"Thật vinh hạnh có cơ hội hợp tác với Lục tổng lần này."
"Ngài khách khí rồi."
Lục Thượng Cẩm và một vị khách hàng nữ Omega đang cùng nhau ra khỏi văn phòng, Omega với làn tóc nâu sẫm gợn sóng ngang vai, ăn mặc lịch sự sang trọng, trên tay cầm theo một cặp tài liệu màu đen.
Khi rời khỏi công ty và tán gẫu một vài chuyện không liên quan đến công việc, Omega nhìn thấy ngón tay trái đeo nhẫn của Lục Thượng Cẩm, khẽ cười hỏi: "Lục tổng kết hôn rồi sao?"
"Cũng hơn mười năm." Lục Thượng Cẩm lấy đầu ngón tay hơi ma sát lên mặt nhẫn, ánh mắt từ nghiêm nghị bỗng trở nên dịu dạng, mềm mại như dòng nước ấm chảy vào.
Hôm nay là thứ sáu, những việc lặt vặt của một tuần đã được hắn xử lý sạch sẽ, tan tầm về nhà sớm, hắn định đi mua cá vược hầm canh cho Ngôn Dật uống.
Omega che mặt mỉm cười: "Nếu người yêu của ngài có thể gặp được Alpha như ngài, nhất định phải cực kỳ ưu tú nhỉ?"
Lục Thượng Cẩm không che giấu có tự hào, vui vẻ tiếp nhận, trong lòng thầm nghĩ "Em ấy quả thật khiến mình mê mệt đến vô phương cứu chữa", thuận tay kéo cửa xe giúp Omega.
Đợi tới lúc chiếc xe của Omega khuất bóng, bên phía đối diện đường bỗng nhiên lộ ra một chiếc xe, Lục Thượng Cẩm sững sờ đứng im tại chỗ, lông mày giật giật ——
Chiếc Ferrari Rafael màu đỏ tươi bùng nổ, cửa xe chậm rãi kéo ra, một Omega đeo kính râm từ vị trí lái bước xuống, nghiêng người dựa lưng vào thân xe.
Ngôn Dật tựa người vào cửa kính nhìn Lục Thượng Cẩm trong chốc lát, hít sâu một hơi rồi ngồi lên nóc xe phía trước, nhìn chòng chọc phương hướng chiếc xe vừa rời đi.
Lục Thượng Cẩm nhấc Ngôn Dật khỏi nóc xe, vươn tay phải nâng cằm cậu: "Em lái nó ra ngoài làm gì?"
Ngôn Dật nhíu mi: "Em chọn chiếc xe hợp mắt nhất trong gara nhà anh, không phải anh nói, anh là của em à?"
Đúng vậy, Lục Thượng Cẩm đã quên mất hệ thống an ninh trong ngôi biệt thự đều có ghi nhớ vân tay và võng mạc của Ngôn Dật, cậu có thể tùy ý mở gara lẫn tủ đựng chìa khóa.
"Đến đây nào, " Lục Thượng Cẩm ngồi vào ghế lái,, "Trẻ con không thể tùy tiện dùng được, quá nguy hiểm."
Ngôn Dật nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, túm được caravat của Lục Thượng Cẩm, kéo người trước mặt lại gần mình: "Anh đã làm gì với Omega mà anh tiễn đi vừa nãy?"
Lục Thượng Cẩm thay cậu tháo kính râm ra, cười hắt một tiếng đánh giá cậu, "Em càng ngày càng lớn lối đó, có phải anh chiều em quá nên em sinh hư đúng không?"
"Em đang hỏi anh đấy." Ngôn Dật nắm chặt caravat của hắn, tai thỏ cảnh giác vểnh lên, ánh mắt khó chịu, "Người kia là ai? Mấy hôm trước lúc em gọi điện thoại cho anh có nghe thấy giọng nói của cô ta, trưa hôm nay anh cũng không về nhà mà còn ở cùng với cô ta đến tận bây giờ."
"Phải." Lục Thượng Cẩm chống tay lên ghế ngồi, tùy ý để cậu lôi kéo mình, cúi đầu ghé vào vành tai cậu nhẹ giọng nói nhỏ, "Suốt một tuần nay anh đều ở cùng với cô ta."
Ngôn Dật vừa nghe thấy, đôi mắt khẽ run, sức lực trên tay yếu đi một chút, bàn tay vốn đang nắm nhăn caravat từ từ lỏng dần.
"Cùng nhau nói chuyện công việc, bé cưng à." Lục Thượng Cẩm ôm lấy cậu, nâng đôi tai ủ rũ của thỏ nhỏ lên hôn một cái, "Xin lỗi em, anh chỉ trêu em chút thôi."
Vẻ mặt Ngôn Dật cứng ngắc, cầm tai thỏ của cậu rút khỏi lòng bàn tay hắn, ngồi xích ra bên ngoài xe, ôm chân đưa lưng về phía Lục Thượng Cẩm, thẹn quá hóa giận.
