Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
ABO Thú Tính - Thanh Tiểu Vũ

Chương 77




Omega được giải cứu từ khắp nơi trên đất nước đều được sắp xếp ở lại đây, nhóm Omega đầu tiên tiến vào Bạch Tháp cũng không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, mà những Omega đến sau đều có những tổn thương tâm lý lớn nhỏ khác nhau, những người này được phân loại dựa theo đẳng cấp gien, Omega đẳng cấp thấp sống ở tầng dưới cùng của khu nghỉ ngơi, bọn họ gần như không ra ngoài và có cảm giác tồn tại rất thấp.
Quý Hồng Nguyên được nhân viên công tác dẫn về phía trước, người đó vừa cúi đầu kiểm tra tư liệu của ông ấy vừa nói: "Anh là một Omega có đẳng cấp rất cao đấy, nhìn vẻ ngoài của anh cũng có thể nhận ra. Hình thú còn là linh miêu nữa sao? Điều này thật hiếm có!"
Quý Hồng Nguyên nhìn trái nhìn phải, ông ấy hơi nhướng mày: "Làm sao lại hiếm?"
"Hầu hết Omega đều có hình thú là những động vật có nguy cơ thấp như thỏ, hươu, gấu trúc... Sau này anh sẽ được học những bài học cơ bản này."
"Bài học cơ bản?"
"Đương nhiên, có một trường học trong khu vực dành riêng cho Omega, mọi người có thể học ở đây, tốt hơn bên ngoài rất nhiều." Nhân viên công tác mặc áo khoác trắng, nhìn thấy Quý Hồng Nguyên không hề bất mãn với việc cách ly thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói của hắn ta cũng nhẹ nhàng hơn, hắn ta cảm thấy Quý Hồng Nguyên là một người hiểu chuyện, hắn ta nói tiếp: "Ở lại nơi này thì anh sẽ được học toàn bộ kiến thức của thế giới mới trong tương lai, nếu muốn thì anh cũng có thể học một vài kỹ năng và năng khiếu, trong trường học có rất nhiều lớp huấn luyện có thể giúp cho mọi người giết thời gian, cũng có thể làm quen với bạn mới."
Quý Hồng Nguyên nói: "Ở bên ngoài có trường học không?"
"Không có, bây giờ không có nhiều người như vậy." Nhân viên công tác lắc đầu: "Gien của anh rất ưu tú, hẳn là sẽ có nguồn tài nguyên tốt nhất. Bạn đời của anh có thể đến thăm anh một lần mỗi tháng, chúng tôi sẽ đón anh ta đến phối hợp với anh trong kỳ phát tình, sau khi mang thai thì anh sẽ được hưởng đãi ngộ chăm sóc tốt nhất, những điều này cũng không tệ đúng không? Anh chỉ cần yên tâm chờ ở đây là được rồi, còn lại chúng tôi sẽ lo hết."
Nhân viên công tác nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, anh chỉ cần hợp tác với chúng tôi là được rồi, vì tương lai nhân loại, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ làm vài thí nghiệm nhỏ, anh đừng lo lắng, sẽ không tổn hại gì đến anh đâu. Sau mỗi lần thí nghiệm thì bạn đời của anh sẽ được thưởng từ năm đến tám bình thuốc biến nạp tùy vào loại thí nghiệm, đối với anh ta thì đây là chuyện tốt đấy."
Quý Hồng Nguyên chắp tay sau lưng và nhanh nhẹn đi theo, trên mặt nở nụ cười vô hại trông rất ngây thơ và đáng yêu, nét mặt dịu dàng khiến người khác yêu thích. Dáng vẻ của ông ấy đã xinh đẹp sẵn rồi, đầu tóc đen nhánh mềm mại áp sát vào gương mặt.
"Mấy người không có lừa gạt tôi chứ?" Ông ấy thản nhiên hỏi: "Nói là sắp xếp công việc cho tôi nhưng lại nhốt tôi lại, tính tình của Alpha nhà tôi không được tốt lắm đâu, mấy người không sợ anh ấy sẽ gây chuyện hả?"
