[ABO] Nhặt Được Một Chàng A

Chương 10




9h10 sáng thứ hai, phòng ban nghiên cứu dược phẩm họp thường kỳ hàng tuần.

Đường Trụ là tổ trưởng báo cáo cuối cùng, vừa qua cuối quần, mọi người còn chưa hồi phục tâm trạng, toàn phòng họp ai cũng lười biếng.

Đường Trụ mới nói được đến một nửa, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, gương mặt giám đốc tươi cười đi vào. Truyện Hệ Thống

“Nào, chúng ta hoan nghênh thầy Phùng từ Tây Bộ mới trở về đi.”

Giám đốc nói xong vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó Phùng Kiệt từ ngoài đi vào.

Đường Trụ đứng bên cạnh máy tính, không phối hợp vỗ tay, cậu liếc nhìn power point còn chưa báo cáo xong, di chuột đến góc trên bên phải thu nhỏ cửa sổ lại, những cậu nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy nên di chuột thêm chút nữa, đóng toàn bộ cửa sổ luôn.

Dù sao cũng không ai muốn nghe cậu báo cáo.

Bởi vì Phùng Kiệt nhận được giải thưởng từ nghiên cứu đó, tháng trước mới được phái đi Tây Bộ tham dự một dự án quan trọng hàng đầu, lần này trở về, trên người hắn lại thêm rất nhiều ánh nhìn hâm mộ.

Chỉ là đắp được miếng da trâu, cũng đủ cho hắn hếch mũi một thời gian dài.

Đường Trụ trở lại vị trí của mình, nhàm chán chơi di động, tiến vào trạng thái chuyện không liên quan đến mình, không hợp với những người trong phòng họp.

“Đường Trụ.”

Đột nhiên Phùng Kiệt cao giọng hô một tiếng.

Đường Trụ buông điện thoại, ngẩng đầu lên.

Phùng Kiệt: “Thì ra là cậu cũng ở đây à, sao vẫn cái dạng cũ này, không nói một câu, cảm giác tồn tại quá thấp.”

Ánh mắt mọi người nhìn theo Phùng Kiệt, rơi vào người Đường Trụ.

Nếu là trước đây, biểu hiện của Đường Trụ nhất định sẽ cười cười cam chịu cho qua, nhưng mọi người đều biết Đường Trụ gần đây không giống như trước.

Quả nhiên, giây tiếp theo Đường Trụ liền nói: “Tôi vẫn luôn ở đây, nếu đôi mắt anh hư rồi thì đi bệnh viện trị sớm một chút đi.”

Nụ cười của Phùng Kiệt lập tức cứng lại, đại khái là hắn không đoán được Đường Trụ sẽ nói ngược trở về, đứng cả buổi nghẹn họng không đáp được câu nào.

Phòng họp vừa rồi còn náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, có mấy người nghĩ cách, có mấy người chỉ muốn hít drama.

Rồi sau đó Đường Trụ lại cầm lấy di động, bộ dạng không liên quan đến tôi mà chơi tiếp.

“Tôi trở lại rồi đây!” Một người từ ngoài cửa đột nhiên chạy vào, phá vỡ không khí khó xử nãy giờ.

Người đến là Trình Minh, trên tay cậu cầm hai thư mời, mọi người thấy liền hiểu rõ, “Ngày thư giãn” tháng này của công ty sắp tới.

Ngày thư giãn, ý trên mặt chữ, là một nét đặc sắc của công ty Thành Duệ, mỗi tháng tổ chức một lần.

Ngày thư giãn này, là công ty mời một team đến tổ chức, vào mỗi tối ngày 15.

Mà người có tư cách tham gia tiệc tối này, trừ giám đốc mỗi phòng ban, sẽ mời thêm hai nhân viên ưu tú trong mỗi phòng ban đó.

Địa điểm tổ chức tiệc tối ở khu giải trí tầng 27, là nơi gần Tạ tổng nhất trong truyền thuyết, chỗ đó phương tiện giải trí gì cũng có, cái gì cũng có thể chơi được. Mà đêm đó, nhiệm vụ của mọi người chủ yếu là ăn uống, chơi trò chơi, xem các tiết mục biểu diễn. Quan trọng nhất là, Tạ tổng vốn rất khó gặp mặt, dù bận hay không cũng sẽ ở tiệc tối mười phút mới rời đi.

Cho nên nhân viên công ty Thành Duệ, dù vì ăn chơi, hay vì Tạ tổng, hay chỉ muốn đi cho biết, không ai không muốn làm hai nhân viên ưu tú này, không ai không muốn cố gắng làm việc.

Vừa rồi Phùng Kiệt nói chuyện, là náo nhiệt theo kiểu nịnh hót giả trân, giờ phút này Trình Minh cầm hai thư mời chạy vào, phòng họp mới thật sự trở nên náo nhiệt, âm thanh woa oh liên tiếp vang lên.

