Có lẽ là bởi vì A Ngọc thường ngày quản lý nghiêm khắc, Lục Dương cũng là dưỡng mãi thành quen, nói chuyện không nhanh không chậm, tối nay ở nhà Hạ Phỉ ăn đồ ăn vặt nửa đêm giống như được giải thoát cho bản thân, há to mồm nhai.
Trong khi ăn, nó còn hỏi Tạ Thư Diễn về đứa bé, từ lúc nào sinh, sinh bao nhiêu đứa, đúng là con của Khôn Tử. Rất có thể nói, đem Tạ Thư Diễn á khẩu không trả lời được, anh hướng Hạ Phỉ mấp máy miệng, còn Hạ Phỉ hận không thể đem nó kéo thành anh em kết nghĩa.
Cho đến khi bữa ăn nhẹ nửa đêm kết thúc, tiểu gia hoả cháo đủ cơm no, gật gà gật gù buồn ngủ, Hạ Phỉ mắt nhìn thời gian đã không còn sớm, một tay nâng Lục Dương lên vai một tay dẫn Tạ Thư Diễn bước vào phòng ngủ.
Hai người bọn họ đứng ở ngoài cửa phòng ngủ chính, Hạ Phỉ siết chặt đầu vai, không nỡ để Tạ Thư Diễn đi, cũng không biết làm sao để người ta ở lại.
“Thằng nhóc này nói nhiều như ba nó vậy.” Hạ Phỉ dấu diếm dấu vết đem nội tâm quẫn bách nói với Tạ Thư Diễn “Bình thường ở nhà, đoán chừng A Ngọc không cho nó nói chuyện. Như thế nào vừa đến đây liền bắn liên hồi, cùng người ba hoa cũng chỉ là đồng ngôn vô kỵ* Thầy Tạ, em đừng để trong lòng"
(*): Có nghĩa là trẻ em ngây thơ và trung thực, ngay cả khi chúng nói những lời không may mắn, không cần phải trách chúng.
Tạ Thư Diễn nắm chặt tay nắm cửa, không trả lời, ngượng ngùng không giải thích được, giống như mật ong đặc sệt dính trong cổ họng, rầu rĩ, mạnh mẽ mà hít vào một hơi liền mang theo khí tức ngọt ngào.
“Ngủ ngon?” Thấy Tạ Thư Diễn không lên tiếng, Hạ Phỉ thăm dò nói ra câu ngủ ngon, Tạ Thư Diễn nhẹ gật đầu, Hạ Phỉ sao có thể can tâm, nhanh mắt đem cổ tay người ta nắm lại.
Tạ Thư Diễn ngạc nhiên nhìn hắn,"Sao vậy?"
Kỳ thật chỉ cần có thể đứng với Tạ Thư Diễn một chỗ, chỗ nào cũng được, tối nay không được đi khách sạn nước nóng cũng không khác gì nhau, Hạ Phỉ chính là kiềm lòng không được, cách một bức tường vẫn là nóng ruột nóng gan, muốn nói chuyện với Tạ Thư Diễn thêm một chút.
Hắn thực sự sợ Tạ Thư Diễn không để tâm đến lời nói của Lục Dương, những sự việc này đều có thể cân nhắc, chỉ cần nội tâm Tạ Thư Diễn còn nghĩ đến hắn, hắn coi như vẫn còn một tia cơ hội.
“Ừm” Hạ Phỉ cười khan một tiếng, hắn là một người da mặt dày như vậy, ý tứ cũng không có, anh sẽ trả lời thế nào đây? Có chuyện gì? Đương nhiên là hắn chỉ muốn cùng Tạ Thư Diễn nói chuyện.
Thật sự là không có tác dụng, lại nghĩ hắn đùa giỡn lưu manh, cùng lắm thì bị em ấy đánh cho tơi bời.
Ý đồ xấu của Hạ Phỉ cũng chỉ lóe lên trong đầu, hắn lớn mật hành động thì cũng chỉ là dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay Tạ Thư Diễn, "Không có việc gì, em ngủ ngon nhé."
Hắn muốn giữ cảm giác nhột nhột của Tạ Thư Diễn trong lòng, lại để cho Tạ Thư Diễn cả đêm không thể nào quên được.
