[ABO] Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 87: Chỗ nào cũng muốn




Bàn tay của Hách Tuấn Anh vừa xoa bụng Chu Mạt dần hướng lên trên, dịu dàng nắm cằm anh.

Hai người cách nhau trong gang tấc, đến cả tiếng thở của đối phương cũng cảm nhận được.

Chu Mạt có chút xấu hổ, cười cười lui lại kéo giãn khoảng cách: "Không được, ban nãy tôi vừa nôn, vẫn còn mùi."

Hách Tuấn Anh mím chặt môi, khuôn mặt lộ ra vẻ đáng thương, tựa như một con cún con bị cướp mất thịt.

Hắn trầm giọng nói: "Nhưng tôi muốn hôn cậu."

Đáy mắt anh lóe lên tia sáng, anh cầm tay hắn để bàn tay kia lại nắm lấy cằm mình, giữ chặt bàn tay ấm áp ấy, rồi tiến lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.

Hách Tuấn Anh như bắt sóng, đại não như bị điện giật đến tê dại. Hắn thu lại một tay đang nắm bánh lái, ôm cổ anh, giữ chặt Chu tiên sinh đang muốn lui lại về, tàn nhẫn hôn trả.

Môi lưỡi hai người dính lấy nhau, tựa như bị gắn vào nhau không thể chia lìa.

Hô hấp ngày một nặng nề, nơi hai người tiếp xúc dường như bùng lên một ngọn lửa.

Bình thường cái hôn của họ đều nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng lần này không giống mọi khi, đầu lưỡi cả hai như đánh chiếm lấy khoang miệng đối phương, tranh nhau chiếm thế chủ động.

Đầu óc Hách Tuấn Anh trống rỗng, hẳn những tưởng mình đang say rồi, những tưởng đã bị chuốc rượu đến ngất ngây rồi, tất cả dây thần kinh đều tập trung trên đôi môi mềm mại của người ấy.

Thình thịch-

"Em hèm... Hai người, có thể lái xe qua chỗ khác rồi tiếp tục được không?"

Âm thanh bất ngờ vang lên kéo đôi tình nhân về thực tại, hai người nhanh chóng tách ra.

Hách Tuấn Anh thở hổn hển, quay đầu lại nhìn người bên ngoài- một cảnh sát giao thông trẻ tuổi.

Ơ cái gì... quên đóng cửa sổ xe...

Anh cảnh sát giao thông bày ra khuôn mặt sống không còn gì hối tiếc nói: "Hai người hôn nhau... ặc, được một lúc lâu rồi, tôi nhịn không nổi mới qua đây nhắc."

Hách Tuấn Anh đỏ mặt lôi di động ra nhìn, hôn được nửa tiếng rồi.

Wtf???!!

Chu Mạt vội vàng trả lời: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi, chúng tôi đi ngay đây."

Hách Tuấn Anh xấu hổ quay xe, lại mơ màng khởi động ô tô. Chu Mạt nhìn tai hắn như muốn nhỏ máu mà thiếu chút nữa không nhịn được cười.

"A phải rồi, xe của cậu còn ở bệnh viện, tính sao đây?" Hách Tuấn Anh chợt nhớ ra.

"Không sao, bãi đậu xe rất an toàn, ngày mai tôi qua lấy cũng được."

"Ừm, vậy cậu có muốn qua nhà tôi ngồi một lúc không, Chu tiên sinh?" Hách Tuấn Anh ngẫm nghĩ hồi lâu, lại đỏ mặt nói ra một câu tương đối kín đáo, nếu Chu tiên sinh có từ chối cũng không quá ngượng ngùng.

Không ngờ Chu Mạt lại cười đáp: "Anh Tuấn hôn chưa đã à?"

Tim Hách Tuấn Anh nhảy cái thịch, hắn lắp ba lắp bắp biện minh: "Không có, a a, không phải không phải... Chắc là không có, không không, ý tôi là..."

Chu Mạt niết lấy vành tai đang đỏ ửng của hắn, "Đi, cậu dẫn tôi đi đâu tôi theo đấy."

