Edit: @nynuvola (wp)
An ninh nơi trường tiểu học mà Thiệu Văn Trì theo học cực kì nghiêm ngặt, bên trong phần lớn đều là con cháu gia đình quý tộc có máu mặt, nếu để xảy ra chuyện gì thì nhà trường không dám gánh nổi trách nhiệm.
Nhưng cũng không phải là 100% không có sơ hở nào, người có ý đồ vẫn sẽ thừa cơ lợi dụng được.
Vào mỗi tiết học thứ hai buổi chiều, nhân viên vệ sinh sẽ dọn dẹp rác thải từ sân thể dục của trường học rồi mang ra ngoài, thứ tư hôm nay Thiệu Văn Trì trùng hợp có tiết thứ hai là môn thể dục.
Tuổi này mấy đứa trẻ vẫn rất hiếu động nhốn nháo, tiết thể dục chỉ dành hai mươi phút để rèn luyện thân thể, hai mươi phút còn lại cho bọn nhỏ tự do hoạt động.
Lục Thượng Cẩm đỗ xe cách cửa sau trường học vài chục mét, tầm mắt rơi trên người Tưởng Hiểu Hồng đang run rẩy đi về phía cửa sau.
Chuyện Tưởng Hiểu Hồng bị tạm thời cách chức còn chưa kịp thông báo ra toàn trường, nhân viên vệ sinh vẫn vui vẻ chào hỏi với cô ta: "Cô giáo Tưởng, sao lại đến chỗ này?"
Bờ vai của cô ta khẽ rung động mạnh, cố gắng giữ bình tĩnh cười khan một tiếng: "Người nhà của học sinh ghé thăm, tôi nhân lúc không có lớp đi gặp một chuyến."
Nhân viên vệ sinh đẩy rác thải ra cửa sau, ngay cửa có một cái thùng rác lớn, anh ta dùng lực nâng nắp thùng lên, bỏ túi rác thải sinh hoạt vào một cách cẩn thận, nửa người gần như đều vùi trong thùng.
Tưởng Hiểu Hồng tranh thủ lúc này liền gọi Thiệu Văn Trì qua.
Văn Trì đối với giáo viên chủ nhiệm lớp mình không hề phòng bị, mặc dù anh trai của cậu nhóc đã căn dặn tuyệt đối không được bước ra khỏi cổng trường nếu không có vệ sĩ đi theo.
Tưởng Hiểu Hồng kéo đôi tay nhỏ của Văn Trì dẫn cậu nhóc đến chiếc xe mà Lục Thượng Cẩm đang đậu.
Lục Thượng Cẩm cho cô ta một khoản tiền, yêu cầu cô ta đưa Văn Trì ra ngoài trước khi thợ săn tuyến thể lần tìm đến từ tin mật báo.
Cô ta đoán Lục Thượng Cẩm cũng là thợ săn tuyến thể, sau khi bị dí súng vào họng không thể không nghe theo.
Huống hồ thù lao Lục Thượng Cẩm cho cô ta tương đương với mười năm đi dạy, cô ta và con gái không cần phải lo lắng về tương lai sau này nữa.
Con cái của mình so với của người khác lúc nào cũng quý giá hơn cả, cứ cắn răng không thèm đếm xỉa đến thôi, lương tâm không thể mài ra cơm ăn được.
Ngắn ngủi mấy chục mét, tâm trạng của Tưởng Hiểu Hồng cực kì bất an.
Văn Trì ngẩng đầu lên, chớp mắt hỏi: "Cô ơi, tại sao cô không đến lớp vậy? Bài tập làm văn lần này không thấy cô phát bài xuống nữa."
Những bài văn hay thường được Tưởng Hiểu Hồng đọc cho bọn trẻ trong lớp nghe, sẽ nhận xét vào những bài viết đó, Văn Trì thích nhất là viết văn.
