Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng trong thành phố đổ nát.
Ngày thứ bảy mốt bùng phát virus, một nhóm người của đội cứu hộ ở phía sau công trường hoang vắng để ngực trần vừa giặt vừa tạt nước vào nhau. Có người cầm vòi nước, ngón tay cái ấn vào một đầu ống, nước phun ra khiến ai nấy đều hét lên tránh né.
Không khí sáng sớm vẫn còn hơi mát và ẩm ướt, Hạng Thần nhấc chân đạp cái người phun nước kia, cười mắng rồi kéo cái vòi đi, quay đầu lại phun vào đám người La Tử Tùng, Hạng Khôn.
Hạng Khôn vừa gội đầu, trên đầu vẫn còn cái khăn. Ông vừa ngẩng mặt lên đã bị nước lạnh tạt lạnh thấu tim, ông lập tức mắng: "Thằng nhóc thôi! Mấy tuổi rồi! Anh là trẻ con à?"
Thân hình nhỏ bé của An Tĩnh như một con cá chui trong đám người, dùng một tay kéo quần Hạng Thần xuống rồi cười haha, băng gạc trên mặt nước làm ướt đẫm. La Tử Tùng nắm tay An Tĩnh rồi nâng người lên như nâng một con gà, cau mày nói: "Nghịch ngợm."
La Tử Tùng lau mặt, đưa An Tĩnh đi thay quần áo. Những giọt nước trượt xuống theo đường cong của cơ bắp, nhìn vô cùng mạnh mẽ khiến An Tĩnh trợn to hai mắt si mê nhìn, cậu ta chép chép miệng làm bộ nuốt nước miếng, giơ tay bịt mũi nói: "Chảy máu mũi! Chảy máu mũi!"
Tai của La Tử Tùng đỏ bừng, đặt người rồi kéo tay cậu ta: "Đừng nhéo, để tôi xem nào?"
An tĩnh cười cười rồi tiến lên sờ cơ bụng rắn chắc, xong việc liền bỏ chạy.
La Tử Tùng: "..."
Tình cờ là vợ cũ của La Tử Tùng đưa con gái và một nhóm trẻ con đi tắm rửa. Khi đội cứu hộ nhìn thấy Omega, họ vội quay lại lấy khăn và thùng nước để che cơ thể mình.
Người phụ nữ vội quay đầu đi chỗ khác, thấy La Tử Tùng đi tới cô ngượng ngùng cười cười rồi đưa khăn tắm trên tay cho anh.
La Tử Tùng nhận lấy rồi nói cảm ơn, lau tóc và mặt, ngồi xổm xuống nhéo khuôn mặt mềm mại của con gái: "Ngủ ngon không?"
"Dạ có!" Tiểu Nghiên Nghiên cúi người ôm lấy cổ cha mình không buông. La Tử Tùng bế con gái lên còn cọ cọ bộ râu chưa cạo của mình khiến đứa trẻ cười khúc khích.
Người phụ nữ để lộ nụ cười dịu dàng, thì thầm nói chuyện với La Tử Tùng.
An Tĩnh núp sau một cây cột cách đó không xa nhìn một lúc, bỗng bị ai đó vỗ vai.
"A-!" An Tĩnh giật mình, quay đầu lại thì thấy Văn Xuyên đang ngậm bút điện tử trong miệng, dưới cánh tay kẹp một cái máy tính bảng mini, một tay bưng bát cháo nóng.
Văn Xuyên nhìn theo tầm mắt của cậu ta, nói: "Không yên tâm anh La à?"
"Có gì đâu mà không yên tâm?" An Tĩnh bĩu môi, nói thì nói như vậy, nhưng mắt vẫn không chớp nhìn về phía đó: "Anh ấy là một người cứng đầu, cố chấp, lại trọng tình trọng nghĩa. Nếu đã xác nhận với tôi, đương nhiên anh ấy sẽ không làm những chuyện mờ ám với người khác."
