Editor: Salad days
Hề Hòa dậy là lúc chạng váng tối, ánh chiều tà chiếu vào nhà, cả ngôi nhà nhuộm màu vàng óng, nhưng vẫn không giảm bớt sự oi bức, trong phòng cũng không có máy điều hòa, cậu ngủ thấy nóng quá, đã nhẹ đẩy cổ áo ra, lộ một mảnh xương quai xanh.
Trong nhà cũng không có máy điều hòa, ba mẹ nuôi có lòng tốt thu dưỡng cậu lại, nhiều alpha nhiều lần tới cửa làm loạn đến không còn tiền dư nhiều.
Hề Hòa nghĩ đến mà run cầm cập, cậu là đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu mà còn mang lại nhiều phiền phức cho người ta, bọn họ cũng đã chịu đựng nhiều năm như vậy, nếu năm đó không phải hai vợ chồng beta không mắc ơn nhà Hề Hòa thì liệu bọn họ có thể chịu mấy năm đây?
Hề Hòa đang phát ngốc thì tay bỗng nhiên bị một cái gì đó ướt nóng liếm, là chú chó nhỏ của cậu, nó cũng đang nằm lỳ trên giường, đuôi quẩy qua quẩy lại, đầu lưỡi hồng thè ra thở dốc, thỉnh thoảng liếm liếm một cái.
Đây vốn dĩ là chú chó mà Trương gia nuôi lúc trước.
Năm Hề Hòa 12 tuổi, nhà cậu xảy ra chuyện, nên đôi anh em mang trong mình dòng gen quý giá này đã bị mọi người nhìn đến thèm nhỏ dãi.
Những tên Alpha trong giới thượng lưu như mấy con kền kền mà bu quanh, chỉ đợi ngày Hề gia thực sự lụi bại rồi cùng nhau xông lên mà xâu xé.
Tỷ lệ sinh dục của Beta thấp, hơn nữa các năng lực ở những mặt khác cũng không nổi bật, Alpha sinh ra lại ở tầng cao nhất của xã hội.
Mà Omega thì lại như công cụ sinh dục, huyết thống càng thuần khiết, gen càng cao quý thì tỷ lệ sinh dục càng cao, nên mọi người xưa giờ đã quen với định kiến với Omega như vậy.
Cho nên khi Hề gia ngã xuống, đôi anh em sinh đôi liền không còn nơi che chở nữa.
Còn việc ai là người đẩy Hề gia ngã, thì lúc đó ai them quan tâm nữa?
Đến cuối cùng, Trương Anh Kiệt là một người hầu beta trong Hề gia đã tránh né rồi trộm mang cậu đem đi, mang về nhà mình.
Hề Hòa như là một chú chim non lọt trong nhóm sói Alpha vậy, nên so với con người, có một chú chó cũng làm cậu an tâm hơn.
Chú chó lúc đó cũng được 8,9 tuổi, tình tình rất tốt, tuy không quá thông minh nhưng cũng nghe hiểu được khi người khác gọi tên mình - A Hoàng, nhưng mà trước giờ Hề Hòa cũng chưa gọi nó.
Thực tế là cậu chưa từng gọi tên ai, đến nói chuyện cũng đã rất ít rồi.
Cậu xoa xoa đầu chú chó, đứng dậy rồi chậm rãi đi ra ngoài, trong phòng khách có Trương Anh Kiệt và Trương Tương ngồi đó, bầu không khí nặng nề đáng sợ, cậu càng cố co thân thể gầy nhỏ của mình lại, giảm sự chú ý của mình đến thấp nhất, chạy được đến nhà bếp liền thở phào.
Sau đó tay chân cố gắng vươn lên lấy cái nồi xuống, đổ nước vào, dùng lửa đun nước, rồi quay lại lặt rau.
Cậu nghĩ là nếu mình cố gắng làm thêm được một ít chuyện, càng khiến mình trở nên có ích, càng ngoan ngoãn một chút, thì chắc sẽ không bị ghét bỏ nữa..