Nhóc nhện nhỏ có thiên phú hơn hẳn những đứa trẻ cùng độ tuổi, lời văn ngây ngô non nớt nhưng dịu dàng luôn có thể chạm đến nơi mà người khác không cảm thấy được, khi bạn học viết về chuyện bình thường như giúp bà cụ qua đường thì cậu nhóc này đang bận viết chuyện đàn kiến trên chiếc lá phong.
Tưởng Hiểu Hồng hỏi qua cậu, Văn Trì nói, cho dù có đang đi trên đường bằng phẳng đột nhiên nằm úp xuống nhìn chằm chằm vào thứ gì, anh trai cậu cũng sẽ không mắng cậu, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh chờ đợi, lúc cậu đứng lên thì giúp cậu phủi bụi bặm vương trên quần áo.
Cậu nhóc cũng là bảo vật trong lòng bàn tay của nhà người khác.
Tưởng Hiểu Hồng cắn răng, nghẹn ngào kéo Văn Trì quay ngược lại: "Được rồi Văn Trì, chúng ta trở về trường học thôi..."
Lục Thượng Cẩm nhìn thấy cô giáo muốn đổi ý, lập tức xuống xe định tự mình động thủ.
Hắn chưa kịp đẩy cửa xe ra, phạm vi xung quanh đột nhiên gia tăng hơi thở của Alpha tiếp cận, có ít nhất ba mươi Alpha phân hóa J1 đang xông đến từ nhiều hướng khác nhau, cướp Văn Trì từ trong tay Tưởng Hiểu Hồng, trùm cậu nhóc vào túi đen rồi bỏ chạy.
Đứa nhóc quá sợ hãi, nằm trong túi vải điên cuồng cựa quậy kêu anh trai cứu mạng.
Nhân viên vệ sinh chỉ là một Omega bình thường, bị khí tức của Alpha chèn ép thở không nổi, Tưởng Hiểu Hồng lớn giọng gào thét chạy vô trường học kêu bảo vệ.
Vệ sĩ của Văn Trì vốn không được phép tiến vào sân tập thể thao, vừa nghe thấy Tưởng Hiểu Hồng rít gào, lập tức băng qua gác cổng xông tới, nhưng đã không còn thấy tăm hơi tiểu thiếu gia đâu.
Lục Thượng Cẩm sắc mặt âm u, lần nữa mở cửa xe, một cước đá văng mấy tên Alpha cấp cao đang chạy trốn bốn phương tám hướng.
Điều động một lần 30 Alpha J1, đại khái đã dùng hơn nửa sức mạnh của nhóm thợ săn tuyến thể.
Con nhện nhỏ này là con bài duy nhất để hắn có thể thương lượng đổi Ngôn Dật về, Lục Thượng Cẩm tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
- ------
Những chiếc lá phong bên suối nước nóng ngày càng rậm rạp tốt tươi, Ngôn Dật cảm thấy bệnh tình của mình cũng ngày càng tồi tệ hơn.
Cậu thường ngồi thất thần trên chiếc ghế dài ba bốn tiếng đồng hồ, tay cầm một chiếc lá, nhìn nó từ lúc thẳng thớm rồi dần uốn lượn héo rũ.
Alpha gọi cậu Ngôn Ngôn là ai vậy?
Ngôn Dật sững người, trong đầu lóe lên một vài thứ, danh xưng Lục Thượng Cẩm bỗng nhiên xuất hiện.
Sau đó bụng chợt nhói đau như phản xạ có điều kiện.
Phải chăng là một trong những Alpha mà cậu đã từng bao dưỡng? Trong ấn tượng của cậu hắn là một Alpha ngoan ngoãn nghe lời, yêu cậu vô cùng, luôn tặng cậu những món quà.
Alpha bị mình vứt bỏ, thật đáng thương.
Ngôn Dật mờ mịt nâng bàn tay đeo nhẫn lên đánh giá.
Mỗi bữa ăn trong trang viên đều tinh tế cẩn thận, nhưng Ngôn Dật lại càng ngày càng gầy gò, ngón tay đeo nhẫn nhỏ gầy đến mức phải dùng ngón giữa và ngón áp úp kẹp lại để cố định nó, mới không bị tuột ra.
