Buổi chiều 3h20, Đường Trụ cùng thành viên trong tổ làm xong một thí nghiệm, từ phòng thí nghiệm đi ra.
Đường Trụ thay quần áo ở phòng thay đồ, mặc áo khoác vào, di động trong túi vang lên.
Là một cái thông báo nhắc nhở "3 giờ rưỡi quán cà phê Gió".
Đường Trụ tắt thông báo nhắc nhở, hỏi Trình Minh bên cạnh: "Có phải cậu có chuyển phát nhanh cần gửi không?"
Trình Minh gật đầu: "Có, sao thế?"
Đường Trụ: "Đưa tôi đi, lát nữa tôi xuống dưới lầu."
Trình Minh: "Cám ơn nhe."
Trở lại văn phòng, Đường Trụ nhìn Trình Minh hẹn người ở bưu cục đến lấy hàng chuyển phát nhanh, rồi cầm một cái túi bỏ gói hàng vào.
"Cậu cứ để trên quầy lễ tân là được, người bên bưu cục sẽ đến lấy."
Đường Trụ: "Ok."
Trình Minh hỏi: "Cậu đi đâu?"
Đường Trụ: "Gặp một người, sẽ về ngay thôi."
Quán cà phê Gió kế bên công ty, Đường Trụ xuống lầu đặt túi hàng chuyển phát nhanh lên quầy lễ tân, lại mở di động ra lần nữa, xác định địa điểm của quán cà phê.
"Ui da."
Đang nhìn điện thoại, Đường Trụ đột nhiên bị một người đụng phải, di động thiếu chút nữa rơi xuống.
Đường Trụ cầm chắc điện thoại, thấy người trước mặt lảo đảo một chút mới đứng vững lại.
"Ngại quá, lúc nãy hơi trượt chân, đụng vào cậu." Người đó nói.
Đường Trụ cười cười: "Không sao."
Đường Trụ muốn chạy, người kia bước xéo lên một bước, nhìn như lơ đãng mà ngăn Đường Trụ lại: "Cậu đẹp giai, cậu biết phòng nhân sự ở lầu mấy không? Tôi đến phỏng vấn."
"Lầu 6," Đường Trụ quay đầu: "Thang máy ở đằng kia, đến lầu sáu thì rẽ phải, là phòng đầu tiên."
Người đó cười: "Cảm ơn."
Đường Trụ: "Không cần khách sáo."
Người đó còn chưa chịu rời đi: "Cậu tên..."
Đường Trụ cắt ngang hắn: "Ngại quá, tôi có chút việc, bên kia là quầy lễ tân, cô ấy có thể giúp đỡ anh."
Người đó đành thôi: "À."
Đường Trụ vội vàng rời đi, người đó vẫn không nhúc nhích, rất hứng thú nhìn bóng dáng của Đường Trụ, khóe miệng gợi lên một nét cười.
Chờ Đường Trụ rời khỏi tầm mắt, hắn xoay người đi về một hướng khác, vào thang máy chuyên dụng, trực tiếp ấn nút "tầng 28".
Vương Tử Nhạc thường xuyên đến tìm Tạ Thời Tân, cho nên bảo vệ và lễ tân rất quen thuộc với hắn.
Tới tầng 38, Vương Tử Nhạc bước nhanh đi ra, hỏi lễ tân ở tầng lầu này: "Anh của tôi có ở đây không?"
Lễ tân gật đầu: "Tạ tổng mới họp xong, đang ở văn phòng."
Vương Tử Nhạc: "Khéo quá."
Vương Tử Nhạc mới bàn xong một chuyện làm ăn gần đây, nghĩ cũng không còn việc gì nữa, tính đến đây ăn chực một bữa tối với anh họ.
Nhưng mà bây giờ, hắn có một tính toán khác.
"Anh! Có nhớ em hong?" Cửa văn phòng vừa mở ra, Vương Tử Nhạc mở miệng kêu.
Tạ Thời Tân không cần ngẩng đầu cũng biết ai tới, anh nói: "Không có."
Vương Tử Nhạc cười: "Anh thật là vô tình vô nghĩa, em đi chơi nhiều ngày như vậy, mới về hôm qua, hôm nay đã đến thăm anh rồi nè."
