[ABO] Vỏ Bọc Thối Nát

Chương 35




May mắn người tài xế xe tải là một người tốt bụng. Khi thấy cậu chật vật tới lui cầu cứu thì ông đã không ngại dừng lại giúp đỡ. Trong mắt người tài xế lúc đó, cậu không khác gì một kẻ vừa thoát khỏi sự tra tấn dã man, khắp người đầy vết tích cùng bùn đất trên quần áo, ở một khoảng cách nhất định còn ngửi thấy mùi máu.

"Cháu có muốn đến đồn cảnh sát không?"

"Không cần đâu... Có thể đưa cháu tới bệnh viện gần nhất được không ạ?"

Ông ngần ngại nhìn cậu, đưa đến bệnh viện cũng là một lựa chọn tốt nhất lúc này. Cách chỗ này không xa tầm 10km thật sự có bệnh viện ngoại thành cơ sở vật chất không tồi.

Kỷ Diệu biết ơn cảm tạ người tài xế liên tục rồi lững thững đi vào.

Mới sáng sớm nên bệnh viện không quá đông người, nhất là mấy hôm nay là ngày Tết nên càng ít bệnh nhân vào giờ này. Cậu chống tay vào một bên cửa lớn ra vào ở đây, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mà lăn ra ngất xỉu trên mặt đất.

Cậu cứ mê man như vậy không biết bao nhiêu lâu mới tự mình tỉnh lại. Khi mở mắt thứ đầu tiên cậu thấy là trần nhà trắng xóa, nhìn xuống người mình thì thấy một bên tay có cắm kim tiêm truyền nước. Khi cậu đang định hình mọi chuyện thì rèm trắng bên cạnh được kéo ra, một nữ y tá đi vào, trên tay cô còn cầm theo một ống tiêm mới.

"Anh tỉnh rồi sao? Đợi chút để tôi đi gọi bác sĩ tới"

Nói xong chưa kịp để cậu phản ứng đã quay lưng rời đi. Kỷ Diệu chống người ngồi dậy, cậu mệt mỏi tựa vào thành giường, nhìn qua thấy mình đã được cẩn thận thay quần áo dành cho bệnh nhân.



Bên cạnh có chiếc bàn nhỏ đặt một bình nước và cốc giấy, cậu rót ra một cốc để uống. Khi vừa uống xong thì rèm trắng lần nữa được kéo ra, lần này ngoài

cô y tá còn có thêm một anh chàng bác sĩ nữa đến.

Đối phương kiểm tra qua tình hình sơ bộ trên người cậu rồi nói.

"Trên người chỉ có vết trầy xước nhẹ không có gì đáng ngại, vết thương trên đầu cũng không ảnh hưởng gì đến não bộ và để lại sẹo."

Dừng một chút, anh ta nghiêm trọng nâng gọng kính: "Vốn dĩ nam omega lặn đã khó mang thai hơn bình thường, cậu còn trẻ như vậy sao không thể tự giữ gìn bản thân."

Đây là một vấn đề trước đó chính cậu đã dự đoán trước được, chẳng qua khi đối mặt với nó vẫn là sự bàng hoàng. Dù sao chính cậu cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.

Cậu sờ xuống bụng mình, hoài nghi: "Tôi có thể biết... nó được bao lâu rồi không?"

Anh ta xem qua tập hồ sơ bệnh án: "Mới chỉ được hơn 18 ngày, thường thì trong giai đoạn 3 tháng đầu là lúc dễ sảy nhất."

Người bác sĩ tiếp tục có thêm lời dặn dò: "Thể chất của cậu vốn không thích hợp mang thai, lần sảy này có thể về sau sẽ rất khó có lại. Nhưng đừng quá lo lắng, nếu chăm sóc sức khỏe tốt và trị liệu hiệu quả thì sau này vẫn sẽ có lại được."

Anh ta còn nói thêm nhiều lời khác nữa nhưng Kỷ Diệu không còn tâm trí để ý. Cậu thất thần nhìn xuống bụng mình, chính bản thân còn không rõ bản thân đang bất lực chuyện gì nữa.

18 ngày trước... Đó là khoảng thời gian kì phát tình lần hai của cậu xảy ra, lúc đó cậu cùng Tống Hạo Kình phải trải qua nó trong ba ngày ba đêm, tuy khi đó suốt cả quá trình đầu óc cậu mụ mị nhưng cậu vẫn nhớ rõ là hắn không hề thắt nút.

Bác sĩ và nữ y tá đã rời đi lúc nào không hay. Cậu trầm mặc ngồi dựa lưng vào giường, trong đầu hiện tại rối như tơ vò. Bàn tay vẫn đặt trên bụng, ở nơi đấy đã hết đau, trong người cũng không còn cảm giác buồn nôn và thèm ngủ như trước nữa. Kỷ Diệu ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cứ như vậy nhìn suốt một tiếng đồng hồ.

