Trước đây thứ Tần Kiều có được là đoạn video hai người họ ở trong phòng chứa đồ. Thứ đó ban đầu nằm trong diện thoại của Tống Hạo Kình, trong một lần hắn qua Tần gia gặp Tần Thiên thì cô ta vô tình lấy xem được và sao lưu một bản về máy. Tần Kiều có chấp niệm cố chấp với Tống Hạo Kình, không biết là yêu đến mức nào, cô ta không vạch trần họ ra mà chỉ dám ra tay từ một phía là cậu chỉ để chút những uất ức mà bản thân đã phải gánh chịu.
Lần trước Tống Hạo Kình có thể dễ dàng khống chế cô ả là do hắn nắm được nhược điểm của Tần Kiều, một nhược điểm đủ trí mạng ép được cô ả phải đưa hết các bản sao lưu và biến về nước Mỹ nơi cô ta sống từ nhỏ. Nếu vẫn muốn tiếp tục cuộc sống xa hoa của đại tiểu thư Tần gia, Tần Kiều không thể không chấp nhận.
Nhưng lần này lại khác hoàn toàn, người biết chuyện của họ là Tống Yến. Dù có biết được nhược điểm của anh ta thì sao chứ, anh ta vẫn mang họ Tống, chính vì thế cả Kỷ Diệu và Tống Hạo Kình hiện tại chỉ có thể yên lặng chờ chết.
"Anh ta không phải Tần Kiều, cậu sẽ bịt miệng bằng cách nào đây."
Một lời này đủ khiến cho Tống Hạo Kình cảm thấy nhức đầu, hắn không còn tiếp tục muốn cưỡng ép cậu nữa, sau khi yên lặng nhìn nhau hồi lâu thì hắn chợt hỏi.
"Anh chắc chắn là Tống Yến chứ?"
"Chắc chắn, anh ta nói chúng ta đang làm nhục thanh danh của Tống gia, không những thế còn nói tôi không biết xấu hổ."
Cậu đã nói đến mức này thì đối phương không thể không tin. Tống Hạo Kinh vẫn đang mặc đồ bệnh nhân, chất vải mềm mại và mát mẻ nhưng hắn cảm thấy rất nóng, rất khó thở.
"Còn gì nữa không?"
Kỷ Diệu hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt không ổn của hắn, không khác lúc cậu bị Tống Yến ngang nhiên đến vạch trần tí nào.
"Tôi nói cậu tỉnh rồi, kêu anh ta qua mà hỏi cậu có biết xấu hổ hay không, dù gì chúng ta cũng cùng một ruột với nhau đúng không?"
Dừng một chút, cậu hoài nghi: "Tống Yến chưa qua chỗ cậu sao?"
Hắn nhíu mày, thực sự trong đầu hắn hiện tại đang rất loạn: "Chưa, từ lúc tỉnh lại tôi chưa gặp anh ấy, mẹ tôi nói công ty đang có chút chuyện nên hiện tại anh ấy rất bận."
Nghe vậy cậu mím môi: "Anh ta vẫn chưa nói với người khác, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Tống Hạo Kình nhìn cậu rồi xuống giường: "Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ấy"
Nói xong rồi đi thẳng ra ngoài luôn, còn không nhớ đóng cửa phòng. Kỷ Diệu nhìn theo bóng lưng hắn, cậu biết giờ dù có nói chuyện với Tống Yến thì mọi chuyện vẫn không ổn. Chuyện giữa bọn họ bị bại lộ chỉ còn là một sớm một chiều.
Cậu trầm mặc nhìn ra cửa sổ, cố gắng suy nghĩ lại rốt cuộc mọi chuyện I bắt đầu từ đâu. Lỗi ban đầu là do cậu mua phải thuốc ức chế dởm, lỗi do cậu không phản kháng đến cùng để phát sinh chuyện không đúng với Tống Hạo Kình, hay lỗi do chính Tống Hạo Kinh cưỡng ép cậu để những chuyện sau đó vẫn tiếp tục, do cậu đã không cương quyết thoát ra.
Cậu vô thức đưa tay ra sau sờ lên tuyến thể của mình, ở đấy vết răng đang mờ dần nhưng nỗi đau nó lưu lại vẫn rất lớn. Có quá nhiều thứ từ lúc bắt đầu đã là sai lầm, sai lầm nối tiếp sai lầm, càng làm càng sai, càng sửa càng mục rữa, không có cách nào vãn hồi.
Ngay khi về phòng mình, Tống Hạo Kình đã lấy điện thoại gọi cho Tống Yến, nhưng dù hắn gọi nhiều lần như thế nào thì đầu dây bên kia vẫn báo đang bận. Hắn mất kiên nhẫn nối máy cho thư ký của Tống Yến, chưa đầy 3 giây đã có người nghe.
Thư ký đang bận tối mắt tối mũi với đống hồ sơ nhưng khi nhìn thấy cái tên được hiển thị trên máy cũng phải gạt qua một bên bắt vội.
"Nhị thiếu, cậu gọi có chuyện gì sao?"
"Tống Yến đâu?"
