Tên truyện: Nhặt được một chàng A
Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Editor: Hân Lê
Chương 12:
Đường Trụ tự hỏi có phải Tạ Thời Tân bị đuổi khỏi câu lạc bộ vì kỹ năng kém hay không, đồng thời cậu cũng cảm thấy bị sa thải cũng tốt, nếu không sẽ không được phúc lợi tốt đến như vậy.
Công việc của Tạ Thời Tân suôn sẻ như vậy, Đường Trụ cũng mừng cho anh.
Sau khi làm tình xong, tâm trạng của Đường Trụ tốt lên rất nhiều, nghĩ đến Phùng Kiệt cũng không còn tức giận nữa, đầu óc thả lỏng ra.
Cậu không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng trong lúc mơ màng, hình như có người bế cậu đi tắm.
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy trên giường, nếu như không phải eo hơi mỏi thì cậu đã cảm thấy những gì xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Tạ Thời Tân đã dậy rồi, lúc Đường Trụ đi ra ngoài thì thấy anh đang ngồi trên sô pha bên ngoài xem tin tức.
Đường Trụ chào buổi sáng với anh, sau đó cầm bánh mì và sữa vào phòng bếp.
Khi bữa sáng đã sẵn sàng, Tạ Thời Tân tự động ngồi vào bàn.
Đường Trụ bưng đĩa thức ăn ra, điện thoại di động cũng vang lên.
Là lời nhắc “Kỷ niệm Tạ Thời Tân vào ở 18 ngày” được cài cách đây mấy ngày.
Đường Trụ ỏ một tiếng, đưa điện thoại cho Tạ Thời Tân xem rồi hỏi: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi làm mấy món ngon cho anh.”
Tạ Thời Tân nhìn điện thoại trước, sau đó tầm mắt dừng lại trên mặt Đường Trụ, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nhưng mà anh vẫn suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Rảnh.”
Đường Trụ gật đầu, “Được, món tôm hùm cùng cua lông lần trước, còn muốn ăn gì nữa không?”
Tạ Thời Tân: “Canh ốc móng tay, thêm một phần ốc xào.”
Đường Trụ gật đầu: “Không thành vấn đề.” Cậu hỏi Tạ Thời Tân, “Anh thích hải sản lắm à?”
Tạ Thời Tân gật đầu: “Thích.”
Nhiều người biết Tạ Thời Tân thích hải sản, cũng có rất nhiều người lấy hải sản ra để nịnh bợ Tạ Thời Tân, nhưng Tạ Thời Tân rất kén ăn, vậy nên khó có thể nịnh bợ được.
Nhiều năm như vậy, chỉ có hai người có thể thỏa mãn chuyện ăn uống của Tạ Thời Tân.
Một là mẹ của Tạ Thời Tân, hai là Đường Trụ.
“Thật là trùng hợp. Mấy năm trước tôi có học chuyên về các món hải sản, nào rảnh thì tôi làm cho anh ăn.” Đường Trụ rót sữa cho Tạ Thời Tân.
Tạ Thời Tân ừ một tiếng.
Sau vài giây, Tạ Thời Tân đột nhiên nhạy cảm mà ngẩng đầu lên: “Tại sao lại phải đi học chuyên môn?”
Đường Trụ đột nhiên dừng lại, hình như có câu trả lời rất sinh động, nhưng lại không nhớ ra được.
“Không biết,” Đường Trụ nói, “Chắc là do cảm thấy hứng thú chăng.”
Tạ Thế Tân nhíu mày, đặt một câu hỏi vô cùng chính xác: “Người cậu thích trước kia thích ăn hải sản?”
Đường Trụ cắn bánh mì, không để ý lắm: “Chắc là vậy.”
Tạ Thời Tân: “Cậu học chuyên về cái đó cho hắn ta?”
Đường Trụ vẫn biểu cảm như vậy: “Hình như là vậy.”
Đồ ăn trong miệng Tạ Thời Tân lập tức mất đi hương vị.