Nhân viên công tác cười lắc đầu, hắn ta cầm giấy chứng nhận quét mở một cánh cửa màu đen rồi đi vào sâu bên trong, trần nhà rất cao, mái vòm hình bán nguyệt khảm hoa văn pha lê, khung đen có phần hơi cứng ngắc, mấy cây cột hình trụ thô to được khắc những đồ án kỳ quái. Quý Hồng Nguyên đến gần thì mới phát hiện phía trên đang khắc hình dáng của gã điên Nhan Hoàn kia, ông ta nhắm mắt và giang hai tay đứng trên đỉnh núi, ông ta khoác trường bào giống như hiền giả thương xót cho chúng sinh, dưới chân núi là đám người đang bị tang thi bao vây, có người bị nuốt chửng dưới chân núi, có người thì trèo lên núi, mang theo vẻ ngoài hoảng sợ trở về dưới chân hiền giả để được cứu rỗi.
Quý Hồng Nguyên nhìn thấy hình ảnh đó thì cảm thấy ghê tởm không nói nên lời.
"Chúng tôi đã che chở cho rất nhiều Omega và hầu hết bạn đời của bọn họ đều chấp nhận điều ấy." Nhân viên công tác đi ở phía trước nói: "Chúng tôi sẽ thưởng thuốc biến nạp ngoài định mức cho bọn họ mỗi tháng, bao gồm cả phân công công việc và nơi ở, chúng tôi có thể bảo vệ Omega giúp bọn họ, làm sao bọn họ có thể từ chối được chứ? Khi có thí nghiệm thì bọn họ còn được nhận được nhiều thuốc biến nạp hơn, nói thật ra thì bọn họ cũng không thiệt thòi gì cả."
Quý Hồng Nguyên nghĩ thầm: Lừa con nít à? Cho dù không có Omega thì người khác cũng có thể kiếm được việc làm và nơi ở, hiện tại sức lao động đang giảm mạnh, không những thế mà vị trí việc làm, phúc lợi và chất lượng cuộc sống cũng không bằng lúc trước, bởi vì chưa đứng vững bước chân nên ngoài việc nghe theo mấy người thì còn có thể làm gì được nữa hả? Mấy người không sợ đến khi bọn họ tìm được chỗ dựa vững chắc, thù mới hận cũ rồi cùng nhau lật tung chỗ này luôn sao?
Hầu hết các Omega ở đây đều được giải cứu từ bên ngoài, có rất nhiều người đã mất người thân, có lẽ hầu hết Omega đã mất bạn đời, còn ai có thể gây phiền phức cho mấy người được chứ?
Có lẽ là không nhiều Omega còn bạn đời ở lại nơi này, nếu không thì có rất ít Alpha có thể chấp nhận việc Omega của mình bị người khác bắt đi, đây là vấn đề liên quan đến nguyên tắc và bản năng.
Quý Hồng Nguyên vừa tự hỏi vừa nhìn xuống, sau khi bước vào cánh cửa màu đen thứ hai thì không gian ở đây đã sáng sủa hơn rất nhiều vì có mái vòm kính ở trên đầu, có thể nhìn thấy ánh trăng mờ ảo.
Hình vẽ hoa văn bị ánh sáng chiếu vào tường kéo ra một cảnh tượng kỳ quái, mà bên cạnh ông ấy lại là lan can bằng đá, bề mặt lạnh buốt nhưng rất chắc chắn, dưới lan can là những Omega đang di chuyển.
Bọn họ mặc đồng phục như nhau, áo choàng ngắn màu xanh nhạt có thắt lưng và quần dài cùng màu, có hơi giống với đồng phục bệnh nhân.
Sắc mặt của bọn họ không được tốt lắm, vừa xanh xao lại gầy yếu và không có tinh thần... Điều này khiến Quý Hồng Nguyên liên tưởng đến gia súc bị nuôi nhốt.
Phát hiện có người mới đến, không ít Omega đều ngẩng đầu lên và tình cờ nhìn vào mắt Quý Hồng Nguyên.