Hạ Phỉ làm được, cũng chỉ là hành động lơ đãng, vậy mà Tạ Thư Diễn nhịn không được lại để ý vô cùng.
Thằng đến khi Tạ Thư Diễn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, mu bàn tay đều là cảm giác được Hạ Phỉ chạm vào.
Cảm giác này là Hạ Phỉ có chuyện muốn nói, cần Tạ Thư Diễn hỏi.
Tạ Thư Diễn trở mình, lại nhìn đứa bé đang ngủ say bên cạnh, dùng ngón tay xoa xoa má đứa bé, da thịt căng mọng và trơn bóng làm người ta yêu thích không muốn buông tay.
Người ta nói omega yêu thích trẻ con là bẩm sinh, nhưng trước đây Tạ Thư Diễn cảm thấy rất bình thường, có lẽ vì đi dạy học. Anh tiếp xúc với nhiều học sinh, và trong thâm tâm anh ý nghĩa của hài tử còn là một phần trách nhiệm.
Cho đến đêm nay thì khác, chỉ là một tiểu viên thịt nhỏ như vậy, nhưng nó lại chạm vào nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.
Nếu là ba alpha của đứa trẻ, anh chỉ có thể nghĩ đến Hạ Phỉ, nếu có một đứa con thì Hạ Phỉ sẽ như thế nào?
Mối quan hệ giữa alpha và omega giống như chim và cây vậy. Chim khao khát tự do và khoảng cách. Trong khu rừng rộng lớn, chúng có quyền chọn loài cây chúng muốn sống. Đương nhiên lời cáo biệt của chúng cũng có thể im lặng, mà cây thì bất đồng, bọn chúng mang lòng chờ đợi, chờ đợi suốt cuộc đời.
Đây là quy luật tự nhiên, là nhược điểm mà không omega nào có thể chống lại được, dù họ có giành bao nhiêu quyền lợi cho omega và nỗ lực bình đẳng đến đâu thì họ cũng sẽ không bao giờ có thể vượt qua alpha về mặt sinh lý. (Y như phụ nữ thôi =)))
Hạ Phỉ chưa bao giờ lạm dụng quyền lựa chọn, trong tâm trí của Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ chưa bao giờ là người không thể chịu đựng được, thậm chí hắn còn là một người tốt về mọi mặt, vì vậy hắn sẽ là một alpha tốt và một người ba tốt.
Rõ ràng là một đêm ấm áp, nhưng Tạ Thư Diễn lại mắc chứng mất ngủ, anh vùi đầu vào gối, ôm chặt chăn bông, ngửi ngửi mùi pheromone còn sót lại trên đó.
Của Hạ Phỉ.
Sáng hôm sau, thời điểm Khôn Tử gõ cửa, Hạ Phỉ vừa tỉnh dậy, liền ôm Lục Dương đang buồn ngủ đi mở cửa, thấy rõ người đến là Khôn Tử, Hạ Phỉ ngáp một cái, "Sớm như vậy a..."
"Tối nay em còn việc khác phải làm, e rằng không rảnh."
“Đi rửa mặt đánh răng đi.” Hạ Phỉ đặt Lục Dương trên mặt đất, xoay người bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Vào ngồi một lát?"
Khôn Tử thần sắc vội vàng, "Thôi khỏi ca, ông bà Lục Dương đã sớm đến, em còn phải đi bệnh viện."
Vào nhà phải cởi giày, Khôn Tử chỉ có thể đứng ở cửa nhìn Hạ Phỉ bận việc, cúi đầu bên chân là bốn đôi giày, hai đôi trẻ em, hai đôi người lớn. mỗi đôi giày đều có kích thước khác nhau.
Khôn Tử hướng phòng khách đánh giá một hồi, cũng không thấy có ý tứ gì khác, "Anh..."
Vừa mở miệng thì Lục Dương rửa mặt xong liền chạy về phía hắn, "Ba ba"
Hạ Phỉ đem đồ vật đưa tới cửa, "Đứa nhỏ còn đang ngủ, tôi sẽ ôm nó ra."