Buổi sáng, Đường Trụ đi ké xe của Tạ Thời Tân đến công ty. Sau khi xuống xe, cậu lại từ chối ý định sắp xếp xe cho mình của Tạ Thời Tân.
Không phải vấn đề gì cả, nhưng cậu cảm thấy nếu cậu đồng ý, Tạ Thời Tân sẽ phải đi xin xe, không biết bao lâu mới được cấp trên phê duyệt. Cậu ở lại có một tháng nữa là đi rồi, hơi phiền toái.
Tạ Thời Tân không ép buộc, nhưng cũng không để Đường Trụ xuống xe, ngược lại hỏi: “Cậu có nhớ chi tiết nghiên cứu về thể chất hư hàn của Omega không?”
Đường Trụ gật đầu: “Nhớ rõ.”
Tạ Thời Tân: “Được rồi. Lát nữa gặp.”
Tạ Thời Tân có vẻ đang bận, Đường Trụ cũng không hỏi nhiều, sau khi chào tạm biệt và cảm ơn, cậu xuống xe.
Chờ xe của Tạ Thời Tân đi rồi, Đường Trụ xoay người bước vào công ty rồi đi thang máy lên lầu như thường lệ, nhưng hôm nay, cậu cứ luôn cảm thấy có gì đó quái quái.
Hình như ai nhìn thấy cậu cũng đều cười một cái.
Đường Trụ không còn cách nào khác, đành phải mỉm cười đáp lại.
Khi đến văn phòng, nói không ngoa khi vẻ mặt của Đường Trụ cười sắp cứng đờ ra rồi.
Cậu xoa xoa má, vừa ngồi xuống thì ghế thì Trình Minh lại lại trượt qua đây.
Minh nhiều chuyện tới rồi, Đường Trụ chuẩn bị hóng hớt.
Sau đó.
“Bộp.”
Trình Minh vỗ vai Đường Trụ: “Cậu được lắm!”
Đường Trụ khó hiểu: “Tôi được cái gì?”
Trình Minh: “Tối hôm qua và sáng nay, trong nhóm phát điên rồi, cậu là có ý gì đây? Quen biết Tạ tổng sao không nói? Chuyện hôm qua anh ta ở tiệc tối đùa giỡn cậu, lan truyền điên cuồng rồi!”
Đường Trụ càng khó hiểu: “Anh ta đùa giỡn với tôi?”
Trình Minh cười khùng: “Trò bịt mắt đoán kẹo đó! Tôi nghe ít nhất cũng có tới mười cái phiên bản, má nó ngọt muốn xỉu luôn á.”
Mặt Đường Trụ đầy chấm hỏi: “Hả?”
Trình Minh lại vỗ vai Đường Trụ: “Đừng giả vờ nữa! Cậu với Tạ tổng có quan hệ tốt đến vậy sao? Sao cậu không nói gì hết?”
Đường Trụ chần chờ gật đầu: “Anh ta nổi tiếng như vậy à?”
“Đệt! Đâu chỉ có nổi tiếng đâu!” Trình Minh kinh ngạc, “Không phải chứ, cậu thật sự quen Tạ tổng à?”
“Có quen.” Đường Trụ suy nghĩ một lúc, gật đầu, “Quen.”
Trình Minh lộ ra vẻ ghen tị: “Giờ tui ôm đùi cậu còn kịp không?”
Đường Trụ vẫn mờ mịt: “Tại sao?”
Trình Minh còn muốn nói nữa thì đột nhiên có người ngoài văn phòng gọi cậu.
Là quản lý của Đường Trụ, người quản lý này trước đây còn rất đề cao Đường Trụ, nhưng từ khi Phùng Kiệt đến công ty, quản lý lập tức hờ hững với Đường Trụ, làm thực nghiệm cũng thờ ơ.
Đây cũng là lý do tại sao Đường Trụ có thể tìm thấy cơ hội để nghiên cứu chế tạo thuốc của mình.
