Mạc Tư Hạ vừa nhận được giải thưởng diễn viên chính xuất sắc nhất khi chỉ mới 25 tuổi. Cậu được xem là nhân tài hiếm có, là viên ngọc quý giá trong giới hoạt động nghệ thuật.
Năm 18 tuổi cậu là thủ khoa chuyên ngành diễn xuất của học viện biểu diễn nghệ thuật trung ương, sau bao năm lăn lộn trong nghề cuối cùng cậu đã gặt hái được thành tựu lớn, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử.
Tài năng xuất chúng như thế, tuy nhiên Mạc Tư Hạ cũng chỉ mới là cậu thanh niên 25 tuổi, là con người bằng da bằng thịt, cho nên ngoại trừ quản lý của cậu ra thì ít ai biết rằng “Ảnh đế trẻ tuổi nhất lịch sử” cũng có những sở thích thầm kín như bao chàng thanh niên khác, trong đó cậu đặc biệt có sở thích đọc tiểu thuyết.
Là một diễn viên có đạo đức nghề nghiệp cao, Mạc Tư Hạ cho rằng việc đọc tiểu thuyết cũng là một cách để cậu có thể biết và cảm nhận nhiều câu chuyện khác nhau, về khía cạnh nào đó đây cũng được coi là giúp ích cho công việc của cậu.
Đương nhiên trong “sự nghiệp” đọc tiểu thuyết ai cũng gặp truyện này truyện kia, có những bộ truyện làm cậu tấm tắc mãi không thôi, cũng có khi vớ phải những bộ “vô tri” hay “máu cún” không thể tả nổi thì cũng đành chịu.
Sau khi kết thúc lịch trình, Mạc Tư Hạ chật vật thoát ra khỏi dòng fan đứng chờ, cậu cúi chào họ sau đó lên xe bảo mẫu trở về nhà.
Mạc Tư Hạ trút hết mệt mỏi ngày dài sau khi lên xe, cậu lấy điện thoại ra check tin nhắn bỗng có thông báo chương mới từ bộ truyện cậu đang theo dõi. Mạc Tư Hạ bấm vào dòng thông báo đưa cậu tới trang truyện.
Cậu cho rằng đây là câu truyện dở nhất cậu theo dõi trong tháng này, cậu muốn drop quách cho xong nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cậu vẫn theo dõi nó, có thể là gần đây cậu tiếp xúc với thể loại boyslove nên cảm thấy mới mẻ chăng?!
Câu truyện gần như đang đi đến hồi kết, chương ngày hôm nay chính là kết cục của nam phụ si tình, vốn là thiên chi kiêu tử lại rơi xuống bụi trần, cơ ngơi phá sản, thân bại danh liệt, không lâu sau tai nạn xe mà qua đời.
Khỏi cần nghĩ cũng biết tình tiết sau đó chính là hai người công chính và thụ chính vui vẻ hạnh phúc bên nhau, mà người góp phần lật đổ nam phụ có phần của thụ chính, người nam phụ đem lòng yêu thương.
Mạc Tư Hạ thấy kết cục liền cảm thấy oan ức thay cho nam phụ, trong cả câu truyện này cậu cho rằng nam phụ là người dễ có cảm tình nhất, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận phải lụy tình với thụ chính.
Cậu càng nghĩ lại càng thấy bực mình buộc miệng chửi tác giả mấy câu, cho dù nam phụ không đến được với thụ chính thì cũng không nên có kết cục thê thảm như vậy.
Bỗng một tiếng động chói tai như muốn xé toang màng nhĩ vang lên, Mạc Tư Hạ dần mất đi ý thức. Ý niệm cuối cùng của cậu chính là “Không cam tâm, không thể cứ như thế kết thúc được.”
Sau đó là tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi, báo chí đưa tin về tai nạn của tân ảnh đế đã làm chao đảo giới giải trí một thời gian dài, rất lâu sau rơi vào quên lãng, cũng có người không quên, mỗi lần nhắc đến ai nấy đều tiếc nuối và đau lòng cho vị ảnh đế trẻ tuổi tài năng nhưng đoản mệnh.
Mạc Tư Hạ mơ màng tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện vởn vơ quanh không khí khiến cậu khó chịu. Cậu cứ nghĩ rằng mình đi đời rồi, không ngờ phúc lớn mạng lớn cậu vẫn sống.
Nhưng có một điều khiến Mạc Tư Hạ ngẩn ngơ sau khi cậu lấy lại tỉnh táo, trước mặt cậu hoàn toàn là những người xa lạ cậu chưa từng gặp qua. Mọi người kích động khi thấy cậu tỉnh dậy, một trong số đó chạy đi gọi bác sĩ.
Cậu chưa từng gặp những người này vậy thì vì sao họ lại ở đây?! Cậu tính mở miệng hỏi thì trong đầu đột nhiên vang lên tiếng máy móc, một giọng nói bằng bằng không cảm xúc của AI vang lên:
[Chào mừng ký chủ đến với thế giới tiểu thuyết “Băng Chi Vũ”, tôi là hệ thống 1318101823 sẽ đồng hành với ký chủ xuyên suốt nhiệm vụ.]