Trong sân vườn có thưa thớt vài người đang ngồi hoặc đứng, ở giữa là dải cỏ xanh cắm một vài bông hoa giả, bọn họ ngẩng đầu lặng lẽ nhìn người vừa mới tới, nét mặt của mỗi người đều giống nhau, nếu nhìn lướt qua thì sẽ nhầm rằng ở dưới là cùng một người, cho dù là Quý Hồng Nguyên có kiến thức rộng rãi thì cũng không khỏi cảm thấy có hơi đáng sợ.
"Đúng lúc tới giờ cơm tối rồi." Nhân viên công tác dẫn Quý Hồng Nguyên đến cửa thang máy và nói: "Tôi đưa anh đến nhà ăn."
Trong thang máy có bảng chỉ dẫn, bây giờ ông ấy đang ở tầng bốn, tầng bốn có phòng y tế, phòng tư vấn tâm lý và năm phòng thí nghiệm; tầng ba có sáu phòng giải trí và nghỉ ngơi, một thư viện lớn; tầng hai có năm nhà hàng khác nhau và hai quán cà phê; tầng một là khu vườn nhỏ, phòng nghỉ bình dân, phòng hội nghị, phòng biểu diễn và một phòng nuôi dưỡng thú cưng.
"Đằng sau tòa nhà này." Nhân viên công tác chỉ vào đánh dấu ở trên bản đồ: "Đi xuyên qua tầng một thì sẽ là khu nhà ở, có hai tòa nhà phân chia nữ Omega và nam Omega, trong phòng có nhà tắm riêng, cũng có nhà tắm công cộng, có thể ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng có sẵn hai mươi bốn giờ."
Nếu như so với bên ngoài thì nơi đây thật sự là thiên đường.
Quý Hồng Nguyên bước ra khỏi thang máy, nhà hàng ở tầng hai rất đông đúc, rất nhiều Omega tụ tập dùng bữa ở nơi này, có nhà hàng tự phục vụ, nhà hàng lẩu, nhà hàng hải sản, nhà hàng trong nước và phương Tây, trong góc còn có hai quán cà phê.
Vừa bước vào cửa thì bầu không khí sôi động đã phả vào mặt, nhân viên phục vụ ở đây đều là Beta, âm thanh gọi món và mang thức ăn vang lên không ngớt, tiếng nói chuyện rôm rả của Omega cũng vang lên bên tai giống như đột nhiên bật loa phóng thanh, bầu không khí yên tĩnh biến mất xua tan cảm giác quái đản lo lắng vừa rồi trong lòng Quý Hồng Nguyên.
Đã lâu rồi ông ấy chưa được cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt và tràn đầy sức sống như thế này, Quý Hồng Nguyên chợt hoảng hốt. Thế nhưng ông ấy lại nhanh chóng phát hiện ra sự kỳ lạ ở trong đó, náo nhiệt thì náo nhiệt thế nhưng lại chưa chắc đã "tràn đầy sức sống" đâu.
Hầu hết các Omega đều có biểu cảm ngơ ngác và hành vi cứng ngắc, nhìn thấy nhân viên công tác mặc áo khoác trắng thì đều cảnh giác đề phòng ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.
Người dẫn Quý Hồng Nguyên đến nói: "Đi ăn cơm đi, lát nữa sẽ có người dẫn anh đến ký túc xá. Tôi đi trước đây."
"Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?" Quý Hồng Nguyên mỉm cười nhìn về phía người đàn ông Beta ấy.
Đối phương bị Quý Hồng Nguyên nhìn như vậy thì không khỏi đỏ mặt, hắn ta tằng hắng và nói: "Có lẽ là sẽ, hẹn gặp lại."
Sau khi hắn ta rời đi thì Quý Hồng Nguyên lại đi tới đi lui bên ngoài hai lần rồi mới chậm rãi đi vào một quán mì.
Miễn là có hệ thống nhận dạng thân phận ở đây thì không cần tiền cũng không cần thuốc biến nạp, tất cả mọi thứ đều miễn phí.
