Tiết Đông vừa từ đồn cảnh sát trở về, lúc đến nơi nhìn đám người đang đứng ngoài hành lang, cảm thấy vừa chán ghét vừa thông cảm. Bởi vì, trong báo cáo tình hình lúc đó - Khi phá cửa xông vào có 8 người đến giúp bảo vệ hiện trường, trong không khí lúc đó nồng nặc mùi tin tức tố Alpha, nồng độ cao đến gấp 10 lần so với sức chịu đựng của một Omega bình thường, đã đặt đến mức độ có thể gây ra tổn thương, trên mặt đất lúc đó vẫn còn nguyên lọ thủy tinh chuyên giao dịch tin tức tố bất hợp pháp tại chợ đen. Chưa cần nói đến việc Hề Hòa là một Omega chưa thành niên, chỉ cần tính về việc giao dịch tin tức tố bất hợp phát thì Lâm Lĩnh đã có thể ngồi tù rất lâu rồi.
Cô bỏ qua ánh nhìn của mấy người đang đứng đây, đi thẳng đến gõ cửa phòng, vừa vặn nghe được tiếng xin lỗi đáng thương của Trần Thần.
Bùi Nhược Mộc quả thật rất không vui, hắn giúp đỡ Trần Thần cũng không phải vì lý do cao đẹp gì mấy, trên thực tế, hắn muốn giúp đỡ đều xuất phát từ Hề Hòa, lúc trước là vì muốn cám ơn Trần Thần đã chăm sóc Hề Hòa, sau này là vì Hề Hòa không có mấy bạn bè cùng tuổi, nên hắn hy vọng Trần Thần có thể cùng bầu bạn với Hề Hòa. Nói hơi khó nghe một chút, thì có thể nói là hắn muốn mua người về làm bạn với Hề Hòa, nên lần này đi chơi, hắn cũng muốn Trần Thần phải chăm sóc Hề Hòa một chút, kết quả lại thành ra thế này.
Thế nhưng hắn cũng không muốn cùng 1 đứa nhỏ tính toán, hơn nữa hắn cũng không thể yêu cầu Trần Thần mọi lúc đều theo sát Hề Hòa, nên chỉ có thể răn dạy một chút - "Con lần này thực sự là không tốt, lỡ như Hề Hòa có chuyện gì rồi sao. Dọn đồ đạc đi, cùng chú quay về Xương An"
Trần Thần cũng áy náy mà cúi đầu - "Con xin lỗi chú Bùi, lần sau con sẽ chú ý hơn"
Bùi Nhược Mộc nhàn nhạt nói - "Không có lần sau, chú sẽ tự mình chăm sóc Hề Hòa. Con cũng không cần quá khó chịu, chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của con"
Trần Thần gật đầu, nhìn Bùi Nhược Mộc đi đến bên giường hôn lên trán Hề Hòa một cái, Hề Hòa mơ hồ tỉnh dậy, vươn tay víu lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói - "Không cần trách cậu ấy"
"Ừ, trách chú" - Bùi Nhược Mộc nghiêng người, chậm rãi vuốt vuốt tóc cậu, sợi tóc vừa nhỏ vừa mịn tạo cảm giác vô cùng tốt, Bùi Nhược Mộc lúc này mới cảm nhận được sự nhớ thương của mình đối với Hề Hòa, ngắn ngủi 6 ngày, dù vẫn luôn gọi video thường xuyên, nhưng hắn vẫn vô cùng nhớ Hề Hòa. Hắn không còn dũng khí lừa dối bản thân nữa rồi.
Hề Hòa nhìn lên, nắm lấy tay Bùi Nhược Mộc mà áp lên mặt cọ cọ. Bùi Nhược Mộc tim mềm nhũn, nói - "Chúng ta về nhà thôi"
Tiết Đông cảm thấy lúc này mình không nên nói gì cả, thế nhưng cô không thể không nói, dù sao Bùi tổng vẫn phải biết tình hình trước khi ôm bảo bối của mình về.
