Sau khi nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm lần nữa là nhóm máu A, Kỷ Diệu suy sụp rất lâu. Cậu bị rất nhiều ý nghĩ tồi tệ hành hạ mình trong một khoảng thời gian dài.
Nếu mọi chuyện là đúng như vậy thì cậu không phải là con ruột của mẹ, hay không phải của Tống Bạch Dương... hay là cả hai. Tại sao mọi việc lại thành ra như thế này, rốt cuộc đâu mới là sự thật.
Cậu hoang mang nhìn lên trần nhà trắng, một phần trong cậu vẫn tự huyễn hoặc là có thể do mình nhớ lộn nhóm máu của hai người họ, cũng có thể vậy... Chưa có gì là chắc chắn cả.
Kể từ sau hôm đó cậu ít ra ngoài hơn hẳn, không còn thường xuyên đi dạo ở khuôn viên nữa. Nữ y tá thường xuyên đến đưa thuốc cho cậu cũng nhận thấy tâm trạng cậu không mấy tốt, cô tự giác không hỏi không làm phiền.
Tống Yến sau cái hôm đột nhiên tới vạch trần bí mật của cậu và Tống Hạo Kình thì không còn xuất hiện trước mặt cậu nữa, dù vậy cậu vẫn luôn trong trạng thái run sợ khi biết chắc mọi chuyện sắp vỡ lẽ.
Tống Hạo Kình đã tỉnh dậy nên có thể Diệp Hồng không qua đây kiếm chuyện với cậu, trước đây với tính cách của bà ta thì cậu đừng hòng yên ổn. Ngược lại, một người mà cậu chẳng ngờ tới lại đến thăm, chính là Tống Bạch Dương.
Từ khi cậu vào viện đến nay đã được ba ngày chưa từng thấy bóng dáng ông ta, cũng không biết ông ta đã đến chỗ Tống Hạo Kình chưa.
"Con sao rồi? Vẫn ổn chứ?"
Tống Bạch Dương đi vào lựa ghế sofa mà ngồi, tư thế mang vẻ bậc trưởng bối đầy quan tâm lo lắng cho con cái. Kỷ Diệu giật giật cánh tay bị gãy của mình, cảm thấy có phần buồn cười trước câu hỏi này.
"Con vẫn ổn, chưa chết được."
Giọng điệu của cậu pha lẫn một chút đối nghịch nhưng dường như ông ta không buồn để tâm, chỉ tự nhiên lấy đâu một tờ giấy đưa cậu.
"Vì có thể con vừa gặp chuyện nên không để tâm, nhưng đây là điểm số lần này của con trong kì thi vừa rồi, ta rất hài lòng.
Cậu nhận lấy tờ giấy, xem thấy điểm thi của chính mình là 680/750, một con điểm đủ cao để vào những trường top. Nếu là những sĩ tử khác thì có lẽ rất vui mừng, nhưng cậu thì không vui không buồn, nói đúng ra là chả có cảm xúc gì cá.
"Ta đã sắp xếp hết rồi, sắp tới con sẽ vào cùng khoa với Hạo Kình, hai đứa cứ yên tâm học, là anh em một nhà thì lại càng phải nên hỗ trợ lẫn nhau."
Nghe thế cậu một bên nhếch mép cười mỉa không để Tống Bạch Dương để ý thấy, một bên nghi hoặc hỏi ông ta.
"Ba, rốt cuộc do đâu mà ba muốn con học ngành này. Chẳng lẽ Tống gia lại thiếu người tài đến vậy sao?"
"Ta cũng vì muốn tốt cho con thôi, Tống Diệu"
Lại lấy lý do muốn tốt cho cuộc đời của cậu để bao bọc cho sự kiểm soát vô lý của ông ta. Cậu mím môi, tờ giấy cầm trong tay đã bị vo nhăn một góc từ lúc nào.
"Con nghỉ ngơi đi, có gì ta sẽ qua thăm thêm lần nữa.
Tống Bạch Dương nhắc nhở một câu rồi rời đi ngay luôn, cậu chán nản đến nỗi chả buồn chào tạm biệt ông ta. Sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm, cậu nằm ngửa trên giường, vắt tay lên trán nghĩ ngợi.
