[ABO] Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 58: Tình huống khó xử




Chu San nhớ lại vừa rồi mình đã dõng dạc tự tin khuyên ngài Hách đi tỏ tình.

Bây giờ... lúng túng quá...

Ngài Hách vừa lái xe vừa nói: "Chuyện kia, chị đừng nói cho cậu ấy được không? Chuyện tôi thích cậu ấy..."

"Ừ! Không vấn đề gì!" Chu San vô cùng nghiêm túc gật đầu.

Nhìn vào là thấy đáng tin.

...

Tối đó, Chu San trằn trọc trở mình, cô nhớ lại ngày ấy ngài Hách kể cho cô nghe về tình yêu thầm kín đáng thương đến mức nào.

Hầy, không ổn.

Chu San cảm thấy mình phải làm gì đó để thay đổi tình cảnh này, cứ để mặc ngài Hách tự triển thì chẳng biết năm rộng tháng dài, bao giờ mới tới được. Vì vậy cô cầm điện thoại lên, bấm số Chu Mạt.

Chu San nghĩ thầm, lại nói, em trai mình đâu có ngốc, nhỡ đâu đã biết từ lâu rồi? Sao mình lại không biết đọc tình hình mà...

"Alo? Chị vẫn chưa ngủ hả..."

"Mạt Mạt này, chị nói cho cưng cái này... À không... thương lượng chứ..."

Cậu Hách, à không... Em dâu à, chị cũng vì cậu thôi!

...

Tâm trạng của ngài Hách đang rất tệ.

Thế giới này nhỏ lắm à? Trùng hợp đến mức hắn cũng phải nghi ngờ tất cả là âm mưu sắp đặt trước của ông trời.

Xế chiều hôm nay ngài Hách phải tham gia tiệc cưới của một người bạn. Vì vậy vào giữa trưa, hắn đặc biệt đi chỉnh sửa đầu tóc.

Nhưng không hiểu là thợ cắt tóc vẫn đang mơ ngủ hay là não úng nước hay sao, tóc của ngài Hách bị lẹm mất một mảng.

Là một mảng nhỏ nên không nhìn rõ lắm.

Nhưng ngài Hách không chịu được cái chỗ lẹm nhỏ này, hắn bảo thợ cắt tóc xử lý luôn, cắt thành một cái đầu ít tóc.

Ngài Hách giận đùng đùng hiên ngang đi trên phố lớn, có cảm giác mình là đại ca vừa ra tù...

Thời tiết đã trở lạnh, hắn có chút hối hận, kiểu tóc này mát mẻ quá đáng...

Buổi chiều, ngài Hách vô tình gặp lão Tôn ở bãi đỗ xe, lão Tôn suýt chút nữa không nhận ra hắn.

"Anh đẹp trai này, mấy ngày không gặp, sao ông tự dưng đẹp trai lên thế!"

Ngài Hách lườm người kia một cái: "Tôi đi cắt tóc thôi."

Lão Tôn cười ha hả: "Ông hợp kiểu này lắm, rất phong trần, rất đờn ông!"

Ngài Hách đấm hắn ta một cái: "Ý ông là trước đây tôi không đủ phong trần, không đủ đàn ông?!"

"Giỡn thôi giỡn thôi, nhưng mà đẹp trai lắm á."

Ngài Hách ngại ngùng sờ đỉnh đầu mình, hơi rát tay.

...

Ngài Hách xếp hàng đưa phong bì mừng, lúc quay lại thì vô tình đụng phải người khác. Lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra thì hắn đã sững người trước.

Hắn hơi lúng túng, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?

Trời ơi... Thế giới này... nhỏ quá...

"Anh Hách, thật trùng hợp, lại gặp rồi." Thầy Chu nở nụ cười tươi tắn.

Trong lòng ngài Hách rối tinh rối mù, cho hỏi mình với thầy Chu có lực hấp dẫn hay sao, đi đâu cũng gặp nhau thế này?!

"À... Thầy Chu cũng dự lễ cưới à?"

"Ừ, tôi là bạn học cấp hai của cô dâu."

"Vậy à..."

"Hử? Anh Hách mới cắt tóc à?" Thầy Chu hỏi.

Ngài Hách không nhịn được, sờ mái đầu mới: "Mới cắt hôm nay."

Thầy Chu cười nói: "Nhìn có tinh thần hẳn ra, rất đẹp."

Ngài Hách cảm giác mặt mình hơi bốc hỏa, nghĩ tới nghĩ lui, câu cảm ơn còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên một cánh tay choàng lên cổ, hắn không kịp đề phòng bị kéo ra đằng sau, ngã vào lòng người sau lưng.