An tĩnh nói mà không chắc chắn, lẩm bẩm: "Nhưng anh ấy không nói là anh ấy thích tôi."
"Anh La không giỏi thể hiện cảm xúc, anh ấy vì cậu mà tiêm "cơ thể mẹ", điều này đủ để chứng minh tấm lòng của anh ấy rồi." Văn Xuyên húp một ngụm cháo nóng, thấy Hạng Thần lau người rồi chạy về phía mình, cậu vô thức nở nụ cười.
An tĩnh còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy. Hạng Thần như đạn pháo lao về phía này, hắn ôm Văn Xuyên xoay nửa vòng rồi cúi đầu hôn cậu.
"Thơm quá." Hạng Thần liếm liếm khóe miệng, không biết đang nói về cháo hay người.
An tĩnh: "..."
An Tĩnh trợn mắt rồi quay người đi, cậu ta không muốn ăn cơm chó đâu.
Văn Xuyên nhéo mặt Hạng Thần, đưa bát cháo cho hắn: "Uống không?"
"Ừ, đút cho tôi ăn đi." Hạng Thần cúi người với vẻ mặt ngượng ngùng, Văn Xuyên cũng kệ hắn, ngón tay búng trên trán hắn một cái, sau đó lấy bút và máy tính bảng rồi xoay người đi.
Hạng Thần đi theo sau, hắn húp vài ngụm cháo nóng rồi lau miệng nói: "Đây là cái thiết bị rối qua mẹ tôi đưa cho em à?". truyện teen hay
Văn Xuyên chỉ có một chiếc máy tính xách tay thôi, còn cái thiết bị có bút điện tử này là do Quý Hồng Nguyên đưa cho cậu tối qua, nghe nói nó có nhiều chức năng, sử dụng rất dễ dàng và nhanh chóng. Nếu có cao thủ hacker ở đây, cũng có thể sử dụng thứ này để kết nối trực tiếp với mạng hoặc thiết bị của người khác và có thể sử dụng bút để thay đổi tất cả cài đặt, thay đổi kết nối cổng.
Mạng hoặc thiết bị, tất cả cài đặt và các kết nối cổng có thể được thay đổi bằng bút. Văn Xuyên thường phải tính toán mọi thứ và công thức tham số thường phải thay đổi nên có chiếc bút này thì sẽ thuận tiện hơn.
"Kêu ba nhỏ." Văn Xuyên cúi đầu, một số robot AI chạy ngang qua dưới chân cậu. Văn Xuyên gõ nhẹ lên bảng hai lần, trên đỉnh đầu robot liền xuất hiện đèn đỏ. Văn Xuyên đã thay đổi một vài cài đặt thế là AI tiến lên đá bắp chân của Hạng Thần. Hạng Thần trốn kiểu gì cũng không thoát AI cứ đuổi theo hắn lên tầng trên.
Văn Xuyên không nhịn được cười thành tiếng.
Thí nghiệm vẫn cần một số đồ dùng nên sau khi ăn xong Hạng Khôn và Hạng Thần lái xe ra ngoài tìm tiệm thuốc. An Tĩnh đi cùng Văn Xuyên mô phỏng dữ liệu; Quý Hồng Nguyên và Văn Hạ bàn về Nhan Hoàn, nhưng ngoại trừ Văn Xuyên, Nhan Hoàn không hề nói gì với người khác. Nhìn có vẻ yếu ớt, không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Chu Trì nhịn không được hỏi: "Cháu gái của ngài, Nhan Thư Ngọc đâu?"
Nhan Hoàn tháo kính xuống, chậm rãi lau, nói: "Cô biết nó?"
"Tôi..." Chu Trì cắn răng nói: "Tôi là người yêu của cô ấy..."
"Ồ?" Nhan Hoàn nhìn trên dưới Chu Trì rồi lắc đầu: "Gen của cô ở mức trung bình, gen Beta của Thư Ngọc tốt hơn."