Khi đến văn phòng quản lý, Đường Trụ nhìn thấy quản lý đang đứng ở bàn, tươi cười nhìn Đường Trụ.
Tim Đường Trụ thắt lại: “Quản lý, có chuyện gì sao? Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Giám sát khách khí vô bờ: “Chuyện là như vầy, lát nữa 10 giờ, Phùng Kiệt sẽ mở một cái tọa đàm nhỏ, là phát sóng trực tiếp, cấp trên có ý muốn cậu cùng đi.”
Đường Trụ cau mày: “Tại sao tôi phải đi?”
Thái độ của quản lý như thể là cấp dưới của Đường Trụ, vâng vâng dạ dạ: “Là ý của cấp trên.”
Đường Trụ hỏi: “Chủ đề là gì?”
Người quản lý lắc đầu: “Không biết. Chỉ là tọa đàm nhỏ, phỏng chừng kêu cậu đi để bù số lượng, không lâu đâu, cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
“Không lâu đâu, cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
Trong một văn phòng khác, tổng giám cũng nói như vậy với Phùng Kiệt.
Nhưng bên này tổng giám nói với Phùng Kiệt: “Là tọa đàm về nghiên cứu thể chất hư hàn của Omega của cậu, mời vài sinh viên, không có gì đâu.”
Phùng Kiệt nửa tin nửa ngờ: “Sao lại đột nhiên mở tọa đàm? Còn phát sóng trực tiếp nữa?”
Tổng giám gật đầu: “Chắc là do cậu đoạt giải, công ty muốn tuyên truyền nên mới làm vậy. Cậu đi nói vài ba câu là được.” Tổng giám mỉm cười với Phùng Kiệt, “Tạ tổng cũng sẽ đến đó.”
Phùng Kiệt gật đầu, “Ra vậy.”
Tổng giám: “Tạ tổng luôn đánh giá cao cậu, cậu quên rồi sao? Lúc trước là anh ấy đã tự mình phát thưởng cho cậu, toàn bộ công ty đều thấy, cho nên cậu không cần căng thẳng, Tạ tổng sẽ giúp cậu nói chuyện.”
Phùng Kiệt: “Được.”
9 giờ 30, tất cả nhân viên nhận được một tin nhắn thông báo lúc mười giờ phải dừng công việc để xem A-line phát sóng trực tiếp.
9 giờ 50, Đường Trụ tính toán xong số liệu cuối cùng, đứng dậy đi xuống lầu.
9 giờ 55, tất cả các quản lý xem tọa đàm bước vào hội trường đa phương tiện.
Sau khi tiến vào, Đường Trụ liếc mắt nhìn về phía khán đài, có hơi kinh ngạc một chút.
Lúc nghe giám sát nói, cậu tưởng chỉ có vài người, nhưng không ngờ hội trường lớn như vậy lại đầy ắp sinh viên đại học.
Có năm vị trí đặc biệt ở hàng đầu tiên của khán giả, và ở giữa là tên của Đường Trụ.
Có nhiều người như vậy, Đường Trụ cũng không thể trưng cái mặt ra mà hỏi tại sao, trước tiên tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Sau khi mọi người đã vào chỗ ngồi, đèn trong hội trường đa phương tiện ngay lập tức thay đổi, sau đó, camera ở khắp mọi nơi được bật lên và MC bước lên sân khấu.
“Các bạn sinh viên, các vị giám đốc quản lý và khán giả thân mến, chúc quý vị buổi sáng tốt lành. Xin mọi người giữ im lặng một chút, buổi phát sóng trực tiếp của chúng ta sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
“Tiếp theo, xin mời Chủ tịch của Thành Duệ, Tạ Thời Tân tiên sinh.” Đường Trụ nghe tên của Tạ Thời Tân, trong đầu có hơi bối rối.
Một giây tiếp theo, cửa hông của đại sảnh được mở ra, một tia sáng từ bên ngoài chiếu vào, một bóng người quen thuộc từ bên kia đi đến.