Khi đưa cậu về Tống gia chắc chắn Tống Bạch Dương đã phải kiểm tra huyết thông của cậu. Ông ta không phải người dễ bị kẻ khác qua mắt, nếu cậu không cùng huyết thống với đối phương thì có nằm mơ cũng chẳng thể bước nửa bước vào Tống gia.
Nhưng nếu cậu là con ruột của Tống Bạch Dương thì cậu với mẹ... Suy nghĩ sắp nảy ra trong đầu bị cậu dùng mọi cách ngắt đoạn lại. Cậu mệt mỏi tựa đầu một bên gối, cố gắng không để những ý nghĩ vẩn vơ kia hành hạ. Điều quan trọng trước mắt hiện giờ chính là Tống Yến, nếu để anh ta nói ra hết tất cả mọi thứ thì cậu xong đời rồi.
Ngoại trừ lần duy nhất qua chỗ Tống Hạo Kình thì sau đó Kỷ Diệu không đến một lần nào nữa. Cậu không có nhu cầu tới xem hắn, cũng không muốn tự rước rắc rối cho mình. Mọi thứ hiện tại giống như bình yên trước cơn bão vậy, cậu phải chờ thêm hai tuần nữa khi cánh tay gỡ bột thì mới có thể suy tính bước tiếp theo được.
Mỗi buổi tối sau khi ăn cơm xong cậu đều dành thời gian một tiếng nói chuyện với mẹ. Mẹ cậu cũng hay tin cậu với Tống Hạo Kình bị ngã khi leo núi, bà rất muốn tới đây nhưng tình hình sức khỏe không cho phép. Kỷ Diệu phải mất rất nhiều thời gian và lời ngon ngọt để trấn an bà, khi thấy sức khỏe cậu hiện tại tốt hơn thì bà mới bớt lo.
Tối hôm đó vẫn là một buổi nói chuyện giữa hai mẹ con như ngày thường, khi cậu vừa cúp điện thoại thì bất ngờ cửa phòng bệnh mở ra mà không hề báo trước. Nhìn thấy Tống Hạo Kình trên đầu vẫn quấn vải trắng đang tiến về đây, cậu lại nhớ đến cái đêm bọn họ ngã xuống đó, nhớ đến những việc mình làm, hơi thở bất giác ngưng trọng.
"Sao cậu ở đây?"
Tống Hạo Kình rất tự nhiên ngồi xuống giường, có ý muốn tranh chỗ với cậu. Hắn mỉm cười nhưng trong đó vẫn mang theo hàn ý.
"Tôi đã tỉnh được rất lâu nhưng vẫn chưa thấy anh, muốn qua đây xem thử anh có ổn không."
"...Tôi ổn."
"Vậy sao anh không qua?"
Hắn dí sát, mùi pheromone hương rượu Rum sóc thẳng vào khứu giác của cậu, mang theo sự công kích rõ ràng. Cậu chống tay lên vai hắn, cố đẩy đối phương cách xa ra.
"Không phải tôi đã qua rồi sao, lúc đó cậu cũng thấy còn gì."
"Lần đó khác.
Cậu hừ lạnh: "Cũng không chết được, tôi chưa vội qua khóc tang.
Hắn túm lấy cái tay đang cố đẩy người ra của cậu, cậu muốn rút tay lại nhưng không thành, hương rượu Rum lần nữa sộc thẳng vào mặt khiến cậu một trận mê man.
"Thu lại pheromone của cậu, đây là bệnh viện."
Hắn thờ ơ đáp: "Tôi khóa cửa rồi, sẽ không ai vào đâu."
"Tống Hạo Kình... đừng quá đáng."
Cậu nghiến răng cảnh cáo đối phương nhưng chẳng xi nhê gì với hắn. Hắn ôm chặt cứng người cậu không thể nhúc nhích, hơi thở lạnh lẽo của hắn kề sát bên má cậu, lúc cơ thể cậu căng thẳng nhất thì hắn đột nhiên túm lấy gáy cậu kéo mạnh về sau, bắt ép cậu ngửa mặt lên nhìn hắn. Trong ánh mắt bạch kim kia ẩn chứa sự tàn nhẫn và bỡn cợt.