Gần đây Chu Trì phờ phạc hơn rất nhiều, sắc mặt cũng rất kém, hai mắt xanh đen, hoàn toàn khác với vẻ sắc bén và dứt khoát khi lần đầu Văn Xuyên nhìn thấy cô. Cô hơi nhếch nhác, xắn tay áo sơ mi lên ngồi bệt xuống đất, mái tóc đen nhánh đã bị cô tự cắt ngắn nên nhìn không đồng đều quanh cổ, gương mặt xinh đẹp toát ra vẻ mệt mỏi
Mặc dù vậy, cô vẫn rất xinh đẹp, vẻ đẹp của cô khác với Quý Hồng Nguyên, đó là một vẻ đẹp sắc bén như một cây kiếm không vỏ mặc dù bị một tầng sương mù màu xám bao phủ, nhưng cũng không thể che giấu được ánh sáng lạnh lẽo.
Gen của Chu Trì cũng không thể coi là kém nếu không đã không thể ngồi vào vị trí thiếu tướng, nhưng trong mắt Nhan Hoàn rõ ràng không phải vậy.
An Tĩnh vừa nhìn Văn Xuyên điều chỉnh các thông số vừa nói: "Gen có tốt hay không không liên quan gì đến nhân phẩm. Thiếu tướng Chu là người tốt, rất thích trung úy Nhan. Tôi nghĩ bọn họ rất đẹp đôi."
Văn Xuyên dẫm lên chân An Tĩnh ở dưới gầm bàn, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý- chuyện nhà người ta không nên xen vào.
Nhan Hoàn không bày tỏ ý kiến, cũng không trả lời câu hỏi của Chu Trì. Chu Trì bất lực, người này là ông nội của Thư Ngọc nên cô không thể làm gì được. Chỉ đành tự an ủi mình Thư Ngọc ở thành phố A mà có ông nội cô ta ở đó nên sẽ không có chuyện gì đâu.
Buổi chiều, Hạng Khôn và Hạng Thần mang về rất nhiều đồ dùng thí nghiệm, may mắn tìm được một nhà máy chuyên sản xuất thiết bị y tế, bên trong còn nhiều thứ chưa xuất khẩu khỏi nhà máy, họ không biết nên lấy cái nào nên dứt khoát nhặt về hết luôn.
Bọn họ chất đầy cốp xe nhìn như một ngọn đồi nhỏ, trên đường về vô tình thu hút một vài thây ma sau đó liền bị đội cứu hộ canh gác bên ngoài bắn chết.
AI đã dọn dẹp tầng hai và sử dụng nó như một phòng thí nghiệm tạm thời, Quý Hồng Nguyên đã cài đặt hệ thống báo động xung quanh nó để tránh nguy cơ phát sinh thứ nguy hiểm gì đó. Một số Alpha đã giúp di chuyển các vật dụng, xây dựng một chiếc bàn bằng gạch và ván gỗ. Cuối cùng sau một buổi chiều bận rộn một phòng thí nghiệm tạm thời đã được xây dựng, bốn phía lọt gió, cái bàn lung lay sắp đổ, trên bàn là mấy chai thủy tinh cong queo, có thể nói là rất đơn sơ.
Văn Xuyên đã kết nối máy tính với bút điện tử để điều khiển "Con chuột", bút điện tử có giao diện cảm biến ở một đầu. Sau khi cài đặt xong nó có thể hoạt động trên không trung, nội dung của máy tính bảng có thể được kéo ra rồi tản ra từng cái một. Nó là một màn chiếu ảo đơn giản, màn hình vận hành đơn giản phát ra một tia sáng yếu ớt, lơ lửng giữa không trung, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả dữ liệu.
Văn Xuyên dùng bút điện tử nhanh chóng quét qua quét lại trên màn hình, đầu hơi ngẩng lên, lộ ra cái cổ thon thả duyên dáng.
Hạng Thần ngồi một bên chống cằm nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia cười ấm áp.