Chu Mạt dọn khỏi nhà chưa được bao lâu, nhà Hách Tuấn Anh vẫn gọn gàng sạch sẽ như trước, đồ đạc trong nhà vẫn không thay đổi, đến cả những món đồ nhỏ như vị trí cái cốc cũng giống như lúc Chu Mạt vừa rời đi.

"Chúng nó đều nhớ cậu, Chu tiên sinh."

"Hả? Ai?"

"Tivi, cốc trà, bàn, giá sách, bồn hoa, cá vàng, ghế salon... Tất cả mọi thứ trong nhà đều nhớ cậu."

"Thật sao." Chu Mạt cúi đầu vân vê sợi dây buộc áo tắm Hách Tuấn Anh đang mặc, dây lưng màu trắng bị những ngón tay thon dài dày vò, "Vậy còn cậu?"

"Tôi không nhớ cậu chút nào."

"Hử?" Chu Mạt cười, bàn tay sờ tới gáy hắn nhẹ nhàng xoa nắn. Hách Tuấn Anh mới cắt tóc gần đây, tóc sau gáy rất ngắn, sờ lên hơi gai tay.

Hắn ôm anh, dán sát khóe môi bên tai anh: "Nhưng miệng của tôi nhớ, mắt của tôi nhớ, mũi của tôi nhớ, mọi nơi trên cơ thể tôi đều rất nhớ cậu."

Chu Mạt bật cười: "Cậu học đâu ra đấy?"

"Hừ, học hành gì, tôi tự biết được."

Hách Tuấn Anh kề sát mũi vào cổ Chu Mạt, mê luyến hít ngửi tin tức tố của anh, lại không kiềm chế được hạ xuống từng đợt gặm cắn liếm mút trên da thịt căng mịn kia.

Đồng hồ trên tường chỉ mười giờ hơn, Chu Mạt không muốn về nhà lắm.

Anh muốn cùng người yêu của mình ngủ một giấc mộng êm đẹp trong căn phòng ấm áp quen thuộc này.

Hồi trước lúc Hách Tuấn Anh thân mật với anh, cơ thể anh vẫn cảm nhận rõ ràng cảm giác bài xích tin tức tố, thế nhưng hiện giờ không còn nữa.

Hai người họ cũng không cưỡng chế người kia thành thế yếu, cho dù đến phiên ai làm chủ cũng cam tâm tình nguyện hòa hợp vào nhau, hai người họ đã hoàn toàn quen thuộc cơ thể của đối phương.

Chu Mạt đã từng cảm thấy khó chịu khi cảm nhận được tin tức tố mãnh liệt áp bức của Hách Tuấn Anh, nhưng hiện tại, anh biết thân thể mình đang từ từ bị nhen lửa.

Chu Mạt nghĩ thầm, tuy không thể gọi là tới kỳ phát tình, thế nhưng... hiện giờ thực sự muốn chiếm lấy hắn.

Chỉ muốn có được người trước mắt này.

Hách Tuấn Anh từ từ liếm mút từ cơ bụng của Chu tiên sinh lên phía trên, Chu Mạt kiên nhẫn chờ hắn tỉ mỉ thưởng thức từng mảnh da thịt của mình.

Hắn niết đôi môi mỏng của anh, lại nghịch ngợm hôn một cái không ra tiếng, thở dài nói: "Sau cậu lại trắng thế này?"

Như thể lưu lại hết những dấu hôn.

Chu Mạt dịu dàng nhìn hắn, hỏi: "Sao rồi, còn chỗ nào nhớ nữa không? Hôn nữa đi."

Hách Tuấn Anh không kiềm chế được, hắn sẽ không chịu nổi nếu Chu tiên sinh nhìn hắn như vậy, còn nói câu kiểu kia nữa. Hắn kích động tới mức thiếu chút nữa là nhũn cả chân, nếu không phải hắn tự mắng bản thân nhớ lại mình cũng là một Alpha uy vũ khí phách thì thiếu chút nữa đã nằm nhoài lên người Chu tiên sinh làm nũng rồi, thật muốn quá, mà xấu hổ quá.

"Còn nhiều chỗ muốn lắm."

.