Cậu kinh ngạc phát hiện trên ngón tay đeo nhẫn của mình có xăm một chuỗi kí tự tiếng Anh cực kì tỉ mỉ 'Everlastinglove'.
Cậu đã từng dành cho Alpha nào đó một tình yêu vĩnh viễn không có điểm kết sao?
Ngôn Dật ôm đầu ngồi trên ghế co ro thân mình, Thiệu Văn Cảnh đưa cho cậu một cái di động mới, để cậu có thể thuận lợi liên lạc với gã.
Ngôn Dật muốn Alpha của cậu trở về với cậu.
Giây phút cầm di động trên tay, cậu lại theo bản năng bấm ra một dãy số xa lạ, rõ ràng đã lưu số của Thiệu Văn Cảnh vào danh bạ, vậy thì mấy số điện thoại này là thuộc về ai?
Cậu muốn gọi thử một chút.
Thỏ nhỏ cuộn người trên ghế dài, đôi tai khẽ phất lên lung tung.
Chuông vang lên mười hai lần, nhưng không có ai ấn nghe cả.
Ngôn Dật buồn bực đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục cầm lá phong ngẩn người. Từ suối nước nóng chợt loáng thoáng nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng trầm thấp, khúc dương cầm như có như không truyền vào tai.
Cậu nhổm người dậy, đi vào hỏi người hầu đang quét dọn: "Đây là ca khúc gì?"
Người hầu dừng lại lau mồ hôi trên trán, nét Âu Mỹ thuần thục giản dị hiện trên khuôn mặt, lễ phép mỉm cười trả lời: "Là Luvletter"
Thư tình.
Ngôn Dật kinh ngạc dựng thẳng tai thỏ lên, cẩn thận lắng nghe.
Cậu rõ ràng nhớ đến một đôi tay phủ kín những vết thương do súng đạn, đốt ngón tay thon dài tao nhã, lúc đặt trên phím đàn, mang tới loại cảm giác thê lương thất thần ảm đạm.
Tiếng nhạc từ trong trang viên không thể vọng ra bên ngoài, cho dù Lục Thượng Cẩm đang ở gần đó.
Lục Thượng Cẩm mang theo một khẩu súng bắn tỉa thông thường, chếch qua bên cạnh là khẩu AK47, hắn cầm một xấp tài liệu, tay còn lại vòng qua ôm Thiệu Văn Trì, chống người lên tường nhẹ nhàng lật người.
Đạn bay loạn xạ phía sau lưng hắn, vài chiếc xa tải đang đuổi theo dưới chân tường, tất cả thợ săn tuyến thể đều rời khỏi xe và xông lên.
Thiệu Văn Trì co rúm trong lòng Lục Thượng Cẩm, mặt đất lúc cao lúc thấp khiến cậu nhóc phải ôm chặt cổ hắn, nghẹn ngào nói bên tai Lục Thượng Cẩm: "Em phải về nhà... Em nhớ anh trai..."
Giọng nói nhỏ nhẹ thút thút, xem ra thật sự rất sợ hãi.
Điều bất ngờ là, Lục Thượng Cẩm không hề cảm thấy phiền phức, thậm chí còn thả ra một chút tin tức tố để trấn an Omega nhện.
Nhưng chỉ giới hạn chút xíu, tuyến thể của hắn dạo gần đây đã tiêu quá quá sức hai lần, trong thời gian ngắn rất khó khôi phục lại như cũ, không còn thừa bao nhiêu tín tức tố để cho Omega khác.
Đợi đến khi mang thỏ nhỏ về nhà, hắn sẽ dùng hết tất cả tin tức tố an ủi của mình đều cho câu, để cậu cảm nhận sự an toàn, Lục Thượng Cẩm cũng sẽ không bao giờ rời khỏi cậu nữa, không để Ngôn Dật một mình cô đơn chờ đợi hắn đến đêm khuya thêm lần nào.
Hắn luôn là con sói đầu đàn cô độc, đi trên bờ vực của bóng tối. Chỉ cần bước thêm một bước vào trong vực thẳm, hắn lập tức trở thành dáng vẻ mà bản thân e sợ nhất.