Vì thế cô nhẹ nhàng ho khan, lên tiếng - "Sếp, bên cục cảnh sát cần lời khai của Hề Hòa"
Hề Hòa là người bị hại, cũng là người trực tiếp trải qua sự việc,
nên lời khai của cậu là phi thường quan trọng.
Bùi Nhược Mộc cau mày - "Để bên Xương An tiếp tục"
Tiết Đông bất đắc dĩ - "Chuyển tỉnh có rất nhiều thủ tục rườm rà, hơn nữa thời gian cũng sẽ kéo dài......"
Không phải muốn nhanh nhanh bắt tên họ Lâm đó sao.
Hề Hòa ngồi xuống, nhích vào trong lòng Bùi Nhược Mộc - "Không sao, con có thể khai"
Trần Thần cũng nói - "Con cũng không về, con ở lại đây, nếu có gì con có thể giúp đỡ"
Bùi Nhược Mộc suy nghĩ một lát, sau đó vẫn đồng ý.
Lúc rạng sáng, Hề Hòa cũng Bùi Nhược Mộc lên máy bay về lại Xương An. Trên máy bay Hề Hòa ngủ rất ngon, không ngồi ở chỗ mình mà nằm trong lòng của Bùi Nhược Mộc, cũng may ghế đủ lớn, nữ tiếp viên cũng chăm sóc họ chu đáo.
Hề Hòa lần này ngủ rất say, đến khi hạ cánh vẫn chưa tỉnh, Bùi Nhược Mộc đành ôm cậu xuống máy bay, đến khi lên xe về nhà Hề Hòa vẫn ngủ một mạch.
Về đến, tài xế thay hắn mở cửa, thang máy vừa mở ra đã thấy một người đứng sẵn đó.
Chu Tiêu Tiêu đứng trước cửa nhà Bùi Nhược Mộc, mắt đỏ ngầu, dung nhan hơi tiều tụy.
Bùi Nhược Mộc sau khi nghĩ thông suốt thì tự nhiên cũng không muốn chậm trễ cô ấy, thế nhưng xuất phát từ áy náy, đã chi trả một ít tiền bồi thường, đồng thời cũng bày tỏ rõ là có thể cho cô ấy một vị trí tốt nhất trong khả năng của cô ấy, đương nhiên vị trí này sẽ không gần gũi hắn, ngoài ra nếu cần nhà, xe,....những thứ khác nều cần, hắn vẫn có thể cân nhắc.
Chu Tiêu Tiêu phẫn nộ, cũng náo loạn một hồi, toàn bộ công ty ai cũng biết, thế nhưng dù gì đây cũng là chuyện tình cảm cá nhân của hai người, cô ta cũng không thể làm gì nhiều hơn, chỉ có thể đi chung quanh tung tin đồn về Bùi Nhược Mộc, nói với mọi người rằng hắn nhận nuôi con trai nuôi rồi giở trò xấu xa. Sau đó, Bùi Nhược Mộc đã phải sa thải cô ta, đồng thời gửi thông báo nội bộ toàn công ty để giải thích mọi chuyện, rằng đó chỉ là danh nghĩa chứ không phải là nhận nuôi thực sự.
Chu Tiêu Tiêu là thư ký về hành chính, mỗi ngày cũng chỉ làm việc vặt, không liên quan gì đến những việc cơ yếu, cho nên có thể sa thải ngay, thế nhưng với một Omega hơn 20 tuổi mà nói, tìm một công việc thích hợp lại lương cao thế này quả thực không hề dễ. (đọc duy nhất tại Watt @salad-days-06) Lúc trước là khi công ty Bùi Nhược Mộc còn nhỏ, nên cô ta có thể thành công nhận việc, cô cũng từng bước để đi lên vị trí hiện tại, bây giờ đã bị sa thải, tìm việc phù hợp chắc chắn là không phải dễ dàng, mà ngay trong lúc này lại nghe đến tin tức của Hề Hòa.