Tạ Thời Tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vương Tử Nhạc, vô cùng hiểu hắn hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Vương Tử Nhạc: "Buổi tối ăn cơm chung nha?"
Tạ Thời Tân: "Chỉ chuyện này thôi?"
Vương Tử Nhạc: "Đương nhiên không phải."
Tạ Thời Tân: "Nói."
Vương Tử Nhạc dịch ghế dựa của mình qua, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thời Tân: "Anh, em nhất kiến chung tình với một anh đẹp trai trong công ty anh rồi."
Nói xong, bên Tạ Thời Tân truyền đến một tiếng "xí" cười khinh thường, sau đó anh đều đều nói: "Nhất kiến chung tình."
Vương Tử Nhạc: "Anh đừng có không tin nhất kiến chung tình." Vương Tử Nhạc muốn giải thích, lại a một tiếng: "Thôi đi, mấy chuyện này nói anh cũng không hiểu đâu, chắc chắn anh chưa từng có cảm giác nhất kiến chung tình."
Tay Tạ Thời Tân đặt trên con chuột tạm dừng một chút.
Chi tiết này lập tức bị Vương Tử Nhạc bắt gặp, hắn lập tức hưng phấn: "Anh có thật à?"
Trong đầu Tạ Thời Tân hiện lên hình ảnh của mùa hè nhiều năm trước, buổi trưa anh vào kỳ dễ cảm kia.
Nhưng giây tiếp theo, anh nhớ đến Ngô Ninh, ánh mắt lại trở nên chán ghét.
Tạ Thời Tân: "Không có."
"Haizz," Vương Tử Nhạc mất mát: "Em cho rằng anh cũng có chứ."
Tạ Thời Tân không để ý đến hắn.
Vương Tử Nhạc: "Đây không phải trọng điểm, em mới là trọng điểm, bên anh có camera theo dõi không? Anh giúp em tìm xem cậu ấy là ai đi, em không thể để vuột mất tình yêu đích thực của đời mình."
Tạ Thời Tân lại âm dương quái khí mà lặp lại: "Tình yêu đích thực."
Vương Tử Nhạc: "Anh không hiểu anh không hiểu đâu, cậu nhóc đẹp trai kia hoàn toàn đánh trúng tim em, khí chất cực kì tốt, vừa trắng vừa non, anh không biết đôi mắt của cậu ấy đâu, quá trong sáng, đuôi mắt giống như cuộn sóng vậy." Vương Tử Nhạc vẽ một cuộn sóng trên không trung: "Là hình dạng thế này này, quá đẹp, lúc cậu ấy mở miệng, woa, giọng nói ấy, trong lạnh lùng có chút trầm ấm, trong trầm ấm còn mang theo chút cảm giác thiếu niên, cậu ấy không cười với em còn đỡ, woa, tim của em bị cậu ấy trộm đi mất rồi."
Giọng Tạ Thời Tân bình đạm: "Gặp được ở đâu?"
Vương Tử Nhạc thấy anh gọi điện thoại, lập tức nói: "Lầu 1, đại sảnh lầu 1! Mới nãy thôi, tầm mười phút trước."
Tạ Thời Tân nói với người trong điện thoại: "Gửi cho tôi video theo dõi lầu 1 trong vòng 20 phút vừa qua."
Bên kia: "Vâng, Tạ tổng."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Vương Tử Nhạc xoa tay một bên chờ đợi.
"Em hồi hộp quá đi à," Vương Tử Nhạc gõ gõ cái bàn: "Anh ơi em có thể theo đuổi người trong công ty anh sao?"
Tạ Thời Tân: "Đừng ảnh hưởng đến công việc, đừng yêu đương trong công ty."
Vương Tử Nhạc: "Không đâu, em chắc chắn sẽ hẹn hò ở ngoài mà, làm sao em có thể làm chuyện này dưới mắt anh được, em sẽ xử lý tốt thôi, em của anh là ai cơ chứ!"
Tạ Thời Tân thờ ơ: "Ờ."
Hiệu suất làm việc của phòng bảo vệ rất nhanh, không đến hai phút, video đã được gửi đến.