Quý Hồng Nguyên ăn uống no say còn tiện tay cầm theo hai chai sữa chua, ông ấy vừa mới bước ra ngoài thì đã gặp một nhóm Omega đang xì xào bàn tán, bọn họ nhìn thấy ông ấy đi ra thì không nói chuyện nữa mà chỉ cẩn thận quan sát ông ấy.
Quý Hồng Nguyên lên tiếng chào hỏi, ông ấy nói: "Chào buổi tối, mọi người ăn chưa?"
Nhóm Omega: "..."
Ngoại hình và khí chất của Quý Hồng Nguyên đều khác hẳn với những Omega mềm mại dịu dàng, trông ông ấy rất giống Alpha, thậm chí nhóm Omega còn có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ vừa lạ lẫm lại quen thuộc cùng với sự cưỡng chế của Alpha ở trên người ông ấy.
Điều này làm cho các Omega có hơi sợ Quý Hồng Nguyên.
Một Omega trạc tuổi Quý Hồng Nguyên bước tới, bà ấy có chút yếu ớt, thân thể mảnh mai giống như chỉ cần có cơn gió thổi qua thì có thể chia năm xẻ bảy, bà ấy siết chặt tay đứng trước mặt Quý Hồng Nguyên và nói: "Anh... vào đây bằng cách nào?"
"Đi tới." Quý Hồng Nguyên nói: "Không phải mọi người cũng như thế sao?"
Người phụ nữ lắc đầu, do dự một lát rồi nói: "Hầu hết chúng tôi đều được đưa vào đây khi đang hôn mê, sau đó chúng tôi không được ra ngoài nữa. Anh..."
Rõ ràng là bọn họ đã nhìn thấy Quý Hồng Nguyên được dẫn vào đây, ông ấy lại mặc quần áo bình thường cho nên bọn họ mới có chút tò mò và cảnh giác.
"Anh có bạn đời không? Người đó còn sống không?" Người phụ nữ nói.
Quý Hồng Nguyên nhướng mày: "Có, anh ấy ở bên ngoài, sao cô lại hỏi chuyện này?"
"Vậy thì anh phải cẩn thận đó." Người phụ nữ nói: "Có lẽ là anh ta sẽ không giống được mấy ngày nữa đâu, nhưng nếu gien của anh ta rất mạnh thì cũng có thể may mắn sống sót, nhưng mà mấy người ở trên rất kén chọn."
Người phụ nữ nhắc nhở Quý Hồng Nguyên: "Nếu có thể thì tốt nhất là anh nên truyền tin cho bạn đời của anh, bảo anh ta cẩn thận một chút, tránh xa một chút."
Quý Hồng Nguyên híp mắt, ông ấy nhận ra điều gì đó, ông ấy ném hộp sữa chua trong tay cho bà ấy và nói: "Có thể trò chuyện kỹ càng hơn nữa được không?"
...
Mười hai giờ rưỡi đêm.
Hạng Khôn đã lang thang bên ngoài rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm thấy Omega nhà mình.
Người này lại chạy đi đâu rồi? Hạng Khôn tức giận, chẳng phải đã nói là đi làm hay sao?
Hạng Khôn làm việc vào ban đêm và nghỉ ngơi cả ngày, buổi tối khi vừa trở về từ tiệm lẩu, ông về nhà với cả người đầy mùi lẩu chua cay và rau cần, ông gói một phần đồ ăn muốn mang về cho vợ, bọn họ đã chạy trốn lâu như thế, rất hiếm khi được ăn thức ăn và thịt tươi mới, dinh dưỡng cũng sắp không đầy đủ luôn rồi.
Nhưng khi ông về nhà thì vợ lại không có ở đây.
Bên trong nhà mới không có bất kỳ lời nhắn nào, Hạng Khôn đứng dưới lầu trầm ngâm, chẳng lẽ là lại lạc đường hay sao? Điều đó không có khả năng, vậy thì chỉ có thể là địa điểm làm việc có vấn đề mà thôi.
