[ABO] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi

Chương 37: Có em ở đây rồi




Khung cảnh dường như lại thay đổi, nhưng lần này hình như cậu không phải là người đứng xem nữa, Mạc Tư Hạ cảm thấy cảnh vật xung quanh có chút khác nhưng đây rõ ràng là ngôi nhà cậu đang ở hiện tại.

Cậu cảm thấy hình như mọi thứ có vẻ lớn hơn, hoặc là cậu đã nhỏ đi rồi.

Mạc Tư Hạ lờ mờ nhận ra, cậu nhìn vào bàn tay nhỏ xíu của mình, đúng là đã nhỏ đi rồi, nói cách khác, cậu đang mơ một giấc mơ, mà trong giấc mơ ấy cậu chỉ là một đứa trẻ.

Mạc Tư Hạ không hiểu tại sao mình lại mơ một giấc mơ như vậy, chẳng phải hệ thống đã nạp cho cậu tất cả ký ức của nguyên chủ rồi sao.

Cậu cẩn thận ngẫm lại, đúng là hình như nguyên chủ không có ký ức gì hồi nhỏ cả, hẳn là do lớn rồi nên quên mất, giống như cậu, cậu cũng không có ký ức gì hồi còn ở cô nhi viện nữa, nghe nói sau khi bị ốm một trận thập tử nhất sinh cậu đã quên hết rồi.

Mạc Tư Hạ trong mơ cảm thấy hoang mang, không biết mình nên làm gì. Bỗng cả người bị nhấc bổng lên.

“Bé con à bố đi làm về rồi đây, hôm nay ở nhà chơi có vui không nè.”

Bé con Mạc Tư Hạ được nhấc bổng lên cao mà thích thú cười khanh khách.

“Vui, vui, vui. Chơi với các anh trai vui lắm ạ.”

“Hôm nay các con chơi gì nè?”

Bé con Mạc Tư Hạ xòe bàn tay ngắn ngủn của mình ra đếm,

“Chơi xếp Lego nè, chơi cờ tỷ phú nè, chơi rút gỗ nè, chơi xích đu nè, nhiều lắm nhiều lắm.”

“Vậy sao, bốn đứa các con chơi nhiều thế á? Tư Hạ có mệt không nè?”

“Không ạ.”



Mạc Tư Hạ nhận ra cậu không thể hành động theo chủ quan trong giấc mơ này, nhưng dường như những hành động đó đều là những thứ cậu đã làm vậy.

Ba đứa trẻ khác lớn hơn cũng chạy lại, Mạc Tư Hạ nhận ra đó là Mạc Tiêu Lạc, Mạc Nguyên Khải và cả Lâm Viên Ảnh nữa.

“Đi ăn cơm thôi mấy đứa. Bé út muốn bay không nè?”

“Có ạ.” Bé con Mạc Tư Hạ hào hứng trả lời.

Mạc Thiệu Huy nâng bé con Mạc Tư Hạ lên, bé con Mạc Tư Hạ tạo dáng máy bay, thích thú “bay” đến bàn ăn.

“Con muốn ngồi cùng anh Viên Ảnh”

Bé con Mạc Tư Hạ chạy lon ton đến chiếc ghế cạnh thiếu niên Lâm Viên Ảnh.

“Sao em thích Lâm Viên Ảnh hơn anh trai em vậy.” Mạc Tiêu Lạc bất bình mắng yêu bé con Mạc Tư Hạ.

“Vì anh Viên Ảnh chơi cờ tỷ phú giỏi hơn anh, chơi rút gỗ giỏi hơn anh, còn dạy em chơi đàn nữa.” Bé con Mạc Tư Hạ quay sang nhìn thiếu niên Lâm Viên Ảnh nói: “Hì hì, em thích anh Viên Ảnh lắm, anh có thể đến nhà em chơi tiếp không?”

Trái tim thiếu niên Lâm Viên Ảnh dường như muốn tan chảy vì sự đáng yêu của bé con Mạc Tư Hạ.

Anh xoa đầu bé con, những sợi tóc tơ mềm lại len lỏi qua từng ngón tay khiến anh cảm thấy thật mềm mại.

“Được nha, Tư Hạ ngoan thi thoảng rảnh anh sẽ đến chơi với em.”

“Yeah, anh nhớ nhé.”

Mạc Tư Hạ không biết mình sực tỉnh dậy bằng cách nào, cậu mở mắt đờ đãn nhìn lên trần nhà xa lạ, cậu nhớ ra mình đang ở nhà của Lâm Viên Ảnh.



Cậu cảm thấy thật kỳ lạ, cậu từng đọc ở đâu đó nói rằng con người sẽ không nhớ hoặc nhớ một phần rất ít về giấc mơ của mình sau khi tỉnh dậy, sau đó một thời gian sẽ không còn nhớ gì nữa.

Nhưng Mạc Tư Hạ lại nhớ rất cả những gì mình vừa mơ, nhớ tất cả khuôn mặt mọi người trong đó, bao gồm cả khuôn mặt niên thiếu của Lâm Viên Ảnh.

Theo thói quen Mạc Tư Hạ mò điện thoại xem giờ, không ngờ còn sớm như vậy, còn chưa đến 4 giờ sáng.

Cậu nhìn người đang ngủ cạnh mình, dường như anh đang khó chịu, cặp lông mày anh nhíu lại, mồ hôi trên trán túa ra, cậu nhất thời hoảng hốt.

Lâm Viên Ảnh liên tục lắc đầu, miệng như đang lẩm bẩm gì đó không rõ, Mạc Tư Hạ đoán anh đang gặp ác mộng, cậu ra sức gọi anh dậy.

Cậu vừa lay vừa gọi tên anh không biết bao nhiêu lần nhưng Lâm Viên Ảnh vẫn đang chìm đắm trong cơn ác mộng đó, anh dường như đang vô cùng đau khổ.

Mạc Tư Hạ cũng sợ đến toát mồ hôi, không biết làm sao để có thể gọi được Lâm Viên Ảnh dậy.

Bỗng dưng Lâm Viên Ảnh mở mắt thoát khỏi cơn mê, đôi mắt anh đỏ ngàu, anh nhìn chằm chằm Mạc Tư Hạ như đang muốn xác nhận gì đó.

Mạc Tư Hạ giật mình, nhưng khi thấy Lâm Viên Ảnh đã tỉnh cậu thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Viên Ảnh choàng tay kéo Mạc Tư Hạ vào trong ngực mình, ra sức ôm người thật chặt.

Mạc Tư Hạ không hiểu gì nhưng cậu nghĩ Lâm Viên Ảnh còn đang sốc vì cơn ác mộng kia lắm nên cũng vươn tay ôm lấy anh, vuốt ve tấm lưng dài rộng của anh để trấn an.

“Không sao hết, có em ở đây rồi.”

Trong đầu của Lâm Viên Ảnh thoáng hiện ra cơn ác mộng vừa rồi của anh, nhất thời anh chưa thoát được nó.

Trong mơ anh thấy bản thân mình chứng kiến cái chết của Mạc Tư Hạ, nhưng không thể làm gì được, dường như anh bị thế lực nào đó điều khiển không thể đến gần cậu, không thể hành động theo suy nghĩ của bản thân, chỉ biết trơ mắt nhìn cậu từ bỏ thế gian.