"Anh trai, đừng tưởng tôi không biết anh đã làm những gì. Khi đó tôi vẫn chưa chết đâu, muốn giết tôi đáng lẽ lên dứt khoát chút."
Cậu chống lại ánh mắt của hắn không chút sợ hãi: "Đúng là lúc đó tôi nên đập mạnh hơn cho cậu chết đi, như vậy có phải bớt được bao nhiêu phiền phức không. Sao, giờ muốn trả thù?"
Hắn cười nhạt: "Trả thù? Không phải sự trả thù tàn nhẫn nhất dành cho anh là nằm dưới thân phục vụ tôi sao?"
Hắn dùng sức bóp mạnh cổ cậu khiến cậu khó khăn ngửa đầu lên hít thở. Kỷ Diệu dùng hết sức vùng vẫy nhưng dù đối phương bị thương nặng hơn cậu thì sức lực của hắn vẫn hơn cậu rất nhiều. Pheromone của hắn đang cố gắng kích thích cậu vào kì phát tình, cậu mạnh mẽ cắn môi dưới, trừng mắt nhìn đối phương.
"Tống Hạo Kình...
Hắn nhướng mày: "Tôi vì cứu anh mà thành ra như này, còn anh thật biết cách trả ơn."
Khi đó lúc đang cố gắng giữ sợi dây của cậu mà hắn không để ý chỗ mình đứng, thành ra đến tận lúc ngã xuống rồi hắn mới biết vách đá chỗ mình đứng không được vững chắc. Vì người này mà hắn rơi xuống thê thảm nhưng nhận lại là sự căm ghét và sát ý của cậu. Trước khi bị cậu dùng đá đập vào đầu, hắn đã mơ hồ tỉnh dậy rồi, cũng mơ hồ nhìn thấy người rồi. Chỉ là người đó luôn nhìn hắn bằng đối mắt trống rỗng không cảm xúc.
Hắn là người có hỉ nộ ái ố, đương nhiên có tức giận có oán trách, nhưng nhiều hơn là đau khổ. Vì người toàn tâm mình muốn cứu lại chỉ có khát khao muốn giết mình.
Hắn biết dù cố gắng tìm tòi trong mắt cậu đến thế nào cũng chỉ thấy sự chán ghét lộ liễu.
"Tống Diệu, anh thật tàn nhẫn"
Cổ bị ép ngửa ra sau đến mức da đầu tê rần. Khi cậu nghe thấy hắn nói mình như vậy thì buồn cười đến mức bật cười ra nước mắt.
"Tôi thành ra như vậy không phải bị cậu ép sao?"
Cậu co chân muốn đạp văng người phía trên ra nhưng bị hắn tinh ý bắt bài chen vào giữa hai chân ghì sát người. Một tay còn băng bó, tay kia thì bị giữ chặt không thể cử động, cậu ở thế yếu, chỉ còn biết ngấp ngoải bất lực. Khi cảm nhận được bàn tay lạnh lẽo của hắn thò vào trong vạt áo của mình, cậu gắn giọng.
"Tống Hạo Kình, nghe tôi nói đã...
Hắn bóp chặt lấy cằm cậu: "Tôi đang nghe đây.
Cậu ăn đau khẽ rít lên một tiếng, nhận lại là tiếng cười cợt của đối phương. Hắn muốn hôn môi nhưng bị cậu nghiêng mặt qua chỗ khác nên chỉ có thể miễn cưỡng hôn vào má. Tống Hạo Kình không hài lòng, muốn thử lại thêm lần nữa nhưng cậu đã dùng cái tay bị bó bột chắn ngang cổ hắn.
Hai người dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn nhau, trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
"Tống Yến biết chuyện của chúng ta rồi."
Chỉ một lời này đủ khiến mọi hứng thú của hắn tan biến. Hắn hất cậu qua một bên, lùi về phía sau, nhíu mày khó tin nhìn chằm chằm cậu. Hương rượu Rum trong không khí bị tản bớt, kì phát tình của cậu may mắn không bị hắn kích thích mà đến.
Kỷ Diệu nhìn đến gương mặt có phần đờ ra của đối phương, cậu cười mỉa mai.
"Anh ta không phải Tần Kiều, cậu sẽ bịt miệng bằng cách nào đây."