[ABO] Sách Lược Cứu Rỗi Nam Phụ Của Nhân Vật Pháo Hôi

Chương 30: Đợi anh




Trên hành lang lúc này chỉ còn hai người Mạc Tư Hạ và Trần Nghiên Vũ.

Mạc Tư Hạ cảm thấy cậu và Trần Nghiên Vũ chẳng có gì để nói nên chẳng muốn phí thời gian với hắn, cậu dứt khoát chào tạm biệt luôn.

"Tôi về đây, chào anh."

Trần Nghiên Vũ ngỡ ngàng, hắn còn chưa nói gì với Mạc Tư Hạ trong lòng có chút khẩn trương, không đợi cậu đi hắn liền nói:

"Mạc Tư Hạ, có thể... nói chuyện một chút không?"

Mạc Tư Hạ chưa đi, cậu đứng lại nhìn thẳng vào Trần Nghiên Vũ vẻ mặt "có giắm mau thả ông đây còn về". Trần Nghiên Vũ chưa kịp thích ứng, trước kia Mạc Tư Hạ chưa bao giờ nhìn hắn như thế.

Trần Nghiên Vũ né tránh ánh mắt của Mạc Tư Hạ. Trước đây hắn cũng thường hay né tránh Mạc Tư Hạ như vậy, nhưng khác ở chỗ trước kia hắn cả người đều chán ghét Mạc Tư Hạ nên nhìn một cái hắn cũng ngại bẩn mắt, còn hiện tại hắn né tránh vì ngại ngùng không thể đối diện với ánh mắt ngay thẳng kia của cậu.

"Cái đó... dạo này em khỏe không?"

"Khỏe." Mạc Tư Hạ không biết rốt cuộc Trần Nghiên Vũ đang nghĩ gì, chẳng biết hắn vòng vo mục đích là gì, cũng chẳng hiểu sao bản thân đứng lại nghe hắn nói. Với tình trạng bị "mất trí nhớ" cùng với các tình huống trước kia đối mặt với Trần Nghiên Vũ cậu hoàn toàn có lý do đối với hắn tỏ ra ghét bỏ.

"Em với Lâm Viên Ảnh ở bên nhau rồi?" Trần Nghiên Vũ khó khăn hỏi ra câu này, bởi vì lời khẳng định của Mạc Tư Hạ nói với đám người lúc nãy.

"Đúng." Mạc Tư Hạ thẳng thắn trả lời.

"Em thích anh ta?"

"Đúng. Anh ấy tốt như vậy, làm sao tôi không thích anh ấy được." Lần này Mạc Tư Hạ nói dài hơn với hắn một câu, nhưng câu này làm trong lòng hắn cảm thấy bị thắt lại, hắn không hiểu tại sao, rõ ràng hắn không thích Mạc Tư Hạ, làm sao tự nhiên lại như vậy?!

"Anh hỏi xong chưa, cảm giác như đang thẩm vấn tôi vậy." Mạc Tư Hạ nói.

Trần Nghiên Vũ cười khổ, hắn lại không nhận ra trước kia mỗi ngày Mạc Tư Hạ đều vây quanh hắn làm hắn sớm quen với sự tồn tại của cậu bên mình, thậm chí khi Mạc Tư Hạ nằm viện hắn còn nghĩ khi nào nhóc lắm mồm đó khỏe lại, nhưng hắn lại nghĩ hắn không nên cho người ta cơ hội nên chưa một lần đến thăm cậu.

"Giờ em về đúng không, anh đưa em về nhé?"

"Cảm ơn, tài xế nhà tôi đợi bên ngoài rồi, tạm biệt." nói xong cậu đi thẳng ra ngoài, để lại hành lang chỉ còn Trần Nghiên Vũ. Hắn cúi đầu, không thể nhìn rõ vẻ mặt hắn lúc này. Trong đầu Trần Nghiên Vũ đầy ý nghĩ vởn quanh, hắn rất rối.

"Anh họ? Ra là anh ở đây, em tìm anh mãi gọi điện thoại cũng không được em còn tưởng anh không đến cơ."

Trần Nghiên Vũ ngẩng lên sắc mặt không tốt lắm suýt dọa Trần Thụy Vũ giật mình.

"Tan học rồi à?"



"Vâng."

Trần Nghiên Vũ nhấc điện thoại lên nhìn vào màn hình, đúng là có 2 cuộc gọi nhỡ từ Trần Thụy Vũ, những lúc đó hắn đang mải mê trong suy nghĩ của mình nên không để ý.

"Xin lỗi, lúc nãy anh vừa nói chuyện với người quen nên không nghe máy."

"Ai ạ?" Trần Thụy Vũ tò mò hỏi, cậu chưa từng thấy anh họ thất thần như thế.

Trần Nghiên Vũ sực nhớ ra, Trần Thụy Vũ và Mạc Tư Hạ học cùng trường, vốn dĩ hắn không định nói người kia là

Mạc Tư Hạ, nhưng trong lòng hắn lại hy vọng Trần Thuy. Vũ nói chút gì đó liên quan đến Mạc Tư Hạ ở trường gần đây cho hăn, cho nên hắn buột miệng nói ra.

