóng đi vào lấy. Hắn bây giờ mới có thời gian xem điện thoại, phát hiện có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của đám bạn. Hắn lựa lựa một hồi trả lời tin nhắn vài người rồi vứt máy qua một bên, đúng lúc này đầu bếp cũng đã bê một tô cháo còn nóng hổi ra.

Trước khi cầm thìa ăn, hắn thấy quản gia từ bên ngoài đi vào nhà thì gọi đối phương lại hỏi.

"Mẹ tôi đâu?"

"Phu nhân có việc bên Diệp gia cần xử lý, đã qua đấy ba ngày nay rồi"

Hắn hỏi thêm: "Còn Tư Liễu, nó đâu rồi?"

"Trước khi đi phu nhân đã cho tiểu thư sang Anh quốc cùng chơi với bạn bè rồi."



Hắn gật đầu như đã hiểu, phất tay ý bảo đối phương có thể rời đi. Quản gia hết phận sự liền đi không làm phiền hắn thưởng thức bữa ăn. Đang ăn được gần hết tô cháo thì hắn nghe thấy tiếng bước chân trên bậc thang, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai vì tiếng bước chân này đã quá đỗi quen thuộc.

Hắn lấy khăn sạch lau miệng, quay qua nhìn Kỷ Diệu đang đi về phía này. Chỉ là cậu chưa kịp đến chỗ hắn thì có người đi tới đưa cậu thứ gì đó. Cậu nghi hoặc nhận lấy, nghe người kia nói thêm câu gì đó rồi mới qua đây chọn chỗ ngồi cách xa hắn.

Cậu hỏi nhà bếp có gì ăn, sau khi biết thì muốn một bát cháo thịt băm. Tống Hạo Kình nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt hắn để ý thứ cậu cầm trong tay.

"Cái gì đấy? Ai gửi cho anh vậy?"

Cậu cũng không ngại mà bóc phong thư ra trước mặt hắn.

"Là giấy trúng tuyển của nhà trường, kêu tôi hai tuần nữa tới làm thủ tục nhập học."

Hắn à lên một tiếng: "Anh đỗ vào đấy rồi à? Cũng không tồi, giờ lại thành đàn em kém tôi một khoá rồi đấy anh trai"

Cậu mặc kệ lời trêu ghẹo của hắn, thức ăn bê ra cái là ăn như bị bỏ đói lâu ngày. Những ngày bị hành hạ kia mỗi bữa chỉ có chút nước và đồ ăn thực sự là cực hình, thật may mắn là cậu đã trải qua nó.

Kỷ Diệu ăn được một lúc thì phát hiện người đối diện vẫn chưa đứng dậy rời đi, cậu ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt hắn nhìn mình không rời, đúng hơn là nhìn cổ tay phải của cậu. Cậu có chút chột dạ hơi rụt tay lại.

"Sao anh lại đeo thứ xấu xí màu đỏ đấy? Nếu thiếu vòng tay có thể bảo tôi mua cho thứ khác đẹp hơn"

"Cứ mặc kệ tôi đi"

Cậu lười liếc mắt nhìn hắn, không còn sức đôi co cùng đối phương. Hắn bị cậu phớt lờ đương nhiên chẳng hề vui vẻ bỏ qua, bắt đầu bắt bẻ vô cớ.

"Sợi dây màu đỏ đấy anh có được ở đâu? Ai tặng nó cho anh? Hay là học trưởng Dư Ân kia?"

Cậu bất lực trước sự hoài nghi của hắn, bịa đại một câu kệ hắn tin hay không.

"Thứ này tôi xin được ở chùa, đơn giản chỉ là vật cầu bình an thôi."

Hắn nheo mắt, hừ lạnh: "Hẳn là thế đi"



Kỷ Diệu cố ăn xong cho hết tô cháo rồi đứng dậy đi lên phòng của mình, may mắn không bị Tống Hạo Kình cản lại làm phiền. Cậu về phòng liền vứt tờ giấy báo trúng tuyển qua một bên, lấy túi mẫu vật trong ngăn cho vào túi áo khoác rồi mặc nó rời khỏi Tống gia.

Cậu không dám tới bệnh viện nội thành làm xét nghiệm nên cẩn thận bắt xe đi ra tận ngoại thành tìm bệnh viện cơ sở vật chất tốt để làm. Khi đưa vật mẫu của cậu và Tống Hạo Kình cho nhân viên y tế, chính bản thân cậu lúc đó còn căng thẳng đến mức đứng ngồi không yên.

Dù kết quả có thành ra thế nào thì cậu bắt buộc phải sẵn sàng đối mặt với nó.

Xét nghiệm ADN muốn có kết quả nhanh cũng không nhanh được, phải đợi ít nhất ba ngày sau mới có.

Nhân viên y tế theo thủ tục hỏi: "Anh có muốn chúng tôi gửi thẳng đến địa chỉ nhà không?"

"Không cần đâu, ba ngày nữa tôi qua lấy là được."

"Vậy ba ngày sau anh hãy đến vào buổi chiều, chúng tôi sẽ trả kết quả.

Cậu nộp chi phí và kí giấy xác nhận rồi ra về. Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, trận mưa không quá lớn, chỉ lớt phớt làm ướt mũi giầy cậu. Không đợi quá lâu thì bắt được xe, cậu cho tài xế địa chỉ rồi yên lặng nghiêng đầu ngắm bầu trời dần đen kịt.

Từ ngoại thành về nội thành rất tốn thời gian, cộng thêm cả tắc đường vào giờ cao điểm. Phải mất hai tiếng đồng hồ cậu mới tới nơi cậu muốn đến, đó là bệnh viện tư nhân của Tống gia.

Cậu đến bên đường đối diện mua hoa quả mà mẹ thích ăn, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình sao cho thật tốt để mẹ nhìn thấy không lo.

Vào giờ này là mẹ đang chuẩn bị ăn cơm, cậu đến gọt hoa quả cho bà ăn để tráng miệng sau bữa là vừa đẹp. Phòng bệnh của bà ở tầng năm nên cậu phải mất thời gian đi thang máy, như bình thường thì nơi này luôn luôn đông bệnh nhân và người thân họ tới lui thăm.

Tầng năm là khu vực VIP nên khi đến nơi thì dãy hành lang vắng vẻ vô cùng, dù chỉ là một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Cậu đi đến phòng bệnh quen thuộc, kì lạ là cánh cửa phòng lại không được đóng kĩ, hé ra một khe hẹp đủ để nghe thấy âm thanh nói chuyện bên trong.

"Kỷ Sơ Hạ, cô thật ngu ngốc khi tin tưởng Tống Bạch Dương cho đến tận ngày hôm nay. Lão già đó chỉ đang lợi dụng cô và con trai cô thôi.

Kỷ Diệu khựng người lại giữa chừng, cậu nhận ra ngay đó là giọng của Diệp Hồng.

Tại sao bà ta lại ở đây? Những lời kia là có ý gì?