Thư ký nhìn cửa phòng họp vẫn đang đóng: "Tổng giám đốc đang họp cổ đông, theo dự kiến cũng phải 30 phút nữa mới xong.
"Khi nào anh ấy xong thì kêu gọi lại cho tôi."
"Tôi biết rồi..."
Thư ký chưa kịp nói hết câu thì đối phương đã dập máy, nhìn điện thoại kêu tít một tiếng trong tay khiến cậu ta không khỏi ngao ngán lắc đầu.
Nói là 30 phút nữa nhưng thực sự còn phát sinh rất nhiều thứ trên bàn hội thảo khiến cuộc họp kéo dài tới tận 1 tiếng, lúc cánh cửa phòng mở ra đã là 9 rữa tối rồi. Các cổ đông lũ lượt đi về trong mệt mỏi, thư ký nắm bắt tình hình rồi đi tới.
"Tổng giám đốc, nhị thiếu vừa gọi tới"
Tống Yến đang day day trán nghe vậy thì động tác tay giữa chừng khựng lại, mày khẽ nhíu lại: "Hạo Kình?"
"Đúng vậy, cậu ấy có chuyện quan trọng muốn nói với giám đốc."
Tống Yến bây giờ mới có thời gian nhìn đến chiếc điện thoại bị mình tắt tiếng vứt ở một góc kia, mở ra xem thì đúng thật có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
"Cậu đi về trước đi."
Thư ký được ân xá thì hân hoan vui mừng nói chào tạm biệt rồi lượn đi mất hút rất nhanh. Khi chỉ còn lại một mình trong căn phòng họp rộng lớn, anh ta lúc này mới ấn gọi lại cho số máy nhỡ kia.
Chẳng bao lâu, cuộc gọi đã được kết nối thành công. Tống Hạo Kình là người chần chừ mở miệng đầu tiên.
"Anh hai."
Tống Yến chán nản dựa lưng vào ghế: "Khỏe rồi à. Cậu gọi tôi có việc gì?"
. Không phải anh đã biết hết rồi sao?"
Anh ta cười nhạt: "Tôi đã biết những gì? Cậu phải nói thì tôi mới biết thứ tôi cần biết chứ?"
Tống Yến thừa biết cuộc gọi lần này của đối phương có mục đích gì nhưng vẫn nhử để hắn nói trước. Người em trai này của anh ta từ nhỏ đến lớn được nuông chiều quá mức thành ra cái dạng như bây giờ, cái gì cũng dám làm, chưa từng nghĩ đến hậu quả phải gánh chịu.
Sự im lặng bao trùm giữa hai người, một kẻ không dám nói, một kẻ chẳng buồn nói. Trong phòng họp đối diện với chỗ anh ta có một chiếc đồng hồ, kim giây của nó kêu tích tắc mãi không ngừng, từng giây từng phút trôi đi một cách vô nghĩa, chính anh ta cũng tự rước bực vào thân.
"Tống Hạo Kình, cậu đã lớn đến từng này mà không nhận thức nổi những gì
nên và không nên sao? Cho cậu ăn học đến từng này rồi, chẳng lẽ giờ tôi còn dạy lại cho cậu cách làm người hả?"
"Tống Hạo Kình, là người thì phải sống sao cho thành con người, không phải thích là tự biến bản thân là cầm thú được đâu."
Đầu dây bên kia đuối lí chẳng thể nói được gì, đến tận khi nghe chửi xong lên tiếng.
"Anh sẽ nói chuyện này với ba mẹ sao?"
mới
Tống Yến hừ lạnh: "Nếu muốn nói thì tôi không phải đợi đến giờ này mới nói."
Tống Hạo Kình lại rơi vào khoảng lặng rất lâu, đến khi Tống Yến đến giới hạn chịu đựng định tắt máy thì hắn lại đột nhiên lên tiếng, nói một câu không đầu không cuối.
"Thật ra... Tống Diệu không phải con ruột của ba, điều này em và mẹ đã kiểm chứng."
Tống Yến nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn, cả căn phòng lạnh lẽo chỉ còn mỗi bóng lưng cô độc của anh ta. Anh ta với tay lấy một điếu cần sa, không nhanh không chậm dùng bật lửa châm đầu lọc lên. Khói thuốc nhanh chóng phà ra từ miệng anh ta, cuộc gọi vẫn chưa tắt, đầu dây bên kia vẫn đang chờ anh ta phản hồi.
Tống Yến kiệt sức ngả ra ghế, ngón tay khẽ gảy tàn thuốc vào gạt tàn, khói thuốc trắng lượn lờ ngay chóp mũi.
Mọi chuyện đã đến mức này chỉ còn cách thẳng thắn đến cùng.
"Tôi biết... Tôi còn biết trước cả mẹ và cậu chuyện đó."
Giọng anh ta mang chút khàn: "Nhưng Tống Hạo Kình, dù là thế đi chăng nữa cậu cũng không có quyền làm ra chuyện kia với cậu ta. Tống Diệu lớn lên cùng cậu 10 năm trời dưới thân phận anh em cùng cha khác mẹ, việc các người đã và đang làm là bại hoại gia phong.