Tạ Thời Tân nhận email, Vương Tử Nhạc cũng kích động dịch qua dòm.
Hai người cùng nhau xem video, sau ba phút, góc trái bên dưới video có một cậu trai mặc áo hoodie màu lam nhạt đi ra.
"Chính là cậu ấy chính là....A!"
Tạ Thời Tân đột nhiên khép notebook lại, kẹp lấy ngón trỏ Vương Tử Nhạc duỗi tới.
"Đau đau đau." Vương Tử Nhạc rút ngón tay ra: "Anh làm gì vậy?"
Tạ Thời Tân: "Cậu ấy thì không được."
Vương Tử Nhạc khó hiểu: "Tại sao?" Vương Tử Nhạc lại nói: "Không phải anh ơi, anh còn chưa nhìn thấy mặt mà sao lại bảo không được? Mới lộ có nửa người thôi, chỉ là cái bóng."
Tạ Thời Tân: "Thấy rồi, không được."
Vương Tử Nhạc lớn tiếng: "Mắc gì chứ?"
Tạ Thời Tân: "Cậu ấy là nhân viên nghiên cứu cao cấp của công ty chúng ta, nghiên cứu trong tay cậu ấy đang tham gia giải thưởng quốc tế, gần đây công ty đang chú ý đến hạng mục của cậu ấy, tôi cũng chuẩn bị bổ sung một số giải thưởng, hẳn là sẽ được thông qua rất nhanh."
Vương Tử Nhạc nhướng mày: "So? (*)Chuyện này thì có quan hệ gì với việc em muốn theo đuổi cậu ấy đâu?"
(*) So: Cho nên (tiếng Anh).
Tạ Thời Tân nhìn Vương Tử Nhạc: "Nghe không hiểu?"
Vương Tử Nhạc lắc đầu: "Nghe không hiểu."
Tạ Thời Tân: "Cậu không xứng với cậu ấy."
Vương Tử Nhạc: "..."
Vương Tử Nhạc: "..."
Vương Tử Nhạc: "..."
"Cũng có hơi ưu tú ha," Vương Tử Nhạc bị Tạ Thời Tân cho vào tròng: "Nhưng không nhất định là em không xứng với cậu ấy, thứ gọi là tình yêu này, nào có gì gọi là xứng với không xứng, chỉ có thích hay không thích thôi," Vương Tử Nhạc dính qua: "Anh nói có phải hay không anh ơi?"
Tạ Thời Tân lạnh nhạt: "Không phải."
Vương Tử Nhạc: "Em mặc kệ, công ty của anh có văn bản nào quy định không thể yêu đương sao? Em cứ muốn theo đuổi cậu ấy đấy!"
Giọng Tạ Thời Tân đột nhiên trầm xuống: "Tôi nói không được, cậu nghe không hiểu sao?"
Cảm giác áp bách của Alpha đến từ Tạ Thời Tân, làm Vương Tử Nhạc lập tức sợ đến không dám nói lời nào.
Vương Tử Nhạc im lặng không nói, văn phòng cũng yên tĩnh lại.
Tạ Thời Tân lại mở máy tính ra, trên màn hình tiếp tục chạy đoạn video theo dõi.
Nhìn thấy Vương Tử Nhạc đưa chân ngăn Đường Trụ lại, Tạ Thời Tân ấn nút tạm dừng.
Vương Tử Nhạc rén trong lòng: "Gì vậy?"
Tạ Thời Tân chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Vương Tử Nhạc, tiếp tục xem video.
Chờ đến khi hai người biến mất trên màn ảnh, Tạ Thời Tân mới hỏi: "Cậu ấy đi đâu vậy?"
Vương Tử Nhạc: "Không biết, nhìn có vẻ gấp lắm, ngay cả tên của cậu ấy em còn không kịp hỏi mà."
Tạ Thời Tân hơi nhíu mày, lập tức lấy di động ra, click mở wechat của Đường Trụ.
Tạ Thời Tân: Em đi đâu vậy?
"Đây là cậu nhóc đẹp trai đó sao?" Vương Tử Nhạc nhìn di động của Tạ Thời Tân: "Anh có wechat của cậu ấy à, cậu ấy tên Đường Trụ hả?"