Ông nhớ mình đã nghe các đồng nghiệp trò chuyện trong cửa hàng, Bạch Tháp giam giữ rất nhiều Omega.
Ông nhíu mày và quyết định sẽ đến Bạch Tháp xem thử.
Ông không cho rằng vợ ông sẽ gặp rắc rối, dựa theo khả năng của Quý Hồng Nguyên thì Bạch Tháp mới nên phải cẩn thận vì đã "dẫn sói vào nhà". Nhưng mà lý trí biết là một chuyện còn về mặt tình cảm lại vẫn lo lắng như cũ.
Nhất là khi nhận ra rằng vợ mình có thể bị nhốt thì trong lòng liền khó chịu, cảm giác nôn nóng lại xuất hiện, mong muốn hủy diệt có phần không kiểm soát được đang háo hức muốn tràn ra, dường như thuốc biến nạp cũng không phải vạn năng.
Ông đi suốt đêm đến gần Bạch Tháp nhưng ông lại không vào được, bên ngoài được canh gác rất nghiêm ngặt, mọi lối ra vào của Bạch Tháp đều có hệ thống kiểm tra an ninh và kiểm soát truy cập, xung quanh còn có máy ghi hình.
Hạng Khôn nhìn thấy một chiếc xe kéo hàng đang chậm rãi chạy vào một cánh cửa đang mở, ông ngồi chờ ở bên ngoài, chờ hơn một tiếng thì chiếc xe ấy lại xuất hiện lần nữa, thùng xe trống trơn cũng đã chất đầy hàng hóa, chiếc xe chậm rãi chạy về phía khu vực thành thị.
Hạng Khôn biến thành báo đen rồi lặng lẽ ẩn mình trong bóng đêm và đi theo chiếc xe đó.
Chiếc xe chạy vào khu vực hoạt động có nguy cơ cao số năm và dừng lại trước cửa một cái siêu thị.
Xe tải chạy đến khu cung ứng Bạch Tháp để bổ sung hàng hóa, hai người xuống xe rồi bắt đầu chuyển hàng vào cửa sau siêu thị.
Trong bóng đêm, bảng hiệu quán lẩu bò khu vực năm đang nằm chéo đối diện cách đó không xa, phía trên cửa tiệm cũng là nơi ở của Chu Thắng.
Báo đen hoàn toàn không biết mình chỉ còn cách con trai và con dâu vài bước chân mà thôi, ông lặng lẽ mai phục trong một góc khuất bóng, hai người say xỉn bước ra từ tiệm lẩu, khi đi ngang qua nơi báo đen đang ẩn náu cũng không phát hiện ra ông.
Một người ợ rượu và nói: "Tại sao Omega kia lại biến mất rồi?"
"Ai mà biết, nói không chừng là đã chết rồi."
"Vậy chẳng phải là thằng nhóc Chu Thắng kia sẽ xui xẻo hay sao?"
"Suỵt..."
Một người trong đó ra hiệu im lặng, hai anh em ôm vai nhau và nói: "Thằng nhóc Chu Thắng kia cũng không phải là người bình thường đâu. Chú tin anh đi, thằng nhóc đó không phải là một người làm công ăn lương đơn giản như vậy đâu."
"Bây giờ tôi với anh đều là người làm công ăn lương, có tư cách gì mà nói người khác chứ." Người say rượu cười ha ha rồi lại nói: "Omega đó đẹp lắm, đáng tiếc."
Hai người đi xa, báo đen quay đầu nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục giám sát siêu thị.
Đương nhiên là ông cũng để ý đến tiệm lẩu nằm ở đó, tên bảng hiệu giống với nơi ông làm việc, có lẽ là chi nhánh. Ở thành phố F này, người có thể mở chi nhánh cũng không phải là người bình thường, hoặc cũng là nhân viên nội bộ của Bạch Tháp, hoặc là có mối quan hệ khác, tóm lại là không đơn giản.