Bùi Nhược Mộc không để ý đến cô, chính mình vào nhà, hắn chỉ mở một cái đèn nhỏ ở giữa phòng nhưng Hề Hòa vẫn tỉnh lại. Hề Hòa mê man nhìn bốn phía, nhận ra rằng mình đã về nhà, còn chưa kịp vui mừng đã phát hiện có một người không nên xuất hiện ở đây.
Đêm khuya, mà Chu Tiêu Tiêu sao lại ở đây?
Bùi Nhược Mộc vừa từ N thị về thì cô vào bằng cách nào?
Hề Hòa choáng váng, cậu hoàn toàn không để ý rằng hiện cô ta vẫn còn đang mặc áo khoác ngoài, mà cậu chỉ nghĩ được là....xong rồi, mới đi vài ngày mà đã có người chui vào chỗ trống của mình rồi........
Nghĩ đến vậy, Hề Hòa không thể bình tĩnh được, liền muốn đứng xuống - "Ai cho chị đến nhà tôi? Đi ra ngoài đi"
Chu Tiêu Tiêu thấy cậu vẫn còn tưng bừng nhảy nhót được, nên nhất thời cũng giận dữ, chị họ mình lại nói chuyện này vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn là khó giải quyết nên mới nhờ cô đến hỏi thăm cũng như xin Bùi Nhược Mộc đừng báo cáo công ty du lịch, nhưng bây giờ không phải cậu vẫn khỏe mạnh lắm sao!
Làm sao vẫn còn khỏe mạnh đứng đây, thật đáng tiếc! - Cô độc ác nghĩ.
Cậu một đường được ôm đến nên chân không có mang giày, giờ đang chân trần đứng lên sàn nhà lạnh lẽo. Bùi Nhược Mộc muốn cậu ngồi xuống sô pha, thế nhưng động tác này lại khiến Hề Hòa hiểu lầm - "Chú cản con! Chú đau lòng đúng không, chú còn nói mật mã trong nhà cho chị ấy đúng không?"
Bùi Nhược Mộc vội nói không có, thế nhưng Hề Hòa không nghe lọt vào tai, vừa chịu kích thích trở về nên giờ như mất khống chế, cậu cầm đồ trên bàn ném ra ngoài, tài xế đứng đó mà run sợ, trốn ra ngoài không dám nhìn vào nữa, thế nhưng Chu Tiêu Tiêu vẫn tiến tới, quát - "Cậu nổi điên cái gì chứ!"
Khay nước, tạp chí, ly nước....tất cả đều bị cậu ném ra ngoài, Hề Hòa quơ quào lung tung, nắm được đồ vật gì cũng đập phá. Bùi Nhược Mộc muốn cản lại, nhanh lẹ nắm được tay của cậu - "Bảo bổi, dừng lại"
Hề Hòa thở hồng hộc - "Chú muốn cùng chị ấy kết hôn đúng không? Con từng nghe chú và cô ấy gọi điện thoại, hai người còn hẹn đi xem nhạc kịch"
Chu Tiêu Tiêu lập tức chen vào - "Đúng đó, là anh ấy muốn cho tôi làm mẹ kế cậu ấy"
Cô ta đã bị đố kỵ che mờ đôi mắt, sớm quên mất mục tiêu hiện tại của mình đến đây là gì, hiện tại, mục tiêu duy nhất mà cô ta muốn đó là làm Hề Hòa ngột ngạt.
Hề Hòa tức điên lên được, muốn lao đến đánh cô ta nhưng đã bị Bùi Nhược Mộc ngăn lại - "Chu Tiêu Tiêu, đi ra ngoài, chuyện của chúng ta sẽ nói sau"
"Chú che chở cho chị ấy! Bùi Nhược Mộc, chú thực sự muốn kết hôn cùng chị ấy?"
Hề Hòa đột nhiên quay lại, ra sức đẩy Bùi Nhược Mộc ngồi xuống sô pha, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay mạnh khảnh của cậu nắm lấy cổ hắn, âm thanh khàn nói - "Con không cho, Bùi Nhược Mộc, chú không được kết hôn, con không cho phép"