Tạ Thời Tân khóa màn hình lại.
Vương Tử Nhạc mếu miệng.
Tạ Thời Tân hình như đoán được ý nghĩ trong lòng Vương Tử Nhạc: "Cậu dám đi hỏi thăm cậu ấy thử xem."
Vương Tử Nhạc yếu ớt nói: "Tại sao không cho em theo đuổi chớ?"
Tạ Thời Tân muốn nói chuyện, màn hình di động của anh sáng lên.
Giây tiếp theo, Tạ Thời Tân đứng phắc dậy.
Vương Tử Nhạc: "Ê anh ơi anh đi đâu thế?"
Tạ Thời Tân: "Đi ra ngoài một chút."
Đường Trụ gửi ba tin nhắn cho Tạ Thời Tân, lần lượt là:
Đường Trụ: Anh đoán xem tôi đang gặp ai?
Đường Trụ: Ngô Ninh, đàn em của anh.
Đường Trụ: Tôi đang định tìm anh đây, cậu ta mới hỏi tôi bây giờ anh đang ở đâu, nhưng mà tôi không có nói cho cậu ta.
Đường Trụ đang ngồi ở quán cà phê, mới gửi tin nhắn đi, đã nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân: Em đang ở đâu?
Đường Trụ: Quán cà phê Gió, ở kế bên công ty, tôi từng mua cà phê ở quán này cho anh đó.
"Đàn anh rất thích uống cà phê." Đường Trụ mới gửi tin nhắn đi, Ngô Ninh đối diện đột nhiên nói.
Đường Trụ buông điện thoại ra, ngẩng đầu.
Đường Trụ: "Đúng vậy, anh ấy rất thích uống cà phê."
Thật ra Đường Trụ không thích Ngô Ninh, là cái kiểu vừa nghe tên của cậu ta, trong lòng sinh ra rất nhiều sự bài xích không ưa nổi.
Nhưng cậu không biết tại sao, rõ ràng cậu với Ngô Ninh cũng không có gì giao thoa, chỉ từng gặp mặt một lần khi còn học đại học, còn lại lúc lễ tốt nghiệp.
Ngô Ninh buổi sáng hẹn Đường Trụ, Đường Trụ vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Ngô Ninh nói, muốn nói chuyện về Tạ Thời Tân.
Vì thế Đường Trụ mới đến đây.
Hẹn 3 giờ rưỡi, 3 giờ 40 mới đến, đúng giờ ghê.
"Cậu thật sự không biết đàn anh hiện tại đang ở đâu sao?" Ngô Ninh hỏi.
Đường Trụ lắc đầu, cũng hỏi Ngô Ninh: "Tại sao cậu lại cảm thấy rằng tôi sẽ biết?"
Ngô Ninh nghẹn một chút: "Cũng phải, đàn anh không có quan hệ gì với cậu."
Đường Trụ trề môi.
Đàn anh dài, đàn anh ngắn.
Đàn anh dài ngắn bao nhiêu cậu biết không?
Ngô Ninh: "Tôi tin, cậu cũng nghe qua không ít tin đồn giữa tôi với đàn anh phải không?"
Đường Trụ: "À không có, các người có tin đồn gì à?"
Ngô Ninh: "..."
Ngô Ninh: "Đàn anh có nhắc tôi trước mặt cậu không?"
Đường Trụ: "Không có."
Ngô Ninh hơi thả lỏng, nhỏ giọng nói thầm: "Vậy thì tốt rồi."
Đường Trụ: "Còn có việc gì không? Tôi phải đi làm."
"Đừng vội, không làm chậm trễ thời gian của cậu đâu," Ngô Ninh cúi đầu uống cà phê, dáng vẻ như nắm chắc thắng lợi: "Tôi với anh ấy trước đây suýt chút nữa đã đính hôn, cái này cậu hẳn là đã nghe nói nhỉ?"
Đường Trụ: "Không phải đã bị anh ấy dùng mọi cách để từ chối sao?"
Ngô Ninh dừng một chút, mới cười ra tiếng: "Cậu chỉ biết một mà không biết hai."
Đường Trụ tò mò: "Thứ hai là gì?"