Nhưng thỏ nhỏ vẫn ở bên phía có ánh sáng chói lóa nắm lấy tay hắn, cho dù đôi tay cậu bị tổn thương, trái tim bị xuyên thủng, thì vẫn nguyện ý kéo hắn khỏi nơi ấy như cũ, đưa hắn từ tận cùng ranh giới sinh tử trở về thế giới loài người.
Điện thoại di động bỗng nhiên rung lên, Lục Thượng Cẩm vô thức móc ra nhìn thử, là một dãy số xa lạ.
Tình huống này thực sự không thích hợp nhận điện thoại, nhưng Lục Thượng Cẩm sợ bản thân có thể bỏ lỡ bất kì tin tức nào liên quan đến Ngôn Dật.
Hắn còn suy đoán rằng đây là cuộc gọi từ Thiệu Văn Cảnh.
Ấn nghe, đối phương im lặng không hé răng, dường như đang ngạc nhiên vì hắn chịu nhận điện thoại.
Nhìn thấy Alpha chim ưng bình tĩnh nhận điện thoại, phần lớn đám thợ săn tuyến thể - thân là người đang đuổi giết nhất thời cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích.
Lục Thượng Cẩm cũng không bận tâm, tim hắn đập thình thịch, phảng phất như ngửi được mùi kẹo sữa nhàn nhạt qua ống nghe.
"Ngôn Ngôn... Là em sao?" Lục Thượng Cẩm không dư tay để nã súng, chỉ có thể dùng cùi chỏ chống đỡ nghiêng người trên bức tường, hắn không nỡ để di động xuống.
"Tôi... Gọi nhầm số, xin lỗi."
Thật sự là giọng nói của Ngôn Dật.
Lục Thượng Cẩm khẩn cầu cậu đừng cúp máy: "Không, không nhầm, em nghe anh nói, là anh, Lục Thượng Cẩm, em không nhớ rõ anh ư? Đừng náo loạn nữa, anh biết sai rồi, anh có lỗi với em..."
"Thứ lỗi..." Thanh âm của Ngôn Dật có chút kinh ngạc, "Tôi gọi chỉ vì muốn nói với anh chuyện này, lúc trước chơi đùa với nhau vài lần, có lẽ tôi đã gây ra chuyện gì đó quá đáng đi, không thể làm gì hơn ngoài lời xin lỗi, anh muốn bao nhiêu phí chia tay?"
"Cái gì?"
Lục Thượng Cẩm tựa hồ cảm giác có một chai rượu mạnh đang rót đầy đầu hắn, đâm đau đến nỗi mỗi một vết rách ra đều như được chiên trong chảo dầu.
Da đầu tê dại ngứa ngáy.
Bỗng nhiên, xương sườn nhói lên một phát, Lục Thượng sững người sờ xuống, tay phải đang cầm điện thoại toàn là máu.
Một viên đạn sượt qua sườn của hắn, nhưng phải chừng mười giây sau Lục Thượng Cẩm mới phát giác được cơn đau như bị gãy ngón tay này.
Hắn yên lặng đặt điện thoại xuống, lật người và nhảy qua một bức tường đã bị bắn phá, cầm theo AK không ngừng bắn trả về sau, tay vẫn ôm Thiệu Văn Trì vào ngực, hắn lộn một vòng né tránh đường đạn, thoắt cái chỉ chừa lại bóng dáng.
Có lẽ vì nhận được một chút chút tin tức tố trấn an, Thiệu Văn Trì ngoan ngoãn hơn, cậu kề sát má lên vai Lục Thượng Cẩm, có một nỗi bi thương như xuyên thấu từ lồng ngực hắn len vào trong tâm trí cậu.
Người này thật tội nghiệp.
Thiệu Văn Trì có thể cảm giác được.
Lục Thượng Cẩm dẫn theo nhóc tránh né khỏi đám thợ săn tuyến thể, từ đầu đến cuối chưa từng buông tay, hắn chạy vào trong một căn nhà bỏ hoang đã bị phá hủy phân nữa, leo lên cầu thang đầy bụi bẩn đến tầng cao nhất.