"Anh sai rồi mà, là anh chọc em." Lục Thượng Cẩm khoác qua vai cậu, bị Ngôn Dật không ngừng lắc người né tránh.
Lục Thượng Cẩm bất đắc dĩ cười cười, lái xe đi.
"Để bù đắp, anh dẫn em đến một nơi hay ho nha?" Lục Thượng Cẩm một tay nới lỏng cà vạt, tiện đường ném sang bên cạnh, lại lấy ra một hộp cỏ khô Timothy không biết từ đâu, nhét vào bên dưới cái đuôi cầu trắng như tuyết của thỏ nhỏ.
Đuôi nhỏ không kìm được vung vẩy.
Lục Thượng Cẩm lấy thêm hai quả cà rốt từ một cái túi khác.
Ngôn Dật xoay người, nhặt hộp cỏ Timothy lên, há miệng cắn một miếng cà rốt.
"... Nơi hay ho nào?"
Lục Thượng Cẩm gãi cằm cậu: "Có muốn đi không? Hay là về nhà ăn cơm?"
"Đi, đi, đi." Đôi mắt Ngôn Dật sáng ngời, quăng hết toàn bộ hành động ăn giấm chua lúc nãy ra sau đầu.
Dỗ dành thiếu niên mười sáu tuổi là một môn học, Lục Thượng Cẩm ngoại trừ thời gian làm việc ở bên ngoài thì hoàn toàn đặt hết tâm tư vào việc nghiên cứu học thuật về vấn đề này, sách hướng dẫn chăn nuôi thỏ tai cụp đã không còn hữu dụng nữa.
Bé thỏ nhỏ trong nhà giờ đã khôn lớn thành thiếu niên ngổ ngáo.
Khi xe chạy vào đường đua ngoại ô Trường Huệ, Ngôn Dật nằm nhoài trên kính kinh ngạc nhìn thấy rất nhiều xe thể thao và xe đua, ánh mắt bừng tỉnh.
Lục Thượng Cẩm dừng xe đến chỗ Tất Nhuệ Cạnh chào hỏi một chút.
Tay trái Tất Nhuệ Cạnh kẹp điếu xì gà, mấy miếng đã hút xong, thoải mái thưởng thức làn khói nhả ra.
"Sao lại tới đây chơi thế?"
Lục Thượng Cẩm nhìn quét ra phía sau một vòng, Ngôn Dật đang ngồi trên ghế phụ vừa nhai cà rốt nhìn hắn.
"Vì muốn nhận lỗi với bạn nhỏ trong nhà nên dẫn em ấy đến đây chơi."
"Mắc ói quá, cả người tôi nổi hết cả da gà rồi này." Tất Nhuệ Cạnh cau mày trề môi, ánh mắt bị hấp dẫn bởi màu đỏ tươi đến từ chiếc xe cách đó không xa, "Lái chiếc xe đó chạy đến đây? Lời xin lỗi này đủ thành ý đấy, lát nhớ cho tôi chạy thử nhé."
Tất Nhuệ Cạnh có hai niềm đam mê lớn lao là mê xe và mê vợ, anh đã xây dựng một đường đua của riêng mình nơi ngoại ô Trường Huệ, thuận tiện vui chơi với mấy phú nhị đại cùng chung chí hướng.
"Nhóc Bằng gần đây đang tối mặt tối mũi với đứa em trai của cậu ta, nghe bảo Tiểu Kính trốn tiết đến trấn Nam Kì, chỉ để lại địa chỉ quán bar."
"Sức khỏe Ngôn Dật thế nào rồi? Đã ổn hơn chưa?" Tất Nhuệ Cạnh dựa vào tường, ánh mắt rơi trên người Ngôn Dật, tiếc nuối, "A3 quá xuất sắc."
"Như hiện tại rất tốt, trước giờ tôi vốn không quan tâm đến cấp bậc của em ấy." Lục Thượng Cẩm cầm tấm bản đồ chỉ dẫn lên nhìn một chút.
"Đúng vậy, cấp bậc cao có chỗ nào tốt đâu." Tất Nhuệ Cạnh cười bảo, "Chỉ có vị nhà tôi suốt ngày lãng phí tôi thôi."
"Này, chị dâu đến kìa." Lục Thượng Cẩm thả tấm bản đồ xuống, liếc mắt xuyên qua phía sau anh.
Tất Nhuệ Cạnh lập tức dập lửa xì gà ngượng ngùng quay đầu lại, phát hiện sau lưng không có ai, ngẩn ra một lúc sau đó quay về mở miệng chửi: "Súc sinh, tiền nhiên liệu trả gấp đôi."
Đường đua ngoại ô không có nhiều đoạn dốc và khúc cua gấp, nhưng tốc độ chiếc Ferrari đã đủ để kích thích, khuôn mặt Ngôn Dật đỏ bừng vì phấn khích, nắm cánh tay Lục Thượng Cẩm, thỉnh thoảng hét lớn khi xe ngoặt vào khúc cua, hét xong liền bật cười sung sướng.
Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng trở thành thành một vệt loang lổ, Lục Thượng Cẩm ngắm thỏ nhỏ vui vẻ, khóe môi cũng nhếch lên.