Dứt lời, Hạ Phỉ quay người bước vào phòng ngủ chính, không những đứa trẻ vẫn đang ngủ mà còn có cả Tạ Thư Diễn. Biết rằng chất lượng giấc ngủ của Tạ Thư Diễn không cao, Hạ Phỉ rón rén bế đứa trẻ ra tiện tay đóng cửa lại, chỉ sợ đánh thức anh dậy.
Một đống đồ vật, cộng thêm hai cái tiểu hài tử buồn ngủ, Hạ Phỉ đặc biệt đưa xuống cùng, khi ở dưới lầu hắn nói: "Khi nào thì xuất viện? Ngày mai tôi đến bệnh viện xem A Ngọc xem."
Khôn Tử thành thạo trong việc đặt trẻ em hơn Hạ Phỉ. Anh ta đem hai đứa trẻ thu xếp ổn thoả trong xe, nhanh chóng từ chối đề nghị của Hạ Phỉ "Không phải cái gì đại phẫu, cũng không phải người ngoài... Đi cái kia...lướt qua nhau làm gì, anh tranh thủ thời gian lên đi, nhìn bộ dạng anh còn chưa tỉnh ngủ."
Hạ Phỉ lớn tiếng ngáp một cái, "Cậu rời đi tôi sẽ đi ngủ."
Khôn Tử đẩy đầu Lục Dương, "Nói lời tạm biệt với chú Hạ đi nhóc."
Lái xe ra khỏi tiểu khu, Khôn Tử mới nhớ ra vừa nãy muốn hỏi gì, ánh mắt liền quét qua Lục Dương, "Con trai, trong nhà chú Hạ còn có ai khác sao?"
"Vợ của chú Hạ."
Khôn Tử "À" một tiếng, lại giật mình Hạ Phỉ ở đâu ra vợ "Ai cơ?"
“Chú Tạ.” Lục Dương thần thần bí bí nói, “Con và em trai đã làn trì hoãn ngày hẹn hò của chú Hạ.”
Khôn Tử đầy dấu chấm hỏi (???) còn nghĩ mình chưa tình ngủ, "Tạ Thư Diễn?"
Điều này cũng thật quá hão huyền, cả hai đều đã ly hôn, vậy tại sao họ còn cùng một chỗ?
Sau khi Hạ Phỉ lên lầu, phát hiện Tạ Thư Diễn còn chưa tỉnh, đầu óc hắn cũng không tỉnh táo, chui thẳng vào ổ chăn của Tạ Thư Diễn, ôm Tạ Thư Diễn ngủ.
Lúc Hạ Phỉ tỉnh lại, người trong tay hắn đã mở mắt ra nhìn hắn, nếu không phải tròng mắt im im, Hạ Phỉ chỉ sợ rằng Tạ Thư Diễn sẽ chém mình làm đôi.
Sau khi buông tay ra, trong đầu cũng chưa kết nối kịp sóng, làm sao giải thích với Tạ Thư Diễn tự dưng liền chạy vào trên giường của em ấy, "Thầy Tạ... Ừm, bây giờ còn nướng là sẽ muộn học mất."
Tạ Thư Diễn chớp chớp mắt ngồi dậy ngay lập tức, sáng sớm tỉnh dậy đã thấy đứa bé bên cạnh mình trở thành Hạ Phỉ, một khắc này đầu óc anh đình chỉ, Hạ Phỉ đem anh ôm quá chặt, làm thế nào đẩy cũng không ra.
Hạ Phỉ da mặt dày vẫn là da mặt dày, nhưng Tạ Thư Diễn không nói lời nào, cũng sợ Tạ Thư Diễn mắng hắn, cho nên chỉ có thể chuyển đề tài, "Không phải em muốn đi hiệu sách sao, khi nào đi a?"
"Hiện tại có thể đi."
Những chỗ như hiệu sách, Hạ Phỉ đến trường cũng không bao giờ ngó ngàng tới, huống chi đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy, hắn còn không biết tiệm sách mở ở đâu.
Khi họ ra khỏi nhà, tất cả đều là Tạ Thư Diễn dẫn đường, đỗ xe xong, Hạ Phỉ đi theo sau lưng Tạ Thư Diễn, bước vào cửa hiệu sách, hắn sâu sắc nhận ra cái gì gọi là bất đồng.