Ngô Ninh: "Chuyện đính hôn này, bên trong còn dính dáng rất nhiều chuyện khác, đương nhiên không thể qua loa như vậy, là tôi nóng nảy rồi."
Đường Trụ ò một tiếng: "Cho nên thứ hai là gì?"
Ngô Ninh: "Thứ hai là..."
"Thứ hai là tôi chưa từng muốn có bất kì quan hệ gì với cậu."
Đột nhiên có một giọng nói, từ cách đó không xa truyền đến.
Đường Trụ và Ngô Ninh đồng loạt nhìn về hướng đó, thấy Tạ Thời Tân đi đến.
Áo sơ mi bên trong, bên ngoài là áo gió nhạt màu, mặt mày lạnh lùng, đi đường mang theo gió.
"Đàn anh."
Ngô Ninh lập tức đứng lên, Đường Trụ cũng đứng lên theo.
Tạ Thời Tân nhìn Ngô Ninh: "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"
Ngô Ninh cười khan vài tiếng, khí thế nháy mắt không còn gì: "Em là bạn học của cậu ấy, nhiều năm không gặp, hẹn ra tâm sự thôi."
Tạ Thời Tân hỏi Đường Trụ: "Phải không?"
Đường Trụ: "Không phải, tôi không thân với cậu ấy, cứ hỏi thăm tôi về anh, hỏi một trăm câu."
Ngô Ninh mở to hai mắt.
Vẻ mặt của Tạ Thời Tân lập tức không kiên nhẫn, anh nắm lấy cổ tay Đường Trụ, kéo về phía mình: "Muốn hỏi chuyện của tôi thì đến tìm tôi, đừng làm phiền Đường Trụ."
Ngô Ninh đột nhiên bày ra vẻ đáng thương: "Nhưng mà đàn anh không để ý đến em."
Tạ Thời Tân không chút nào động dung: "Tôi để ý đến cậu làm gì?"
Ngô Ninh: "Anh không để ý đến em, em làm sao mới có thể biết chuyện của anh."
Tạ Thời Tân lạnh nhạt: "Nghe không hiểu sao? Tôi không muốn để cậu biết."
"Hì ~" Đường Trụ đột nhiên cười ra tiếng.
Tạ Thời Tân: "Còn chuyện gì sao?"
Ngô Ninh: "Còn."
Tạ Thời Tân: "Xin lỗi, tôi không rảnh."
Ngô Ninh: "Em..."
Tạ Thời Tân không nói tạm biệt, trực tiếp nắm tay Đường Trụ rời đi, không thèm quay đầu lại.
Vào công ty, Tạ Thời Tân đưa Đường Trụ vào thang máy chuyên dụng của mình.
Trong thang máy, Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân: "Tôi có hơi tò mò, anh với Ngô Ninh là quan hệ gì vậy?"
Tạ Thời Tân trả lời không cần suy nghĩ: "Không có quan hệ gì hết."
Đường Trụ ò một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài đồn hai người cái gì cái gì gì đó."
Tạ Thời Tân nhìn Đường Trụ: "Cái gì?"
Đường Trụ mơ hồ không rõ nói: "Nói anh đối xử với cậu ta tốt lắm."
Tạ Thời Tân cười lạnh một tiếng: "Đồn vô căn cứ."
Đường Trụ lại mơ hồ không rõ: "Không có lửa làm sao có khói."
Tạ Thời Tân lời ít ý nhiều giải thích: "Trước kia cậu ta từng giúp đỡ tôi, nhưng mà sau đó tôi lại cho công ty của cậu ta một hợp đồng lớn, bọn tôi đã sớm thanh toán xong, mặt khác không có gì hết."
Đường Trụ: "Ò."
Qua vài giây, Đường Trụ lại nói thầm: "Cậu ta thích anh."
Tạ Thời Tân: "Có rất nhiều người thích tôi."
Đường Trụ: "..."
Cũng đúng.
Tạ Thời Tân lại nói: "Nếu hai người không thân, sau này đừng gặp cậu ta nữa, tôi không thích tác phong làm việc của người này."
Đường Trụ lén cười một chút: "Được."
Cảm xúc buồn bực không thể hiểu được của Đường Trụ, nháy mắt đã được Tạ Thời Tân trấn an rất nhiều.