Văn Xuyên dường như đã ý thức được, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, Hạng Thần thổi một nụ hôn, Văn Xuyên cong khóe miệng chụp lấy nụ hôn. An Tĩnh làm bộ làm tịch che đôi mắt, ý bảo-- chói mù mắt rồi.
Mọi người dở khóc dở cười còn Quý Hồng Nguyên đưa Nhan Hoàn đến. Vị giáo sư già tỏ ra thích thú khi ông ta nhìn thấy phòng thí nghiệm đơn giản. Ông ta bước lên phía trước nhìn trái nhìn phải, ông ta nhìn màn hình sáng lơ lửng rồi nói: "Cậu định phân tích thuốc trì hoãn cùng với S11TM203? Suy nghĩ của cậu là gì?"
"S11TM203 sẽ khiến tang thi làm lơ trước sự tồn tại của người sống." Văn Xuyên nói: "Nhưng nếu bị thương thì không thể ngăn chặn chuyện virus lây lan mà đúng không?"
Giáo sư nhướng mày: "Cậu có muốn thử kết hợp thuốc trì hoãn và S11TM203 để tạo thành một loại vaccine mới không? S11TM203... Tên dài quá, chúng ta hãy gọi nó là "cơ thể mẹ" đi, cơ thể mẹ bắt chước tác dụng của đồng loại nói chung là xét cho cùng cũng dựa trên hình thức biến dị của virus. Hình thức biến dị của virus chỉ là ngụy trang và sẽ không gây hại cho con người, nhưng nếu nó có thể bắt chước thì có nghĩa là trong nó có thành phần giống virus, nếu nó bị chặn bởi thuốc trì hoãn nói không chừng có thể tạo ra kháng thể mới. Ý tưởng này rất thú vị, nhưng tôi không nghĩ có thể thực hiện được."
Nhan Hoàn nhìn cậu: "Đừng quên, virus thực sự làm hỏng gen của con người, phá hủy tất cả các chức năng miễn dịch, tốc độ lây nhiễm quá nhanh để bất kỳ loại thuốc nào phát huy tác dụng. Đây là chỗ hoạt động mạnh nhất của nó."
"Nói cách khác, một khi một người bị nhiễm bệnh, tốc độ đột biến của virus và quá trình tự phân tách sẽ nhanh chóng chiếm toàn bộ cơ thể và não bộ, cuối cùng con người chết đi, bộ não bị điều khiển bởi virus và sau đó chúng bắt đầu tấn công các sinh vật sống, để chỉ lây lan và phát tán thêm vi rút."
"Trước đây tôi đã làm một thí nghiệm." Văn Xuyên suy nghĩ một chút, mới nói: "Người bị nhiễm trước hết sẽ có virut trong cơ thể, sau đó sẽ bắt đầu biến dị phân chia với tốc độ rất nhanh. Cơ thể mẹ có thể ngăn virus phân chia, cho nên có thể nói cơ thể mẹ của con người không thích hợp gây giống, bởi vậy người bị nhiễm sẽ trực tiếp bỏ qua người có cơ thể mẹ."
"Trong thí nghiệm của ông, cơ thể mẹ là Chung Hạo Sinh đúng không?" Nhan Hoàn lắc đầu, tỏ vẻ rất kiên nhẫn, như thể bạn đang thực sự dạy một học sinh: "Cơ thể mẹ sẽ tự sửa chữa và biến đổi sau khi xâm nhập vào cơ thể người khác nhau. Cơ thể mẹ ở mỗi người sẽ khác nhau, tái lặp lại sẽ không hiệu quả, cho nên... Giả thuyết của cậu không có giá trị."
Văn Xuyên cau mày, dùng ngón tay cầm bút nhanh chóng vẽ vài lần trên không trung, kéo ra một hình ảnh đầy công thức, nói: "Đây là tất cả dữ liệu của cơ thể mẹ."
"Đúng." Nhan Hoàn gật đầu.