"Mạc Tư Hạ."

"Mạc Tư Hạ? Cậu ta vẫn còn theo đuổi anh à?" Trần Thụy Vũ ngạc nhiên không ngờ người đó là Mạc Tư Hạ, cậu biết trước đây Trần Nghiên Vũ còn chẳng thèm nhìn đến cái đuôi là Mạc Tư Hạ chứ đừng nói đến là giờ kể ra vừa nói chuyện với cậu.

"Không." Giọng Trần Nghiên Vũ trầm trầm. Trần Thụy Vũ nghe ra ngờ vực, anh họ đang buồn à?!

"Cậu ấy không theo đuổi anh nữa hả? Hắn nào..."

"Hẳn nào?"

"Dạo này ở trường nghe bảo sau khi đi học lại vì tai nạn đó cậu ấy thay đổi lắm, siêu chăm học luôn, cứ thăng hạng vù vù ấy. Với cả tính tình không quá quắt nữa, với ai cũng hòa thuận hẳn. Mấy tháng trước hình như có lần cậu ấy nghỉ dài ngày ấy, nghe bảo là tuyến thể phát triển chậm nên mãi mới có kỳ phát tình đầu tiên, hóa ra là

Omega. Giờ cậu ấy được nhiều người quý lắm."

"Omega?"

"Đúng rồi, khó tin nhỉ. Lúc trước em cứ nghĩ cậu ấy nghịch như vậy, nhìn qua dáng hình thì có thể coi là Omega, nhưng biểu hiện thì phải là Beta mới đúng."

Trần Nghiên Vũ cũng nghĩ hẳn Mạc Tư Hạ là Beta, một Beta đặc biệt có ngoại hình ưa nhìn, hắn sẵn sàng phũ với cậu vì nghĩ dù sao cũng chẳng phải Omega yếu đuối gì.

Nhưng giờ nghĩ lại... Trần Nghiên Vũ đưa tay che miệng không thể tin nổi, lúc nãy khi Mạc Tư Hạ đi qua hắn có mùi hương rượu vang dịu nhẹ thoang thoảng hắn cho rằng hắn ngửi nhầm rồi, Mạc Tư Hạ làm sao mà uống rượu được.

Xem ra hắn sai rồi, đúng là Mạc Tư Hạ không uống rượu, nhưng hắn cũng không ngửi nhầm, đó là pheromone của

Mạc Tư Hạ.



Bỗng chốc xác định được sự việc Trần Nghiên Vũ cảm thấy cả người mình đều nóng lên. Làm sao Mạc Tư Hạ lại có thế không che giấu pheromone của cậu như vậy? Chỉ có một khả năng, Mạc Tư Hạ chuẩn bị đến kỳ nhạy cảm rồi.

Omega như vậy bên ngoài rất nguy hiểm, Mạc Tư Hạ cũng rời khỏi đây được một lúc rồi chắc hẳn giờ cậu đang trên xe về nhà, nghĩ đến đây Trần Nghiên Vũ yên tâm hơn chút.

Nhưng thực tế Mạc Tư Hạ chưa có về nhà, vì hôm nay tắc đường nên tài xế đến muộn, cậu đã đợi bên ngoài một

lนc.

Rảnh tay liền nhắn tin với Lâm Viên Ảnh, anh còn chưa tan sở, dưới tay anh là công ăn việc làm của cả mấy trăm người nên lúc nào cũng vô cùng bận rộn.

Mạc Tư Hạ: Anh ơi, tan làm chưa?

Gần như ngay tập tức đã thấy hồi đáp của Lâm Viên Ảnh.

Lâm Viên Ảnh: Anh chưa, nhiều tài liệu cần xem quá đi.

Mạc Tư Hạ: < cố lên>

Lâm Viên Ảnh: Em tan học chưa?

Mạc Tư Hạ: Vừa tan rồi, em đang đợi bác tài đến đón.

Lâm Viên Ảnh: Tài xế chưa đến?

Mạc Tư Hạ: Vâng, chắc gần Tết nên tắc đường.

Lâm Viên Ảnh: Đợi anh.

Mạc Tư Hạ: ?

Mạc Tư Hạ: Chỗ này xa công ty anh lắm á.

Lâm Viên Ảnh: Yên tâm, tin anh. Đợi anh nhé.

Mạc Tư Hạ thở dài lại buồn cười, không biết Lâm Viên Ảnh tính làm trò gì đây. Giống tổng tài trong truyện giây trước nhắc đến tên thì giây sau có mặt liền luôn ấy hả.

Nhưng đường đang tắc như vậy Lâm Viên Ảnh chỉ có bay thì may ra mới đến được chỗ cậu, chứ có mà đi xe hơi như mọi khi thì tình trạng cũng không khá hơn bác tài xế nhà cậu là bao. •

Cậu quyết định ngồi ở băng ghế chờ người, xem có thật sự giây sau Lâm Viên Ảnh liền có mặt không.