Ngài Hách quay đầu, người kéo hắn đeo kính đen, hắn không rõ là ai, đang định nổi giận thì đối phương từ tốn tháo kính râm ra.

Đồng tử ngài Hách co rút kịch liệt.

"... Lương Chính!"

Lương Chính vẫn choàng tay qua cổ ngài Hách, còn thuận tiện xoa bóp mặt hắn một cách thân thiết, nói: "Ái chà, chưa quên tôi à. Chắc là không biết hôm nay anh đây về đi, kinh ngạc không?"

Tư thế quá mức mờ ám, ngài Hách thoát khỏi sự kiểm soát của người kia, đáp lời: "Kinh ngạc thì không, kinh sợ thì có."

Bấy giờ, đám người lão Tôn cũng đi tới, cả bọn vừa nói vừa cười chào hỏi nhau.

Lão Tôn mỉm cười mở lời: "Ái chà, trước giờ chỉ gặp được cậu trên tivi, giờ được gặp người thật rồi! Siêu sao tuyến một!"

"Đúng đúng, anh Lương hot rồi."

Lương Chính khiêm tốn đáp: "Tuyến một gì chứ, cùng lắm là tuyến mười tám thôi."

"Nghe nói album của anh Lương nổi tiếng lắm, lát nữa hát tặng mọi người một bài đi."

"Không thành vấn đề!"

"Nào nào, mọi người mau vào vị trí đi, buổi lễ sắp bắt đầu rồi." Chú rể nói.

Lương Chính quay đầu, phát hiện ngài Hách đang đứng một chỗ, không biết đang nhìn đi đâu, hắn ta vỗ vai ngài Hách, ra hiệu vào chỗ ngồi.

Ngài Hách buồn bực ngồi vào bàn, mới chớp mắt một cái thôi mà thầy Chu đã đi mất tăm, chẳng biết ngồi đâu rồi.

Bàn này sắp đủ người, ngài Hách vừa ngồi xuống, Lương Chính cúi người ghé vào tai hắn nói: "Tôi đi vệ sinh, cậu giữ chỗ hộ nhé."

Ngài Hách hơi ngạc nhiên, quay lại hỏi hắn: "Lát nữa cậu ngồi cạnh tôi?"

"Ừ, chính xác." Lương Chính nói như chuyện đương nhiên, xoay người rời đi.

Ngài Hách cảm thấy rất khó chịu, lâu rồi không gặp Lương Chính, giờ đột nhiên gặp lại, lại còn tiếp xúc như thể ngày xưa, thật kỳ quái.

Đang nghĩ thì có người đi tới, nhẹ nhàng ngồi cạnh hắn.

Ngài Hách sửng sốt, bên cạnh hắn đã có một người ngồi từ đầu rồi, vừa rồi Lương Chính nhờ hắn giữ chỗ bên phải, hiện giờ có người ngồi vào...

Ngài Hách ngẩng đầu, nhận ra người ngồi bên phải mình là thầy Chu.

"Chu... Thầy Chu, sao cậu lại ngồi đây? Sao chúng ta lại cùng bàn?"

Thầy Chu ngượng ngùng đáp: "Bàn bên kia đầy rồi, tôi thấy anh ở đây nên tới."

Đại não ngài Hách chạy hết công suất, hoảng loạn sắp xếp từ ngữ.

Hắn thực sự không thể đuổi thầy Chu đi, cũng không tính như vậy.

"Xin lỗi, anh này, tôi tính ngồi chỗ này." Một âm thanh cắt ngang hai người.

Ngài Hách có chút ngạc nhiên khó hiểu.

Thầy Chu ngẩng đầu, anh với Lương Chính bốn mắt nhìn nhau.

Ngay lập tức, thầy Chu tuy ngượng ngùng nhưng vẫn lễ phép mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, nói: "Xin lỗi, tôi không biết đây là chỗ của anh."

"Không sao, chỉ là ngồi một lát thôi." Lương Chính nhìn chằm chằm thầy Chu, hai mắt híp lại, "Tôi vừa ra ngoài một lúc, anh không biết đây là chỗ của tôi cũng phải."

Ngài Hách không biết nói gì, hắn căng thẳng đến mức lòng bàn tay cứ chảy mồ hôi không rõ lí do.

Lão Tôn đi ngang qua bàn thấy thế, không biết nói gì với người ngồi bên trái ngài Hách, cả hai người cùng nhau rời đi.

"Đúng lúc quá, trống một chỗ rồi." Thầy Chu đi sang, ngồi xuống.

Đột nhiên đại sảnh tắt đèn, lễ cưới chính thức bắt đầu.

Bên phải là Lương Chính, bên trái là thầy Chu.

Tình huống này thật í ẹ...

Tác giả có lời muốn nói: Người mới gặp người cũ...

.