"Tôi chỉ mô phỏng theo dữ liệu gốc." Văn Xuyên nói: "Không có gì sai chứ?"
"Cậu có thể thử xem, nhưng... " Nhan Hoàn cười dịu dàng, gần như hiền từ: "Cậu lấy dữ liệu thí nghiệm kia từ đâu ra? Phải có dữ liệu so sánh đúng không? Không có giá trị cơ bản thì cậu định làm gì?"
"Có gì khó đâu?" Hạng Khôn giơ tay nói: "Dùng máu của tôi, tôi đã tiêm cơ thể mẹ rồi, tôi sẽ ra ngoài xách một tàng tang thi về để dùng chúng nó làm thí nghiệm."
"Không cần, khoan đã." Văn Xuyên sờ cằm, hoàn toàn đắm chìm trong thí nghiệm, nhìn chằm chằm vào màn hình, nhanh chóng suy nghĩ: "Tôi có dữ liệu của người nhiễm bệnh mà tôi đã trích xuất trước đó, cũng có dữ liệu của Chung Hạo Sinh, cộng thêm dữ liệu của cơ thể mẹ, dữ liệu đủ để mô phỏng."
Văn Xuyên tự lẩm bẩm một mình, gõ gõ ngón tay lên cằm, lôi ​​bàn phím ra ngậm bút vào miệng, cậu giống như không nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài, ngón tay cậu nhanh chóng gõ bàn phím, thiết lập công thức và thông số, đặt một vài giá trị so sánh, cuối cùng cậu giơ tay lấy máu của bản thân, cho vào ống nghiệm để kiểm tra dữ liệu."
"Em đang làm gì vậy?" Hạng Thần hoảng sợ, vội vàng giữ lấy cánh tay của cậu.
"Máu của em là máu khỏe mạnh," Văn Xuyên nhìn về phía Nhan Hoàn: "Đây là giá trị tiêu chuẩn."
Nhan Hoàn mỉm cười, không bày tỏ ý kiến gì, nhìn Văn Xuyên không hề sợ hãi và tràn ngập sự thách thức, gật đầu nói: "Cậu có thể thử xem. Tôi luôn khuyến khích học sinh làm thêm thí nghiệm và luyện tập để có được kiến ​​thức chính xác."
Quý Hồng Nguyên nhìn Nhan Hoàn, trong lòng luôn thấp thỏm không yên.
Ông ấy có cảm giác Nhan Hoàn đã đoán được kết quả thí nghiệm.
Hầu hết những người ở đây đều đã được tiêm cơ thể mẹ và ai cũng hoang mang không biết nó có tác dụng phụ gì. Bình thường họ cũng không cảm thấy gì, họ cứ nhìn hai người Quý Hồng Nguyên và Chung Hạo Sinh lâu như vậy cũng không có bất cứ phản ứng gì, dường như nó chính là vaccine phòng bệnh làm gì có tác dụng phụ?
Mọi người đều ôm trong lòng một chút may mắn. Có lẽ cả đời sẽ không bao giờ xảy ra tác dụng phụ này, thế này chẳng phải là vẹn cả đôi đường rồi sao?
Hiện tại Văn Xuyên đã có tất cả dữ liệu, giáo sư già cũng chủ động tích cực phối hợp trong lúc thí nghiệm khiến mọi người đều cảm thấy có hy vọng.
Từ khi Văn Xuyên bắt đầu thí nghiệm thì ít nói hơn rất nhiều, khi ăn cơm cũng suy nghĩ, đi đường cũng suy nghĩ, mày nhíu chặt trong tay thì cầm một tấm bảng lâu lâu lại tính toán gì đó.
Hạng Thần không giúp được gì nên đành ở bên cạnh xem. Khi trời đã khuya hắn liền mạnh mẽ ôm Văn Xuyên vào lòng bắt cậu đi ngủ và nghỉ ngơi, giúp cậu xoa lông mày để cậu không quá căng thẳng, kể với một vài điều thú vị, sau đó hôn cậu và đi vào giấc ngủ.