Âm thanh máy móc của thiết bị y tế liên tục kêu vang tít tít không ngừng. Có một số ít bệnh nhân đi qua lại, cậu vẫn yên lặng nằm một chỗ.

Bản thân ban đầu vốn là một beta giờ thành một omega, lại còn từng có thai với chính em trai mình. Một điều đáng phỉ nhổ đến cùng cực. Thực ra chính bản thân cậu cũng từng nghĩ tới điều ngoài ý muốn này, cũng có suy nghĩ nếu xui xẻo có thật thì nên bỏ càng sớm càng tốt. Nhưng nó đến nhanh và đi nhanh quá, sự tồn tại đó nhỏ bé quá thể.

Chính ra như vậy cũng tốt, mọi thứ được xử lý dứt khoát gọn gàng. Không do dự cũng không bận tâm nhiều.

Kỷ Diệu nhìn đồng hồ, hiện tại là 21 giờ đêm, cậu đã nằm viện được 16 tiếng đồng hồ, cơ thể cũng đã khỏe hơn nhiều. Cũng may trước đó Tống Hạo Kinh đưa áo khoác của hắn cho cậu, trong đó có một ít tiền mặt. Cậu thanh toán viện phí rồi trầm mặc đứng bên ngoài bắt xe.

Trong lúc đợi xe, bên cạnh có một bà lão tuổi đã cao đang đứng đợi con cháu.

"Cháu là người ở đây à?"

"Không ạ, nhà cháu trong nội thành"

Thực ra nơi đó còn không phải nhà của cậu.



"Trông cháu không khỏe lắm, sao không nằm ở đây nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"

Cậu tìm lý do: "Cháu cảm thấy tốt hơn rồi ạ, ở nhà còn có việc quan trọng phải làm nên cần cháu về sớm"

Đúng lúc này có một chiếc taxi đi tới, cậu lễ phép chào bà lão. Trước khi lên

xe, bà lão còn kéo lại đưa một thứ vào tay cậu.

"Ta có thứ này cũng không đáng giá gì, cháu hãy nhận nhé."

Kỷ Diệu nhìn xuống sợi dây đỏ trong lòng bàn tay, bà lão thấy vậy mỉm cười hiền hậu.

"Đeo nó lên tay sẽ gặp được may mắn đó."

Cậu cảm ơn rồi nhận lấy nó. Lúc này từ bên trong người thân của bà lão cũng đã đi ra, cậu chào hỏi họ xong rồi mới lên xe. Tài xế nhanh chóng đi theo địa chỉ mà cậu cho, Kỷ Diệu yên tĩnh ngồi một góc phía sau.

Chiếc dây đỏ vẫn còn được cậu cầm chắc trong tay. Cậu cứ yên lặng như thế nhìn nó, suốt cả quãng đường đi cũng không nói gì.

Thường thì phải sau 8 giờ sáng thì bà mới tỉnh. Nhưng hôm nay không hiểu sao ngủ không được yên, luôn có cảm giác bồn chồn lo âu. Ngay cả khi chưa có tia sáng nào lọt qua khe cửa sổ kính chiếu vào phòng, Kỷ Sơ Hạ đã chậm rãi mở mắt.

Bà mệt mỏi day day trán, lúc đang định đứng dậy đi dạo ngoài hành lang bệnh viện thì thấy ở bên cạnh giường mình có người. Trong phòng không phải quá tối tới mức chẳng thể nhìn rõ gì, ít nhất bà vẫn nhận ra đó là con trai mình.

Đứa con trai không hiểu sao giờ này lại ở đây giờ này, rõ ràng mới 4 giờ sáng. Dường như nó mệt mỏi quá mà nằm ngủ gục ngay bên giường bà, chỉ lộ ra nửa sườn mặt thanh tú.

Ánh mắt bà dịu dàng hẳn đi, muốn đưa tay xoa đầu con nhưng sợ khiến nó thức giấc. Bà cẩn thận lấy chăn mỏng đắp cho Kỷ Diệu.



Tư thế ngủ của cậu rất an ổn, không lộn xộn hay cử động gì nhiều. Kỷ Sơ Hạ thấy một bên cổ tay phải lộ ra của cậu có đeo một sợi dây đỏ, môi cậu kề sát bên sợi dây, thái dương luôn cau lại, trong giấc mơ hình như không an giấc.

Trong không gian yên tĩnh đến mức kim rơi còn nghe được, bà thấy một bên khóe mắt cậu còn lưu lại nước mắt chưa kịp khô. Giống như mọi tủi hờn cũng bất lực đều cô đọng tại đó.