[ABO] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi

Chương 5: Cậu chủ út nhà họ Mạc có vẻ khác




Người người đều đã biết tính tình của cậu út nhà họ Mạc ra sao, nhưng củ cải nhà họ trồng được họ muốn chiều là việc của họ, không một ai có quyền được can thiệp vào, thi thoảng ngẫu nhiên cũng chỉ bàn tán cảm thán vài câu rồi lại thôi.

Khách khứa nườm nượp lần lượt tập trung ở dưới sảnh. Mạc Tư Hạ sống lại từ lưỡi hái của tử thần nên bữa tiệc hôm nay dự là sẽ tổ chức rất lớn.

Từ nhỏ tới giờ Mạc Tư Hạ chưa từng đứng trước một bữa tiệc mà chính cậu là nhân vật chính đông người đến thế, kể cả khi liên hoan giành giải ảnh đế cũng không.

Mạc Tư Hạ đứng giữa trung tâm chốn đông người nhiệt tình chào hỏi. Cậu thiếu niên diện bộ suit màu trắng, dáng người thon gầy thẳng tắp dường như phát sáng giữa đám đông, vừa nhìn liền biết ai là tiêu điểm của bữa tiệc này.

Đó giờ Mạc Tư Hạ nghịch ngợm không thích tham gia các bữa tiệc nên nhân dịp này cha Mạc muốn giới thiệu chính thức con trai út với mọi người.

Ấn tượng phần lớn của mọi người ở đây về Mạc Tư Hạ chính là tiểu thiếu gia được chiều làm cao, kiêu căng ngạo mạn, ăn chơi trác táng.

Nhưng hình ảnh xuất hiện của cậu hiện tại là chẳng ai có thể tưởng tượng nổi có tí liên kết nào với hình tượng trong lời đồn kia nữa, người ta rõ ràng là thiếu niên thuần khiết, cư xử lịch thiệp, chuẩn mực đạo đức xã hội mà, nào có chỗ nào vênh váo đâu!?

Nhiều người nghĩ có khi cậu bị ngã đập đầu rồi nên thay đổi cũng nên. Ai từng biết cậu nhìn vào cũng thấy người hiện tại so với trước kia như hai người khác nhau vậy.

Chào hỏi hết một vòng cuối cùng Mạc Tư Hạ cũng được thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu đi đến nơi thưa người ngồi xuống nghỉ ngơi.

Cậu thầm nghĩ làm người trong hào môn thế gia đúng là thật mệt, nguyên việc đứng một chỗ chào hỏi thôi cậu cũng thấy oải rồi, cảm thấy làm diễn viên vẫn vui chán, cậu diễn vì đam mê, cậu được sống với nhân vật.

Bỗng dưng miên man cậu lại nghĩ đến kỳ thi đại học. Cậu đã học xong cấp ba từ lâu rồi, kiến thức cũng bị mai một, mặc dù trước kia cậu có thành tích học tập cũng không tệ, hẳn là giờ học lại cũng được thôi.

Cậu thích diễn xuất, mà diễn xuất tập trung vào năng khiếu là được, cái này thì Mạc Tư Hạ có thừa, còn học tập các môn văn hóa… vẫn phải học lại thôi, hẳn là sẽ không khác thế giới thực là mấy đâu.



“Haizzz muốn quay lại diễn xuất quá đi.” Cậu thở dài, đúng là rảnh rỗi người ta hay suy nghĩ miên man.

Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ đúng như mong đợi, chỉ là người Mạc Tư Hạ mong đợi đến gờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Cậu mong đợi nửa ngày cuối cùng vì mải xã giao mà quên mất đến giờ mới nhớ ra là người vẫn chưa được gặp.

Cậu nghĩ cũng phải thôi, dù sao cậu cũng có là gì của người ta đâu, người nhà họ Lâm càng không vì móc nối quan hệ mà đi những loại tiệc tùng này. Đúng là nam phụ cũng không phải muốn thì có thể gặp, Mạc Tư Hạ nghĩ.

Bỗng có tiếng xôn xao ở lối ra vào thu hút sự chú ý của cậu, đó là sự xuất hiện của người mà Mạc Tư Hạ cho rằng hắn sẽ không đến, Trần Nghiên Vũ, anh ta còn dẫn theo một người bên cạnh, chính sự xuất hiện của hai người này làm người khác bàn tán, có người vờ như vô tình nhìn về phía cậu, nhưng vẻ mặt lại giống như chờ xem kịch hay.

Mạc Tư Hạ liếc sang đại khái cũng nắm được tình hình, cậu thầm nghĩ, hừ tưởng tiệc của ông đây là sân diễn của mấy người chắc, ông không thèm quan tâm.

Nghĩ xong cậu chẳng thèm đoái hoài gì đến họ nữa, vẫn một mình ngồi ở chỗ cũ an tĩnh lôi điện thoại ra chơi, chí ít cậu cũng nên tìm hiểu về thế giới này một chút, đặc biệt là về mảng giải trí.

Trần Nghiên Vũ bước vào đại sảnh, vốn dĩ hắn chẳng thèm đi làm gì nhưng thiệp mời đã được gửi tới nhà họ Trần, gần đây công việc hai nhà Mạc - Trần cũng có liên hệ mà bố hắn lại bận việc không đi được nên sai hắn đi thay.

Trong lúc tám chuyện với người bạn mới quen Diệp Băng Băng hắn vô tình than thở vậy mà cậu ta lại đòi anh dẫn theo cùng, hắn đồng ý thuận thế dẫn theo.

Lại nói Diệp Băng Băng là một ngôi sao nhỏ trong giới giải trí hắn vô tình quen được, theo hắn cảm nhận người này rất dễ thương, tính cách cũng dịu dàng dễ mến, hắn có ấn tượng rất tốt về người này, không giống như vị thiếu gia nào đó ngày ngày bám theo hắn. Mặc dù mới quen được đôi tháng nhưng hắn cảm giác hai người đã trở nên thân thiết, nói truyện rất hợp nhau.

Hắn đứng trong đại sảnh náo nhiệt, thầm nhủ không hổ là Mạc gia, đúng là quá khoa trương đi. Hắn đảo mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nơi ít người, người này hẳn đã thấy sự xuất hiện của hắn vậy mà lại không lao tới, đúng là làm hắn ngạc nhiên.

Hắn đứng nhìn cậu một lúc, hắn cũng không ngờ mình đang trong trạng thái ngơ người như thế, chắc vì hắn mải nghĩ, hoặc vì hắn thấy người trước mắt hình như có thay đổi, ví như bộ đồ người đang vận trên người, hắn chưa từng thấy cậu mặc như vậy trước đây, có vẻ nhìn thuận mắt hơn.

Hắn cảm giác cổ tay đang chịu một lực kéo nhẹ, kéo hắn về thực tại, hắn nhận ra mình đã ngây người nhìn người mình hằng căm giận lâu như vậy.