Thấy Ngô Ninh á khẩu như vậy, trong lòng Đường Trụ khó chịu là giả.
Tạ Thời Tân thật đúng là cái máy vả mặt.
Tầng 28 ting một tiếng đến nơi, cửa thang máy mở ra, Đường Trụ mới nhận ra không đúng.
"Tôi phải đến tầng 16," cậu nói xong liếc mắt nhìn phím bấm một cái: "Không có tầng 16."
Tạ Thời Tân: "Thang máy này là đi thẳng đến, thang máy bên kia có thể đi xuống."
Đường Trụ gật đâu: "Vâng."
Tạ Thời Tân lại nói: "Nhưng mà em đến văn phòng của tôi trước đi."
Đường Trụ: "Có chuyện gì thế?"
Tạ Thời Tân: "Đi vào ngồi một lát."
"Làm?" (*) Đường Trụ ý thức được mình nói gì đó, lập tức bỏ thêm hai chữ: "Gì cơ?"
(*) Làm (做) đọc là zuò. Ngồi (坐) cũng đọc là zuò, Đường Trụ hiểu lầm. (làm = làm tình).
Nói xong cậu nuốt nước bọt.
Tạ Thời Tân: "Uống trà."
Đường Trụ: "Uống trà?"
Đường Trụ nhớ đến Trình Minh nói với cậu, chuyện Tạ Thời Tân gần đây hay mời người ta lên uống trà (*).
(*) Uống trà = ăn chửi.
"Vì tôi đi gặp Ngô Ninh sao?" Đường Trụ nghĩ nghĩ: "Hay vì tôi bỏ bê công việc? Tôi xin nghỉ?"
Tạ Thời Tân bất đắc dĩ: "Tôi là ông sếp như thế sao?"
Đường Trụ tránh không trả lời.
Hình như ngài là người như thế đó.
"Cho em một thứ." Tạ Thời Tân thuận miệng nói.
Đường Trụ không nghi ngờ gì anh: "Được."
Văn phòng của Tạ Thời Tân cách thang máy không xa, rất nhanh đã đến.
Tạ Thời Tân mở cửa ra, cho Đường Trụ vào trước.
Nhưng Đường Trụ vừa bước chân vào, trong văn phòng liền:
"Đường Trụ?!"
Người đàn ông ngồi trên sô pha lập tức đứng dậy.
Tạ Thời Tân còn đứng ở cửa lập tức nhíu mày: "Sao cậu còn ở đây?"
Vương Tử Nhạc buông tạp chí trong tay ra, lập tức đến bên này: "Chờ anh chứ gì nữa."
Vương Tử Nhạc vừa đi vừa cười, nhìn Đường Trụ.
Thích quá đi, anh họ của mình là tốt nhất. Trước đó cứ không được không được không thể, thật giỏi, dẫn người đến cho hắn luôn nè.
"Chào em chào em, anh là em họ của Tạ Thời Tân," Vương Tử Nhạc lau lau tay vào quần áo, vô cùng khách sáo đưa tay về phía Đường Trụ: "Vương Tử Nhạc, ba nét ngang một nét thẳng thành chữ Vương..."
(Vương = 王)
Vương Tử Nhạc còn chưa dứt lời, Tạ Thời Tân trước Đường Trụ một bước mà nắm lấy tay hắn, cũng đứng trước Đường Trụ, nhìn thẳng hắn.
Nụ cười của Vương Tử Nhạc dần dần biến mất.
"Sao vậy anh?" Giọng Vương Tử Nhạc không kiềm được run rẩy.
Vẻ mặt của Tạ Thời Tân lúc này đây, hắn chưa bao giờ gặp qua, giống như một loài động vật ăn thịt nào đó, lúc bạn cướp đồ ăn của nó, nó sẽ nhìn chằm chằm bạn như vậy.
Lúc nào cũng có thể cắn bạn chết queo.
Loại ánh mắt này, làm Vương Tử Nhạc không rét mà run.
Đừng nói là cả người Tạ Thời Tân đều tỏa ra cảm giác áp bách.
Tay Tạ Thời Tân dùng sức siết: "Tôi không muốn phải nói thêm lần nữa."