Chớp mắt đã chuẩn bị đến Tết Nguyên Đán, Đông qua Xuân lại, người người đều cố gắng làm việc để đón một cái
Tết sum vầy bên gia đình.
Với học sinh cuối cấp mà nói, kỳ nghỉ Tết đến chính là lúc kỳ thi quan trọng càng ngày càng gần hơn, chỉ còn hơn một trăm ngày nữa là thi Đại học. Họ điên cuồng ngày đêm ôn tập, đánh đổi mọi kỳ nghỉ để đổi lấy tương lai, hoàn thành ước vọng của bản thân, không dám lúc nào để bản thân nhàn rỗi.
Mạc Tư Hạ cũng vậy, đã nhiều tháng liền cậu không lúc nào rảnh. Cho dù đã từng trải qua một lần nhưng vẫn khiến cậu không khỏi khiếp sợ. cậu ngày ngày đọc các tác phẩm, trau dồi kỹ năng viết cảm thụ văn học, nghị luận xã hội, phân tích tác phẩm... Đã đi làm nhiều năm, cậu cảm thấy so với bản thân hồi mười bảy mười tám năm đó có phần chín chắn hơn nhiều, những bài văn của cậu đã nhiều lần được giáo viên khen ngợi, có một thứ cậu hơn các thí sinh năm nay có lẽ là vài năm trải đời.
Mặc dù đã từng là một ảnh đế nhưng Mạc Tư Hạ vẫn không bao giờ lơ là trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình. Núi cao còn có núi cao hơn, cậu luôn cố gắng để bản thân tiến bộ từng ngày, cậu của tương lai sẽ là phiên bản tốt hơn của cậu trong quá khứ.
Hôm nay thời tiết se se lạnh, Mạc Tư Hạ vừa học xong tiết bồi dưỡng buổi chiều ở trường, cậu nhìn ngoài trời thấy mưa phùn rả rích, có rất nhiều học sinh chạy hối hả trong mưa.
Cậu thở dài nghĩ, may mấy hôm nay phòng bị mang theo dù.
Lâm Viên Ảnh tối nào cũng đều đặn 9 giờ video call với cậu nói chuyện rồi dặn dò đủ thứ, kể lể hôm nay có những chuyện gì, nhớ cậu bao nhiêu, nhớ đồ ăn cậu nấu như thế nào, muốn đến trường cậu vào giờ nghỉ trưa nhưng Mạc Tư Hạ không cho, Lâm Viên Ánh đành chỉ biết tủi thân đồng ý chờ mỗi tuần cậu đến, dặn dò Mạc Tư Hạ mặc thật ấm đừng để bệnh, đừng học nhiều quá, nhớ mang theo nước ấm, mang theo dù... Ngày nào Mạc Tư Hạ cũng nghe đến thuộc lòng luôn rồi, nhưng cậu vẫn làm theo lời Lâm Viên Ánh.
Cậu bung dù đi đến chỗ xe tài xế đang chờ tiếp tục đi đến lớp học đàn, hôm nay cậu có lịch học piano. Ở trong lớp học piano cậu chính là nhân tài tiến bộ thần tốc. Bởi vì cậu biết đánh piano, nguyên chủ cũng từng đánh, nên cậu chỉ cười bảo trước đây đã từng học chứ không phải tài năng gì, nhưng mọi người đều luôn dành dành mắt ngưỡng mộ nhìn cậu mỗi khi cậu đánh được một đoạn khó nào đó, tiếng đàn Mạc Tư Hạ đánh ra dễ làm người khác cuốn theo, kỹ năng lướt trên phím đàn của cậu càng ngày càng điệu nghệ, vô cùng đẹp mắt.
Người học cùng Mạc Tư Hạ không nhiều, chỉ 4 người đều từng được thành tựu các giải cho piano thiếu niên. Ban đầu họ không biết sao giáo viên lại nhận một người như Mạc Tư Hạ, giờ thì ai cũng đều không thắc mắc nữa. Họ cứ nghĩ Mạc Tư Hạ sẽ trở thành một nghệ sĩ piano, nhưng cậu nói cậu muốn làm diễn viên làm ai nấy đều bất ngờ không thôi. Trình độ bọn họ đều ngang nhau nên dành cho nhau tự tôn trọng nhất định.
"Hôm nay chúng ta sẽ chơi các bài nhạc chủ đề tình ca, có ai muốn chơi trước không?" Lyly - Giáo viên lớp piano
Mạc Tư Hạ đang theo học, cô từng dành vô số giải thưởng trong nước và quốc tế lớn nhỏ, giờ giải nghệ làm giáo viên piano, cô là giáo viên giỏi nhưng nhận rất ít học viên mặc dù có rất nhiều người muốn theo học cô. Nguyên tắc không qua được bài kiểm tra của cô thì không được nhận, vì thế trước nay cô chỉ có 5 học viên, cô đối với 5 người này vô cũng tâm huyết.
"Con còn chưa tìm được tình yêu thực sự thì chơi sao cho dạt dào cảm xúc đây?!!!" Hoàng Lam mang vẻ mặt buồn rầu nói. Tất nhiên chỉ là nói đùa, bọn họ học chung một lớp ít người nên thi thoảng sẽ pha trò gì đó vui vui để lớp học không bị căng thẳng.