Là một người đọc truyện lâu năm, không tốn thời gian Mạc Tư Hạ liền có thể nảy số ra đây rốt cục là tình huống gì. Chỉ là cậu không ngờ có ngày loại tình tiết này lại rơi trúng đầu mình.
Mạc Tư Hạ cố kím nén cảm xúc muốn bùng nổ, vậy ra là cậu đã chết thật rồi, nhưng lại được xuyên vào sống lại ở một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn xa lạ với cậu. Cậu cố gắng tiếp nhận tình huống hoang đường này.
Mạc Tư Hạ thử suy nghĩ nói chuyện với hệ thống trong đầu mình.
[Cho nên là, tôi xuyên không rồi?!]
[Đúng vậy!]
[Cậu vừa nói tên bộ truyện này là gì?]
[Băng Chi Vũ.]
Mạc Tư Hạ ngẩn người, đây chẳng phải là bộ tiểu thuyết cậu đã đọc trước khi bị tai nạn sao?!
Như đọc được suy nghĩ của cậu, tiếng hệ thống lại vang lên.
[Nhận thấy ý niệm của cậu trước khi chết quá lớn nên tôi đã chọn cậu làm ký chủ tiếp theo, trùng hợp thay cậu cũng đã đọc bộ truyện này nên tôi không cần tốn công giới thiệu nữa. Xin được nói vào nhiệm vụ chính luôn, nhiệm vụ của cậu chính là cứu rỗi kết cục thê thảm của nhân vật công phụ Lâm Viên Ảnh.]
Cậu lần nữa kích động nhớ lại kết cục thê thảm của nhân vật này, nhưng lần này cậu có thể ngăn lại nó, vậy thì cậu sẽ cố gắng hết sức có thể.
[Nhiệm vụ hoàn thành cậu sẽ được tiếp tục cuộc sống mới ở nơi này.]
[Được!] Ở thế giới ban đầu cậu đã chết, nếu có thể bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi mới thì tội gì mà không thử!
[Vậy nếu không hoàn thành thì sao?]
[Cậu sẽ biến mất.]
Tự dưng Mạc Tư Hạ rùng mình, cậu không thể chết một lần nữa, cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lần này.
[Ừm, cậu vẫn chưa cho tôi biết thông tin về nguyên chủ này.]
[À đó, tôi quên mất, nguyên chủ là Mạc Tư Hạ, con trai út nhà họ Mạc. Tháng trước bị tai nạn xe, linh hồn đã yếu muốn tạ thế, cộng thêm cơ thể này có độ tương thích với ký chủ đến 99% nên tôi chọn cơ thể này cho cậu.]
Mạc Tư Hạ đã đọc bộ truyện nhưng không có ấn tượng gì nhiều về nhân vật này lắm. Ngẫm lại hình như trong truyện cũng có một nhà họ Mạc là gia đình giàu có, có một đứa con trai út chuyên phá của, không làm gì nên hồn suốt ngày đuổi theo công chính Trần Nghiên Vũ, sau đó thì không còn ấn tượng gì nữa.
Mạc Tư Hạ thở dài, người này trùng trên với cậu, thế nhưng lại là một kẻ chuyên phá của sao? Không, giờ cậu chính là đứa phá của đây.
[Chọn thời gian xuyên nguyên chủ cơ thể này mới 17 tuổi, giai đoạn này đang điên cuồng theo đuổi công chính, gia đình chưa đến nỗi sa sút. Cậu vẫn còn là cậu ấm được cưng chiều.]
Mạc Tư Hạ nhận ra, vậy có nghĩa là giai đoạn này mới chỉ là nửa đầu câu chuyện, sau đó nhân vật này không hề có đất diễn nữa, trong truyện gốc có lẽ đã thật sự chết rồi, cậu thế mà lại xuyên vào nhân vật pháo hôi.
Mạc Tư Hạ dường như lại chợt nhớ ra cái gì đó, cậu nói với hệ thống vô hình trong đầu mình.
[Cậu có thể giới thiệu lại bản thân lần nữa không, cậu tên là gì nhỉ? Cái gì 11…]
[Là 1318101823.]
[Ừm 1318…101…823 đúng chứ, nhưng cái tên này dài quá, sau này có việc gọi cậu cũng hơi lâu. Từ giờ trở đi tôi gọi cậu là…Cầu Cầu được chứ?]
Hệ thống không trả lời, Mạc Tư Hạ nghi hoặc.
[Sao vậy?]
Hệ thống lúc này mới lên tiếng.
[Không sao, chỉ là tôi hơi xúc động, đó giờ chưa ai đặt tên cho tôi cả.]
[Vậy sao, vậy cậu thấy tôi gọi cậu là Cầu Cầu được không?]
[Được chứ, được chứ, tôi rất thích tên này. Cảm giác rất mềm mại, rất đáng yêu.]
[Vậy Cầu Cầu, hợp tác vui vẻ]. Cầu Cầu chính là tên con cún cậu nuôi ở thế giới thực trước đó. Được gọi lại cái tên này làm cậu có cảm giác hoài niệm về cuộc sống trước kia.
[Hợp tác vui vẻ.]
Người nhà Mạc Tư Hạ thấy cậu ngẩn người hồi lâu liền sinh ra lo lắng, đúng lúc bác sĩ được gọi cũng đã lật đật chạy đến nơi.