Hắn chậm rãi thả nhẹ bước chân, ngồi dưới đất thở dốc, bỏ mặc vết thương đã thấm máu do đạn xuyên qua bên mạn sườn, bóng lưng cô quạnh cong lại.
Lục Thượng Cẩm bỗng nhiên nhớ về ngày niên thiếu của bọn họ, đó là lần cãi nhau kịch liệt nhất, thỏ nhỏ nói chia tay với hắn, bởi vì hắn mở miệng chê bai, nói đồ ăn của cậu khó ăn, giống như đem sáp nến với ớt xanh xào lên.
Ngôn Dật buồn bã rất lâu, ngồi ngoài ban công không thèm để ý tới hắn, đó là món đầu tiên cậu vì hắn mà học nấu, tại sao hắn có thể độc mồm như vậy.
Cho dù tranh cãi có gay gắt đến đâu, thỏ nhỏ cũng chỉ có thể tìm một chỗ trong nhà tự gặm nhấm nỗi buồn.
Cuối cùng vẫn là Lục Thượng Cẩm chịu thua dỗ dành cậu.
Hắn mang theo cái đĩa đã ăn sạch sẽ đến ban công, thả xuống trước mặt cậu: "Đúng là khó ăn thật, nhưng anh chưa nói không muốn ăn."
Ngôn Dật chẹp chẹp miệng.
Lục Thượng Cẩm lại lấy ra một bát trứng sốt cà chua cháy đen, đắc ý nói với Ngôn Dật, anh làm còn khó ăn hơn nhiều.
Thỏ nhỏ biệt nữu nhào vào lồng ngực của hắn.
Chưa từng nghĩ lúc chia tay không phải là chừa cho nhau không gian riêng, mà là thờ ơ nói một câu qua điện thoại: "Anh muốn bao nhiêu phí chia tay?".
Lục Thượng Cẩm sợ hãi.
Thỏ nhỏ học điệu bộ sỉ nhục người khác của hắn.
Mà hắn không thể để phản bác, những điều mà hắn đã làm tương tự với cậu chỉ có nhiều chứ không ít hơn.
"Anh... Không sao chứ?" Thiệu Văn Trì đứng khó khăn, quyết định đặt mông cùng ngồi thụp xuống đất.
Lục Thượng Cẩm nhấc cậu nhóc đến trước mặt mình,hỏi: "Nói đi, Thiệu Văn Cảnh đã làm gì Ngôn Dật?"
Hắn suy đoán chuyện xảy ra với Ngôn Dật liên quan đến khả năng tê liệt thần kinh, hắn muốn biết nhiều hơn, nhưng lại e ngại biết quá nhiều.
Văn Trì ngoắc ngoắc ngón tay, trơ mắt nhìn hắn.
Một đứa trẻ thì có thể biết cái gì chứ, đầu óc hắn đúng là hỏng rồi.
Lục Thượng Cẩm thả nhóc lên sàn đất, nắn nắn sống mũi, lấy điện thoại chụp một tấm hình của Văn Trì, cắn răng gửi bức ảnh và định vị qua dãy số vừa gọi.
"Mang Ngôn Dật đến để đổi lấy em trai mày."
Sau đó hắn dựa người vào tường lấy xấp tài liệu nằm ngổn ngang phía dưới lên lật xem.
Nếu như chỉ là đoạt con mồi từ tay thợ săn tuyến thể, không đến mức bị nhiều người truy sát như vậy, xấp tài liệu này mới là thứ quan trọng mà bọn chúng không thể vứt bỏ.
Bên trong danh sách là một chuỗi dài số hiệu, mỗi một trang đều đi kèm một bức ảnh tương ứng.
Rất nhiều đứa trẻ chỉ lớn tầm Văn Trì, hoặc nhỏ tuổi hơn, giới tính phần lớn là omega, phân hoá tiềm lực đa số từ J1 trở lên, một số khác cần được kiểm chứng.
