Editor: Salad days
Ăn trưa xong, Hề Hòa vui vẻ thu dọn bàn ăn, còn rửa hoa quả xong đặt trên bàn trà ở phòng khách, hy vọng Bùi Nhược Mộc nghe điện thoại xong đi ra thấy có thể khen cậu một chút.
Khen thì có khen thật, thế nhưng Hề Hòa chưa kịp vui đã bị một tin xấu ập đến.
“Hề Hòa, qua mấy ngày nữa chú phải đi công tác ở tỉnh khác”
Hắn đã ở nhà hơi lâu rồi, liên tiếp mấy tháng rồi đều không đi xa, nếu như lúc trước khi Hề Hòa đến thì điều này là hoàn toàn không thể.
Thế nhưng Bùi Nhược Mộc cũng không thể tiếp tục như vậy được, công tác là việc hắn phải làm, huống chi Hề Hòa đang tốt lên rồi, cũng nên phải thích ứng nhiều hơn với cách thức sinh hoạt của hắn.
Hề Hòa ngơ ngác hơi - “Đi lâu không ạ?”
“Không lâu” - Đối với hắn thì đúng là không lâu - “4, 5 ngày thôi”
Hề Hòa cúi đầu không nói gì, Bùi Nhược Mộc ngồi bên cạnh cậu ăn hoa quả, một lúc lâu vẫn không nghe cậu nói gì, sau đó mới nghe một tiếng nói nho nhỏ - “Không thể không đi sao…”
Bùi Nhược Mộc chưa trả lời, Hề Hòa cũng biết mình đang gây chuyện vô lý, cậu chỉ biết ngồi đó một lúc, sau đó nặng nề quay về phòng.
Bùi Nhược Mộc vẫn ngồi trong phòng khách ăn hoa quả, ăn một lúc mới phát hiện là hình như Hề Hòa đang cáu kỉnh với hắn.
Xong…xong rồi… hắn hình như đã bỏ qua thời gian tốt nhất để dỗ cậu rồi…
Thế nhưng hắn vẫn chưa kịp làm gì thì đã bị cuộc điện thoại cắt ngang, Tiết Đông gọi đến báo lịch trình cho hắn.
Chuyến công tác lần này cũng không phải việc hệ trọng lắm, chỉ là ông chủ bên kia mới mở một khu vui chơi mới, coi như là vừa đi bàn bạc vừa đi chơi một chuyến.
Bùi Nhược Mộc nghe xong không chút suy nghĩ liền nói - “Cậu nói với thư ký bên kia một chút, nói là đứa trẻ trong nhà của tôi bị bệnh không thể đi được”
Suy nghĩ lại, thì nhớ tới mọi người đều biết hắn chưa kết hôn thì làm sao có con nhỏ được, nếu giải thích không rõ ràng lại bị đối phương nói rằng mình mượn cớ, vì vậy hắn nói lại - “Thôi, nói là Omega của tôi bị bệnh đi”
Tiết Đông hiện tại là đang vừa gõ máy tính vừa bật loa ngoài nói chuyện, nhưng vừa nghe xong câu này nhịn không được dừng lại một chút….
Tuy lý do này là hợp lý, nhưng mà Tiết Đông cũng nhịn không được mà không biết làm sao.
bởi vì 5 ngày 4 đêm quả thật là thời gian ngắn nhất rồi, đối phương không biết có sắp xếp được không…..
Hề Hòa cho đến tận tối lúc ăn cơm mới ra ngoài, viền mắt hồng hồng, cả người ủ rũ, đến cả sủi cảo dì Trần tỉ mỉ chuẩn bị cũng chỉ ăn có 3 cái.
“Lại ăn thêm một chút” - Bùi Nhược Mộc nhanh chóng gắp một cái nữa đặt vào chén cậu, tiện tay múc thêm một ít canh vào - “Nghe lời”
Hề Hòa đau xót, trong mắt vẫn ẩn ẩn nước mắt, cúi đầu chọt một cái vào miếng sủi cảo.
Bùi Nhược Mộc thở dài, thầm tính toán trong đầu.
Hắn vốn tính là để chiều ngày 18 đi, đến bên kia lại cùng mọi người ăn một bữa cơm, ngày 19 bắt đầu đi thị sát.
Nhưng mà thật ra bữa cơm kia có ăn hay không cũng vậy thôi, nếu bỏ đi thì có thể để rạng sáng ngày 19 đi cũng được, còn được ngủ thêm 1 đêm bên cạnh đứa nhỏ.
Ngay lúc đó, Tiết Đông gọi đến.
Bùi Nhược Mộc dỗ cậu một chút - “Mau ăn đi nào, một lát chú lại vào ngủ với cháu”
Hề Hòa nhỏ giọng phản bác - “Vốn là như vậy mà”
Bùi Nhược Mộc - “.....”.