Đã gần một tuần trôi qua mà không ai tìm thấy công trường này, họ ở đây thực sự rất an toàn.
Mỗi ngày, mọi người đều vui mừng khôn xiết. Thấy Văn Xuyên và giáo sư ở trong phòng thí nghiệm liền cảm thấy rằng tương lai tràn đầy hy vọng. Mọi người trong công trường cười nói thường xuyên, nhưng nụ cười của Văn Xuyên càng ngày càng ít, thường chỉ nhìn chằm chằm màn hình mấy tiếng đồng hồ, đứng im bất động cũng không đi ăn cơm. Ngày nào Hạng Thần cũng mang cơm xuống dưới, dỗ cậu ăn nhiều một chút.
Trong lòng Hạng Thần biết rất rõ, quá trình thí nghiệm có thể không tốt lắm.
Văn Xuyên hiếm khi có cảm thấy chán nản như vậy, vừa ăn mấy miếng cơm đã cảm thấy khó chịu, xua tay không ăn nữa liền bị Hạng Thần ôm vào lồng ngực, ủ rũ dựa trên vai đối phương, ngơ ngác nhìn số liệu.
Hạng Thần không hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy hoa cả mắt hắn đành dỗ dành bảo bối nhà mình: "Thứ này có thể do một đội làm ra, một mình em đối phó với một đội cơ mà, cũng không có gì là xấu hổ. Nếu không tôi đi bắt mất tên chuyên gia với giáo sư của hội Hợp Vĩ ra, có tên nào bắt tên đó để nghiên cứu với em nhé?"
Văn Xuyên nghe vậy liền bật cười, xoa đầu Hạng Thần rồi nói: "Khinh thường em à?"
Hạng Thần vội vàng lắc đầu, cưng chiều hôn lên đôi môi mềm mại của bảo bối, miễn cưỡng cắn nhẹ, nhưng hắn lại không kìm được mà cạy môi và hàm răng ra đi vào, hôn sâu đủ rồi mới chống lên trán đối phương nói: "Tôi sợ áp lực của em quá lớn và quá mệt mỏi."
Văn Xuyên cầm bút điện tử trên không trung quét vài lần, ánh mắt thâm thúy, chậm rãi nói: "Nếu em nói. Thật sự không có thuốc giải, không có vaccine và không ai có thể cứu được thì phải làm sao đây?"
Hạng Thần không lên tiếng, nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Văn Xuyên, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng và bất lực, nói: "Đã có kết quả rồi phải không?"
Văn Xuyên thở dài: "Không có gì có thể ngăn chặn sự lây lan của virus, một khi đã lây nhiễm thì không có cách nào chữa khỏi. Chỉ có cách duy nhất là tiêm cơ thể mẹ, virus được sinh ra để phá hủy gen mà cơ thể mẹ được sinh ra để tiến hóa gen. Nói cách khác, cơ thể mẹ là vaccine."
Hạng Thần nhìn thẳng vào mắt cậu, từng chữ từng chữ nói: "Con người không thể quay về sao?"
"Không thể quay về." Đôi mắt Văn Xuyên có chút đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Ngay từ đầu kế hoạch này này đã không thể dừng lại rồi, chỉ có thể tiếp tục theo kịch bản do nhóm người biên soạn."
"Kịch bản là gì?" Hạng Thần nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Văn Xuyên, một tay đặt lên eo cậu, nhẹ nhàng vỗ về như là đang trấn an.
"Bắt buộc loài người tiến hóa." Văn Xuyên nói: "Loại bỏ kẻ yếu, tiến hóa kẻ mạnh, để nhân loại bước vào một kỷ nguyên mới."
"Tôi có thể chọn không tiêm." Hạng Thần nói.