Văn Trì bò qua xem cùng hắn, chỉ vào một tấm ảnh trong đó hoảng sợ nói: "Đây là bạn cùng bàn của em, bắt đầu từ hôm qua đã không thấy bạn ấy đi học, lúc ba cậu ấy đến trường thu dọn đồ đạc còn khóc nữa."
Lục Thượng Cẩm nhìn kỹ một chút, đứa trẻ trong tập tài liệu hấp dẫn hắn toàn bộ ánh mắt của hắn.
Là một nhóc thỏ xám với đôi tai khả ái rũ xuống, đáng yêu rất giống với Ngôn Dật hồi nhỏ.
Những đứa trẻ này đều trở thành mục tiêu của bọn thợ săn tuyến thể.
Mấy đứa nhỏ sẽ không có năng lực chống cự, dễ dàng bắt đi. Mà hầu hết gia cảnh của những đứa nhỏ vốn không đơn giản, thợ săn tuyến thể dám ra tay chứng tỏ đằng sau chúng có hậu thuẫn mạnh mẽ cung cấp vũ khí và tài nguyên, mới có thể tùy ý làm bậy ở nơi này như vậy.
Lục Thượng Cẩm gấp danh sạch lại, nhét vào thắt lưng chiến thuật bên hông.
Vào lúc này, không có gì quan trọng hơn việc tìm kiếm Ngôn Dật.
Hắn không có tâm trạng để nghĩ về những vấn đề khác, lấy một tấm ảnh nhựa cũ trong túi ra, nhẹ nhàng vuốt ve.
Văn Trì cũng dựa vào bên cạnh hắn xem.
Trong hình là một Omega thỏ đang kéo đôi tai của mình cười thật tươi, đây cũng là người mà cậu nhóc rất thích. Văn Trì muốn anh trai và người đó ở cùng nhau, như vậy mỗi ngày cậu nhóc đều có thể nhìn thấy người đó.
Nhóc ngước mặt lên nhìn Lục Thượng Cẩm, đôi mắt Alpha này đã hiện một tầng nước.
Hàng rào sắt trên ban công bỗng bị đá văng, Lục Thượng Cẩm cảnh giác kéo lấy Văn Trì, ôm nhóc lùi về sau mép ban công.
Thiệu Văn Cảnh đi đến, đôi mắt đỏ như máu, hung ác nhìn chằm chằm Lục Thượng Cẩm, phảng phất đang nhìn trùng độc, toàn thân gã tràn ngập hơi thở chết chóc.
Văn Trì lanh lảnh gọi to: "Anh ơi!"
Đôi mắt Thiệu Văn Cảnh khẽ run rẩy, nắm tay siết chặt thành quyền, cặp mắt đào hoa luôn giữ ý cười ngả ngớ giờ biến thành tàn độc.
"Lục Thượng Cẩm... Đừng đứng chỗ đó, tiến lại gần đây." Nơi đó quá cao, Văn Trì sẽ sợ.
Lục Thượng Cẩm vẫn trầm mặc, bất động thanh sắc chôn chân nơi mép ban công: "Xung quanh đây có không ít thợ săn tuyến thể, giao Ngôn Dật ra đây, tao sẽ không làm khó dễ một đứa bé."
"Anh còn biết anh đang làm khó dễ một đứa bé?"
Ngôn Dật từ sau hàng rào sắt bước ra, trong tay cầm khẩu Desert Eagle, nòng súng chĩa thẳng vào mi tâm Lục Thượng Cẩm, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua toàn thân hắn, Lục Thượng Cẩm cực kỳ quen thuộc ánh mắt này, cậu đang thử căn chỉnh khoảng cách, suy đoán xem có thể giết mục tiêu mà không làm con tin bị thương không.
Hai người nhiều năm hợp tác, đối với hành động của nhau đều nhớ kĩ không quên.
Vết thương trong tim Lục Thượng Cẩm nứt ra từng chút một.
Nhưng Ngôn Dật không nổ súng.