Lúc trước báo đen cũng đã nghĩ đến việc vừa đi làm trong tiệm lẩu vừa cố gắng tìm ra manh mối, ông phải tìm được Nhan Hoàn và đám quan chức cao cấp đó, nếu như không được thì ông còn định sẽ sử dụng kế hoạch thứ hai -- Tấn công thành phố F.
Những người sống sót bên ngoài đang ở trong hoàn cảnh khó khăn, thành phố F đã xây dựng trật tự mới, nếu như những người sống sót tiến vào đây thì sẽ bị tiêm vào người tế bào mẹ rồi tiến hành hoạt hóa, vô số người sẽ bị đào thải trong khoảng thời gian hoạt hóa này.
Nếu quân đội không thể thay đổi chiến lược và chấp nhận vô điều kiện những người sống sót vào thành phố F thì ông cũng chỉ có thể tấn công bọn họ mà thôi.
Báo đen nghĩ tới nghĩ lui rồi đột nhiên buồn bực: Vừa rồi hai người kia đã nói gì nhỉ? Là Omega sao?
Ngoại trừ vợ của ông, còn có Omega khác ở trong thành phố F mà không bị bắt đến Bạch Tháp hay sao?
Sau khi nhận ra điều ấy, trực giác của ông bảo rằng có điều không thích hợp, ông đang định đến tiệm lẩu tìm hiểu, cửa tiệm sắp đóng cửa rồi, nhân viên phục vụ đang quét dọn và chuẩn bị đóng cửa.
Ông vừa mới bước chân ra khỏi bóng tối thì đột ngột dừng lại.
Một con linh cẩu dẫn theo ba con chó rừng lông vàng và một con báo săn xuất hiện ở ngã tư đường đối diện, con ngươi xanh lục lấp lánh trong đêm, nhìn thấy là biết không có ý tốt rồi.
Nhân viên phục vụ bị giật nảy mình, hắn ta nhìn thấy linh cẩu thì vội vàng lùi lại vài bước và nói: "Ngài Mã? Dạ... Ngài muốn ăn tối sao? Chúng tôi vẫn chưa đóng cửa, có thể..."
Hắn ta còn chưa nói xong thì con chó rừng lông vàng đã giật giật mũi và nói: "Mùi ở ngay chỗ này."
Giọng nói của linh cẩu có hơi bén nhọn chói ta, gã nói: "Cậu, gần đây có nhìn thấy một con sói đen và một Omega nào không?"
Lỗ tai báo đen cử động, đôi mắt vàng óng nhìn về phía đối diện: Sói đen? Omega?
Hạng Khôn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng hóa thú của con trai mà chỉ thấy Văn Xuyên vẫn chưa hóa thú mà thôi, cho nên ông không chắc chắn đó có phải là con trai và con dâu của ông hay không, ông quyết định sẽ tiếp tục nghe lén.
"Có, có nhìn thấy." Nhân viên phục vụ lập tức gật đầu: "Có lẽ là Omega đó đã chết rồi."
"Chết rồi?" Linh cẩu nhe răng: "Cậu gạt tôi."
"Không dám!" Nhân viên phục vụ sợ hãi run rẩy, lấy hình người khúm núm cúi đầu trước một con linh cẩu, cảnh tượng này thật sự rất buồn cười, hắn ta cẩn thận nói: "Hôm đó báo đen xảy ra xung đột với nhân viên phục vụ của chúng tôi, Omega kia muốn bảo vệ anh ta nên bị thương nặng. Vết thương như thế... có lẽ là không sống được đâu."
"Còn sói đen đâu?" Chó rừng lông vàng lên tiếng, giọng nói âm u: "Anh ta đã giết hai anh em của bọn tôi, tôi muốn lột da sói của anh ta!"
"Cái này, chắc phải hỏi Chu Thắng thôi, sói đen kia đã xảy ra xung đột với Chu Thắng." Nhân viên phục vụ sợ hãi đáp: "Hôm đó tôi không trực ban nên chỉ nghe kể lại mà thôi."
"Người ở đâu?" Chó rừng lông vàng gầm gừ.
"Anh ta ở trên lầu!" Nhân viên phục vụ lập tức nói.