Văn Xuyên lắc đầu: "Trong khoảng thời gian ngắn không thể hoàn toàn tiêu diệt những loại virus này. Chỉ cần còn có sinh vật sống là còn có thể lây nhiễm vô hạn. Không lẽ anh muốn cách ly với thế giới, cả đời nhốt mình lại à?"
Trong suốt cuộc đời phải luôn đề phòng tất cả các sinh vật sống, bao gồm cả động vật- hầu hết các loài động vật ngày nay đều đã bị nhiễm bệnh từ lâu, phòng được một thời gian, nhưng không phòng được cả đời.
Mà tiêm cơ thể mẹ thì không cần lo lắng nữa, chỉ cần không vô tình bị thương thì sẽ không thể bị lây nhiễm. Dù chẳng may bị lây nhiễm thì virus cũng không thể phân chia trong cơ thể mẹ nên việc tiêu diệt dễ dàng hơn rất nhiều.
Hạng Thần cau mày: "Vậy hãy thử phân tích thành phần của cơ thể người mẹ và tạo ra một loại thuốc nhằm ngăn virus sinh sôi nảy nở."
"Em đã thử rồi." Văn Xuyên nói: "Bản thân cơ thể mẹ có một số thành phần của virus, tiêm cơ thể mẹ vào cơ thể sẽ tương đương với việc tiêm một lần kháng thể virus. Cơ thể mẹ sẽ tự mình sửa lại tùy theo từng người khác nhau, gen khác nhau."
Văn Xuyên nhìn Hạng Thần: "Bước này là quan trọng nhất, thể chất mỗi người khác nhau, mà điểm mấu chốt của virus là thay đổi gen của con người, một khi gen bị thay đổi thì tác dụng phụ không thể đoán trước được. Dù chúng ta tạo ra một loại kháng thể mới thì chúng ta cũng phải tuân theo nguyên tắc này và thay đổi gen để kháng lại virus- tức là để cho virus không hoạt động. Nên vaccine không khác gì cơ thể mẹ cả."
Vậy nên không cần phải nghiên cứu phát triển thêm làm gì.
Trước đây, Văn Xuyên đã phát hiện ra sự tồn tại của cơ thể mẹ trong cơ thể Chung Hạo Sinh nhưng vẫn không thể đoán ra điều này- sử dụng chính virus làm kháng thể, cơ thể mẹ điều chỉnh gen, từ đó khiến cơ thể trở nên miễn dịch.
Cậu vẫn luôn gọi là "vaccine giả" với các tác dụng phụ không xác định, bây giờ cuối cùng cậu hiểu đây là vaccine thật và tác dụng phụ là thay đổi gen.
Cậu nghĩ sẽ có nhiều cách khác, nhưng vô số lần thất bại đã nói với cậu rằng câu trả lời cho câu hỏi này không có lời giải.
Virus sinh ra bằng cách phá hủy gen chỉ có thể chống lại bằng cách thay đổi gen.
Ngay từ đầu con đường phía trước đã được trải nhựa.
Câu nói "không có vaccine, không có thuốc giải" là đúng, con người đã nhiễm bệnh thì không thể cứu được nữa.
Muốn tránh được thảm họa này, con người nhất định phải thay đổi chính mình và họ sẽ không còn là "con người" theo nghĩa ban đầu nữa, tất cả sẽ trở thành những sinh vật mới buộc phải thay đổi gen.
"Thay đổi gen... Sẽ ra sao?" Hạng Thần nhéo lòng bàn tay lạnh lẽo của Văn Xuyên, hỏi.
"Không biết, không có cách nào để xác định, cũng không thể đoán trước được." Văn Xuyên nói: "Có thể loài người sẽ diệt vong, có thể trong tương lai sẽ không có trẻ sơ sinh, có lẽ chúng ta sẽ càng ngày càng dị dạng, có lẽ chúng ta sẽ bị lây nhiễm những căn bệnh nan y mà y học hiện tại không thể chẩn đoán và chữa trị được..."
Văn Xuyên mệt mỏi xoa mặt: "Em không biết."