Ban đầu là vì cậu sợ máu tươi sẽ bắn lên người Văn Trì, khiến đứa nhỏ này có một quá khứ u ám đầy bóng tối.
Lúc sau là vì nhìn thấy biểu tình bi thương cô độc trên mặt Alpha kia.
Ngôn Dật che trước ngực, nơi này đang ẩn ẩn đau.
Rõ ràng chỉ là một Alpha không quá quen thuộc mà thôi. Có lẽ ngủ với nhau một đêm, hoặc nhiều lắm thì vài đêm.
Nhưng khi cậu nhìn đến đôi tay của Lục Thượng Cẩm, khớp xương rõ ràng phủ kín những vết sẹo, ngón tay áp út bên trái đeo một chiếc nhẫn cưới.
Tiếng đạn vang lên liên tiếp phá vỡ cục diện im lặng này, Lục Thượng Cẩm phát hiện trước ngực mình có một chấm đỏ, lập tức nghiêng người tránh né, theo bản năng đẩy Văn Trì ra khỏi phạm vi bắn tỉa.
Loạt đạn từ súng máy hạng nặng bay loạn xạ đầy trời, một quả bom đột ngột bị ném lên mái nhà phát nổ, tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, nóc tòa nhà vốn đã thành nửa phế tích rầm rầm đổ ập xuống.
Văn Trì hét lên rồi trượt ra ngoài ban công.
Thiệu Văn Cảnh không để ý bất cứ thứ gì xông ra ngoài: "Văn Trì! Văn Trì!"
Thiệu Văn Cảnh không hề báo trước rút lui, Ngôn Dật liền bại lộ vị trí trong tầm bắn tỉa.
Cậu ngây người một chút, quên mất tránh né.
Thời gian qua rất lâu, cậu bỗng cảm nhận sự lạnh lẽo quen thuộc.
Cậu lại bị vứt bỏ.
Vĩnh viễn đều bị vứt bỏ.
Ngôn Dật ngẩn ra, sờ lên tuyến thể của bản thân, muốn tự hỏi, tuyến thể A3 không phải rất quý giá sao?
Người càng không cần được bảo vệ thì càng trông mong được bảo vệ.
Nhưng tại sao? Không ai chịu coi cậu là điều quan trọng nhất?
Cơ thể đột nhiên bị va đập, ngay sau đó nện thẳng xuống mặt đất, nhưng đầu không hề có cảm giác va chạm, bởi vì đã có một bàn tay đệm phía dưới.
Lục Thượng Cẩm dùng thân thể che chở cho cậu, lăn mấy vòng vào bên trong ban công, hắn đổi súng bắn tỉa, hai mắt híp lại xác định nơi đối phương đang ẩn nấp, từ lúc nhắm bắn đến khi bóp cò súng đều trôi chảy một mạch.
Súng của hắn không có bất kì ống ngắm nào, chỉ dựa vào đôi mắt chim ưng với tầm nhìn cực xa.
Một tay bắn lén từ trên lầu cao rơi xuống.
Ban công ầm ầm nghiêng ngả đổ sụp, Lục Thượng Cẩm ôm Ngôn Dật nhảy xuống, móc tay vào cửa sổ bảo vệ tầng dưới kéo dài thời gian, thả người rơi xuống, tấm lưng bao lấy Ngôn Dật dập trúng sỏi đá và vụn kính trên sàn nhà.
Đầu Ngôn Dật được ấn chặt vào trong lồng ngực rộng lớn.
Một lượng tin tức tố nồng đậm phủ lấy thân thể, bao gồm hương hoa thủy tiên hòa lẫn với mùi máu tanh nồng.
=====================
Note về xưng hô của Lục Thượng Cẩm, tui chia ra ba giai đoạn:
Từ nhỏ - lúc hai người chia tay lần đầu: anh-em
Chia tay - trước lúc LTC hoàn toàn nhận ra sai lầm: tôi-em
Từ đây đến cuối truyện là anh-em nhé, đánh dấu giai đoạn rải đường bù đắp sữa chữa lỗi lầm đến rồi.