Bỗng nhiên, Ngôn Dật buột miệng hỏi hắn: "Tại sao em luôn không theo kịp anh vậy? Anh có kỹ thuật gì, dạy em một chút đi."
Vẻ mặt Lục Thượng Cẩm hóa đá.
Hoảng hốt nhớ lại lần hai người đứng bên vách núi Yungas, ánh mắt Ngôn Dật u mê lạc lối hỏi hắn: "Cẩm ca, tại sao em mãi không thể đuổi kịp anh?"
Xe bị dừng bên hồ, Lục Thượng Cẩm kéo Ngôn Dật đẩy lên tảng đá, đè chặt bờ vai gầy, từ trên cao nhìn thật sâu vào cậu.
Đêm nay không có trăng. Bầu trời đầy sao lộng lẫy sáng rọi trên đường đua giống như ở Yungas, ánh sáng nhàn nhạt rải một lớp trên gương mặt cậu.
Ngôn Dật hơi ngửa đầu, ký ức mơ hồ ấn tượng, trong đầu tựa hồ có một cây bút xóa tẩy đi đáp án của bài thi, mỗi lần lật giấy, cậu đều cảm thấy quen thuộc như từng gặp phải.
Thời gian mới trôi qua có hơn ba tháng, nhưng Ngôn Dật lại cảm giác đã qua rất nhiều năm rồi, những chuyện chưa được trải nghiệm, Alpha này sẽ tìm đủ mọi cách để cậu nếm thử.
Tối hôm qua hắn đã đàn cho cậu một ca khúc, Ngôn Dật còn nhớ rõ giai điệu của bài 'Utakata' cùng bàn tay loang lỗ những vết sẹo của Alpha.
Dường như trong ấn tượng mơ hồ, cũng có một vị hoàng tử bé ngồi chơi đàn, nhưng khúc nhạc xa vời ấy không phải vang lên vì cậu.
Đôi mắt Alpha trước mặt đong đầy quyến luyến và cưng chiều, mỗi một lần hắn chạm vào cậu đều là tận lực kìm nén, vào thời điểm không nhịn được thì ôm thật chặt cậu, liên tục lặp đi lặp lại câu xin lỗi.
Giống như hiện tại, đôi con ngươi trong mắt run rẩy, bỗng nhiên ôm siết lấy Ngôn Dật, bắp thịt căng cứng vòng qua người khiến hô hấp của cậu trở nên khó khăn.
Alpha đáng thương này, có lẽ đã từng mất đi thứ gì đó rất quý giá nên mới nơm nớp lo sợ như vậy, tựa hồ một lữ khách đang đi trên lớp băng mỏng, hoang mang e ngại sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Ngôn Dật nhẹ nhàng vỗ eo hắn: "Chặt quá..."
Lục Thượng Cẩm lập tức buông lỏng cánh tay, cúi đầu, áp trán hắn với trán cậu, trầm giọng nói: "Không cần em theo đuổi anh, cái gì cũng không cần."
Trái tim của hắn đập thình thịch, trong màn đêm yên tĩnh, cách tầng vải áo sơ mi có thể nghe được tiếng vang dữ dội, hắn gấp gáp nhấc tay mò vào túi áo sơ mi bên trái, trong đó có con hạc giấy mà Ngôn Dật gấp.
Buổi tối trời không gió, ngân hà rơi xuống nơi mặt hồ, phản chiếu rực rỡ trong đôi mắt cậu.
Hắn bắt được bàn tay ngây ngô mà cậu giấu sau lưng, mười ngón tay cùng đan xen một chỗ, Lục Thượng Cẩm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi tâm Ngôn Dật, sau đó hôn dọc từ sống mũi đến chóp mũi cao, cuối cùng hạ xuống khóe môi mềm mại.
Giọng nói trầm khàn kề sát bên tai Ngôn Dật như đang trưng cầu sự đồng ý:
"Anh có thể hôn em không?"
Ngôn Dật cụp mắt xuống, lông mi rung động, hơi hé ra đôi môi mềm mại, lập tức bị Lục Thượng Cẩm kích động ngậm mút môi trên, lỗ tai thỏ cũng được nâng niu bao bọc trong lòng bàn tay dày rộng.
Nụ hôn của hoàng tử bé là sự đồng cảm, là ơn trên ban xuống, không thể nào truyền đạt nhiệt huyết và tình yêu nồng nàn, cũng khó bộc lộ cảm giác đau đớn lẫn trân trọng.
Lục Thượng Cẩm mút nhẹ môi trên, lại dịu dàng ngậm vành môi dưới, đầu lưỡi dễ dàng xâm nhập vào khoang miệng, lướt qua kẽ răng quấn quýt lấy đầu lưỡi, cùng cậu trao nhau một nụ hôn nóng bỏng triền miên và ướt át.
"Ngôn Ngôn, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em..."
Bông hồng em đưa anh còn hé mở, liệu anh có thể theo đuổi ánh sáng của em chăng?