Đường Trụ ngày nào cũng nhìn thấy người này, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất xa lạ.
Hai nhân viên bảo vệ đi theo Tạ Thời Tân, khí tràng của người này mạnh đến mức khiến Đường Trụ cảm thấy xa xôi không thể với tới.
Đường Trụ hé miệng kinh ngạc, không chớp mắt nhìn Tạ Thời Tân từng bước một bước lên sân khấu.
“Xin chào mọi người, tôi là Tạ Thời Tân.” Một tràng pháo tay nồng nhiệt của khán giả vang lên.
Đột nhiên Đường Trụ không thể nghe thấy âm thanh xung quanh, trong mắt chỉ có Tạ Thời Tân. Anh cũng nhìn về phía cậu, trong lúc hoảng hốt, trong đại sảnh giống như chỉ có hai người bọn họ đang đối mặt nhìn nhau.
Tạ Thời Tân dịu dàng nhìn vào mắt của Đường Trụ, làm cho lòng Đường Trụ cảm thấy bình tĩnh lại.
Vẻ mặt Đường Trụ khó hiểu, cả người ngẩn ra.
Tạ Thời Tân?
Tạ tổng?
Chủ tịch?. ngôn tình hoàn
Chuyện gì đã xảy ra?
“Nửa năm trước, tôi ở đây trao giải thưởng cho Phùng Kiệt, chuyện này vẫn còn nguyên trong ký ức của tôi, như thể mới chỉ là ngày hôm qua.”
Tạ Thời Tân đút một tay vào túi, trông rất thản nhiên.
“Phùng Kiệt có vẻ là một nhà nghiên cứu rất cần cù và chăm chỉ. Những người đã xem bài phỏng vấn của cậu ta chắc cũng biết, cấp trên nói, tinh thần của cậu ta rất đáng để mọi người học tập.”
“Kỹ sư dược trẻ tuổi nhất”, Tạ Thời Tân dừng lại, mỉm cười: “Tôi cũng giống như mọi người, rất tò mò về cậu ta, một người có thủ đoạn, có mục đích như vậy.”
“Công trình nghiên cứu về thể chất hư hàn của Omega của công ty Thành Duệ, đã đoạt giải gần nửa năm. Nói vậy cũng có rất nhiều người giống tôi nhỉ, có rất nhiều lời để nói tới thầy Phùng, cũng như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi thầy Phùng, tỉ như khó khăn trong quá trình nghiên cứu, khó khăn trong thực nghiệm, hoặc có lẽ là tâm trạng sau khi đoạt giải.”
“Tôi tin, thầy Phùng nhất định cũng rất có cảm xúc đối với nghiên cứu lần này, cho dù là quá trình hay thủ pháp cũng đều muốn biết, thầy Phùng đoạt giải như thế nào.”
Tạ Thời Tân Đột nhiên mỉm cười: “Hôm nay tất cả chúng ta đều tập trung ở đây, cùng nghe qua chuyện của thầy Phùng nào.”
Khán giả vỗ tay liên tục, Phùng Kiệt bước đến. Tạ Thời Tân mỉm cười với Phùng Kiệt, đưa microphone cho hắn.
Sau đó, anh ngồi trên một chiếc ghế đặc biệt dưới sân khấu.
Phùng Kiệt cầm micro đứng giữa sân khấu, bộ dạng kiêu ngạo của hắn rất chói mắt, còn đắc ý vứt ánh mắt đó cho Đường Trụ.
Thời gian sau, Phùng Kiệt bắt đầu bịa đặt lịch trình mà hắn bày ra, không biết đã kể bao nhiêu lần rồi, thuận miệng như thể chuyện này thực sự đã xảy ra vậy.
Đường Trụ có chút mất kiên nhẫn. Cậu không biết quản lý yêu cầu cậu tới đây làm gì, càng không biết tại sao còn để cậu ngồi chính giữa.
Cậu cũng không muốn suy nghĩ cẩn thận tình huống của Tạ Thời Tân là gì.