Giá sách bên cạnh sớm đã có tiểu hài tử ngồi xổm thành hàng đọc sách, Hạ Phỉ không nghĩ tớ nơi này lại đông như vậy,"Nhiều người như vậy?"
Một nửa thư viện mở hiệu sách, ngoài việc mua sách còn có thể đọc sách trong cửa hàng, cũng không thiếu học sinh làm bài tập ở đây.
Tạ Thư Diễn cũng không nghĩ là có nhiều người như vậy, đừng nói là ghế trống, vị trí bên cạnh giá sách cũng toàn là người, "Tôi mua sách, đi thôi."
Đây không phải là nơi mà Hạ Phỉ có thể ở.
Tạ Thư Diễn chọn tất cả các bài thi hóa học cấp ba, Hạ Phỉ vẫn là biết chữ Hán, đi sau lưng Tạ Thư Diễn và lẩm bẩm, "Giáo viên các em cũng phải làm bài thi ư?"
Trong mắt Hạ Phỉ, giáo viên ngoài giờ giảng, thì chính là chữa bài kiểm tra cho học sinh hoặc soạn giáo án, phảng phất không cần học.
Tạ Thư Diễn kiên nhẫn giải thích, "Ừ, không làm thì sao mà biết để ra đề và chữa."
Hạ Phỉ xem không hiểu, xum xoe là đủ rồi, hắn cười nói: "Thầy Tạ, em từ từ chọn đi, tôi sẽ giúp cầm."
Hai người một trước một sau xuyên qua từng giá sách, Hạ Phỉ đi theo sau như một vệ sĩ, trong miệng còn không ngừng nói nhảm.
"Tí nữa chúng ta đi ăn gì? Cơm nước xong xuôi thì đi xem phim nhé? Được không? Thầy Tạ."
Hạ Phỉ không hiểu sao đều muốn chiếm hết thời gian của Tạ Thư Diễn.
“Tạ lão sư!” Không đợi Tạ Thư Diễn trả lời, từ phía sau truyền đến âm thanh lộ ra vài phần kinh hỷ, Tạ Thư Diễn và Hạ Phỉ lần lượt quay đầu lại, là một nam tử lạ lẫm.
Nam tử đi vài bước đến trước mặt Tạ Thư Diễn, “Tạ lão sư, thật trùng hợp, thầy cũng đến hiệu sách, bạn học của bọn em cũng đều ở đây.” Nam tử chỉ về phía cửa sổ.
Hạ Phỉ nhìn ngón tay hướng hắn vừa chỉ, này thật sự là đi ra ngoài không xem hoàng lịch, như thế nào ở đâu cũng gặp thằng nhóc Quý Kiếm Vũ này.
Quý Kiếm Vũ cũng không cam chịu yếu thế, gương mặt lạnh lùng, không e dè cùng Hạ Phỉ đối mặt, theo tốc độ ánh sáng, nếu không phải ở đây đông người thì hai người có thể sẽ đánh nhau.
Người bên ngoài nhìn không hiểu mùi thuốc súng giữa hai người bọn họ, nam tử hướng Tạ Thư Diễn làm ra lời mời, "Tạ lão sư, vừa vặn chúng em có vài câu không hiểu, thầy có thể nói cho bọn em biết được không?"
Ở một mình thì cũng không sao, nhưng anh lại mang Hạ Phỉ theo cùng. Tạ Thư Diễn nói với Hạ Phỉ: "Hay là anh trước..."
Muốn đuổi hắn đi, Tạ Thư Diễn cũng nghĩ khá lắm, Hạ Phỉ lập tức nói: "Nói chứ, khó lắm mới thấy tiểu đồng học ham học hỏi như vậy."
Nam hài tặc không có thị lực đặc biệt để đoán hoàn cảnh, nhiệt tình phi phàm "Cái kia Tạ lão sư, hai người cùng bọn em ngồi một chỗ a."
Tác giả có lời muốn nói:
Đề cao Đại Đội Trưởng thêm một thành viên là Viên Tướng Dũng Mãnh - Lục Dương.
...
20/2/2021
Cuối tuần vui vẻeeeee
#NTT