"Nói xạo, chẳng lẽ anh Ba 20 tuổi đầu chưa trải qua mối tình nào à?" Khiêm Dương nói.
"Ủa chứ ai yêu đương rồi mới chơi được nhạc tình ca hay gì?" Hà An Hào nói.
"Nhưng chưa từng yêu đương có chơi hay đến mấy cũng sẽ cảm giác thiếu thiếu gì đó." Nhạc Khanh nói.
"Ũm, đúng là kỹ năng quan trọng, nhưng cảm xúc thổi vào bài nhạc càng không được xem thường." Lyly nói, dừng một lúc cô nhìn một lượt những búp măng non mình đang trồng, nói tiếp: "Các em thật sự là chưa yêu đương bao giờ? Hoặc là đơn phương thích ai đó, hoặc là cảm tình với ai đó hồi còn đi học?"
Nhất thời tứ phía lặng ngắt như tờ.
"Thật à? Năm người các em..."
"Sư phụ, không phải ở đây có em Năm còn đang học cấp 3 sao?" Khiêm Dương nói, xong quay sang Mạc Tư Hạ,
"Em từng thích ai ở trường chưa á?"
Mạc Tư Hạ xịt keo, cậu chưa kịp nghĩ ra chuyện này có thể cue đến cậu.
Tất cả mọi người ở đây đều không biết những chuyện rắc rối tình ái trước kia "Mạc Tư Hạ" gây ra, bọn họ cũng không rảnh quan tâm cho lắm, mỗi ngày chỉ biết luyện tập và tham gia giải thi, cho nên ấn tượng đầu tiên với Mạc Tư Hạ đó là đứa trẻ này mặt mũi thanh tú, rất ngoan, còn rất thông minh. Là học viên cuối cùng Lyly nhận, còn là người nhỏ nhất, Mạc Tư Hạ hiển nhiên trở thành em út trong nhóm.
Bọn họ lập ra một cái gọi là "Tông môn", bắt trước như trong phim kiếm hiệp, gọi Lyly là sư phụ, Nhạc Khanh lớn tuổi nhất là đại Đại đệ tử, Hà An Hào là Nhị đệ tử, Hoàng Lam là Tam đệ tử, Khiêm Dương là Tứ đệ tử, Mạc Tư Hạ là Ngũ đệ tử.
Ban đầu Mạc Tư Hạ không biết điều này, sau khi cố gắng được Lyly nhận mới biết có vụ tông môn này, cậu dở khóc dở cười trong lòng nhiều chút, Ngũ đệ tử thì Ngũ đệ tử.
"Sao mà thế được, trông em Năm như thế làm sao mà từng yêu đương được chứ, anh nghi ngờ người thích em
Năm còn nhiều hơn." Hà An Hào nói.
"À, em không có thích ai ở trường theo kiểu kia cả, bọn em đều là bạn bè cùng nhau học tập thôi." Mạc Tư Hạ nói.
"Thấy chưa!" - "Nhưng mà..." Hà An Hào cùng Mạc Tư Hạ nói cùng lúc.
"Nhưng?" cả bốn người anh cùng đồng thanh.
Mạc Tư Hạ gãi đầu, ngại ngùng nói: "Đúng là em có người em thích rồi."
"..."
"!"‘
"Vãi ~" cả 4 người anh lại cùng thất thanh.
"Không... không ngờ đấy em Năm, haha." Nhạc Khanh nói.
"Đúng, đúng, thật không ngờ." Hoàng Lam nói.
"Em Năm, thật cừ đó nha." Hà An Hào nói.
"Họ tên, con cái nhà ai, ở đâu, sinh thần bát tự?" Khiêm Dương từ đâu rút điện thoại ra, vừa lướt lướt gì đó vừa nói.
"Cái này, bỏ qua được không?" Mạc Tư Hạ nói.
"Cũng được, thế lên đánh một bài đi." Khiêm Dương nói, "Cái này xem sau."
"Vâng." Mạc Tư Hạ thở phào đi về phía cây đàn, nói thật, anh Tư làm cậu hơi sợ đó nha, đánh thì đánh.
Hôm nay Trần Nghiên Vũ được nhờ vả đi đón em họ đang học thêm môn năng khiếu ở một trung tâm, nhưng giờ hắn lại đứng trước một căn phòng nhìn một người qua cửa kính, nhìn rất lâu.
Rất lâu rồi hắn chưa gặp người đó, không bất ngờ xuất hiện ở nơi có hắn, không xuất hiện trong bất kỳ bữa tiệc nào, dường như biến mất khỏi cuộc đời hắn, giờ lại xuất hiện ở đây làm sự tội lỗi hắn gây ra trong những lần gặp mặt trước trỗi dậy, hắn biết giờ cậu đối với hắn không như xưa nữa, cậu quên hắn rồi.
Ma xui quỷ khiến, hắn cứ thế đứng ở đây nhìn bóng hình đó mãi không thôi, hắn nghĩ hắn điên rồi, hắn từng ghét cậu như vậy mà, sao chỉ vài lần gặp sau khi cậu mất trí nhớ hắn lại đối với cậu... như vậy...