Tạ Thời Tân rất kỳ lạ, mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều rất kỳ lạ, và hiện tại Tạ Thời Tân cũng rất kỳ lạ.
Nhìn sang, Tạ Thời Tân như có như không mà mỉm cười nhìn Phùng Kiệt.
Chỉ là vẻ mặt này trong mắt Đường Trụ cũng không thể gọi là tốt.
Sau hơn mười phút, bài phát biểu dài dòng và nhạt nhẽo của Phùng Kiệt cuối cùng cũng kết thúc, sau đó là lúc các sinh viên trong khán phòng đặt câu hỏi.
Đường Trụ khoanh tay trước ngực, thầm nghĩ màn phát sóng trực tiếp này rốt cuộc khi nào mới kết thúc.
“Thầy Phùng.” Phía dưới có một sinh viên nhận micro, “Em có một câu hỏi, thầy thông qua thực nghiệm báo cáo nói tỉ lệ phần trăm của máu Omega, là dựa vào cái gì mà đánh giá được?”
Sinh viên hỏi xong vấn đề này, Đường Trụ có hơi kinh ngạc chớp mắt.
Không phải chỉ bảo là cưỡi ngựa xem hoa thôi sao? Sao lại hỏi vào chi tiết thế này.
Quả nhiên, Phùng Kiệt ở trên đài tức khắc nghẹn họng, microphine kê bên mồm nhưng lại không thốt nên lời.
Một lát sau, đại khái là khán giả phía dưới chờ không nổi nên đổi người hỏi.
“Thầy Phùng, thí nghiệm điều tra nhiệt độ cơ thể, là dùng những số liệu nào?”
“Thầy Phùng, thời tiết thay đổi khiến cho nồng độ pheromone có khác biệt, thầy làm sao ghi chép lại được?”
…
Bên dưới từng câu hỏi chuyên môn được đặt ra từng câu từng câu một, mà trên đài Phùng Kiệt chật vật giống như một trúa hề, diễn không ra diễn, cô độc mà xấu hổ.
Các sinh viên vẫn tiếp tục nói.
Dần dần, vấn đề chuyển hướng.
“Thầy Phùng, tại sao thầy không nói lời nào vậy?”
“Thầy Phùng, có thể trả lời câu hỏi của chúng tôi được không?”
“Thầy Phùng, tại sao thầy lại không trả lời câu hỏi của chúng tôi?”
…
Phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng ầm ĩ, các quản lý của Thành Duệ cũng xôn xao, chờ đợi Tạ tổng lên tiếng.
Chờ cho màn trình diễn sắp không thể khống chế được, người đàn ông ngồi ở phía trước kia cuối cùng cũng đứng dậy.
Tạ Thời Tân chậm rì rì bước lên trên đài, cầm lấy micro đã được chuẩn bị sẵn.
Cả hội trường yên tĩnh trở lại.
“Các câu hỏi của các bạn, thật ngại quá, thầy Phùng sẽ không thể trả lời được đâu.” Tạ Thời Tân mỉm cười mà nói.
“Nhưng cậu ấy có thể.” Tạ Thời Tân duỗi tay về phía trước, “Đường Trụ.”
Ánh đèn trong nháy mắt chiếu lên người Đường Trụ.
Tạ Thời Tân: “Nhà nghiên cứu dược phẩm trẻ nhất của Thành Duệ.”
“Tại sao à?” Tạ Thời Tân nhếch môi, nhưng lại không giống như đang cười, “Bởi vì cái nghiên cứu mà Phùng Kiệt đoạt giải này, là do trộm được đấy. Hắn ăn cắp thành quả nghiên cứu của Đường Trụ nhà chúng ta.”
Vài vạn người trong phòng phát sóng trực tiếp, giọng nói của Tạ Thời Tân vang lên vô cùng có lực: “Tất cả những gì mà Phùng Kiệt có được, vốn thuộc về Đường Trụ.”