Giám đốc nhận lấy thư mời từ tay Trình Minh, cầm lấy microphone khụ một tiếng, còn vỗ vỗ bả vai Phùng Kiệt.

Mọi người vừa thấy liền biết, từ năm trước Phùng Kiệt đến công ty, mỗi tháng mời nhân viên đều có tên của hắn, cho nên mỗi lần vào lúc này, mọi người đều chỉ trông chờ vào danh ngạch kia.

Giám đốc mở thư mời thứ nhất ra: “Triệu Tiểu Minh”, giám đốc đọc ra một cái tên, cười một chút: “Tháng trước làm thực nghiệm tích cực nhất, chúc mừng.”

Mọi người thất vọng than một tiếng, nhưng vẫn vỗ tay cho Triệu Tiểu Minh.

“Thư mời thứ hai.” Giám đốc gỡ phong thư ra, lại liếc mắt nhìn Phùng Kiệt, cười nói: “Lén nói cho mọi người biết, nhân viên ưu tú tháng này là cấp trên định ra, ngay cả tôi cũng không biết.”

Phía dưới có người hỏi: “Cấp trên là cấp trên nào vậy?”

“Không phải là Tạ tổng chứ?”

“Chắc chắn là mời Phùng Kiệt rồi.”

“Trừ Phùng Kiệt ra thì còn ai vào đây?”

“Tiểu Minh với Phùng Kiệt, nếu đêm mai có gì hay ho, nhớ quay video gửi vô group chat nha.”

“Giám đốc khỏi cần đọc, đưa thẳng cho Phùng Kiệt luôn đi.”



Trong ánh mắt không chút nào chờ mong của mọi người, giám đốc nhìn thư mời, đột nhiên phát ra một tiếng a khó hiểu, sau đó ông ta ngẩng đầu.

“Đường Trụ.”

Tất cả mọi người hướng về phía Phùng Kiệt chuẩn bị vỗ tay, lập tức không biết có nên vỗ hay không.

Mà bàn tay Phùng Kiệt đang muốn nhận lấy thư mời, cũng cứng lại luôn rồi.

Phòng họp lại lại yên tĩnh lần nữa.

Đường Trụ đang chơi di động cũng khó hiểu mà ngẩng đầu lên.

Đường Trụ: “Tôi à?”

Giám đốc cúi đầu nhìn thư mời, Phùng Kiệt cũng thò đầu qua xem, đồng nghiệp ngồi hàng trên cũng vươn người hóng hớt.

Giám đốc gật đầu: “Là cậu.”

Đồng nghiệp 1 ngồi hàng đầu: “Là cậu đó Đường Trụ, là tên của cậu.”

Đồng nghiệp 2 ngồi hàng đầu: “Đúng là Đường Trụ rồi.”

Trình Minh cũng nhìn thấy tên Đường Trụ, cậu ta lập tức hưng phấn: “Mau lên nhận! Là cậu thật đó!”

Mọi người vô cùng ăn ý nhìn về phía Đường Trụ, một giây sau lại ăn ý vô cùng mà nhìn Phùng Kiệt.

Phùng Kiệt giờ phút này, quê không tả nổi, không khí xung quanh cũng đặc quánh hai chữ chê cười.

Hắn như suy nghĩ gì đó, sau đó đột nhiên ngẩng đầu: “Trình Minh.” Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Trình Minh: “Thư mời là mày lấy đến đây, mày sẽ không động tay vào chứ?”

Trình Minh đang hưng phấn tức khắc không vui: “Cười ẻ, đừng tưởng rằng toàn thế giới đều giống như mình, thích vu khống thích ăn cắp.”

Trình Minh nói xong, tập thể đồng nghiệp xung quanh phát ra tiếng ho khan.

Phùng Kiệt cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Trình Minh: “Mày nói lại lần nữa xem!”

Trình Minh còn muốn mở miệng nói nữa, nhưng đồng nghiệp bên cạnh túm cậu lại.

Lúc này, Đường Trụ cũng lên đây.

Đường Trụ nhận lấy thư mời từ trong tay giám đốc, cũng nói cảm ơn.

Cậu mở ra xem, bên trong quả nhiên ghi tên mình.

“Chưa thấy bao giờ chứ gì.” Phùng Kiệt ở bên cạnh trào phúng: “Mấy thứ này tôi chơi chán ngấy rồi.”

Đường Trụ không chút hoang mang nhét thư mời vào phong thư, không cho Phùng Kiệt cả một ánh mắt, cậu nhìn Trình Minh nói: “Cậu ngửi được chứ?”

Trình Minh hỏi: “Gì cơ?”

Đường Trụ nhún vai, còn lấy phong thư làm quạt, phe phẩy không khí: “Chua quá à.”

Chung quanh lập tức phát ra tiếng cười.

Phùng Kiệt càng đen mặt.

“Có gì hay ho, tôi với Tiểu Minh sẽ quay lại cho mọi người xem.” Đường Trụ nói xong mới miễn cưỡng liếc qua Phùng Kiệt một cái, ánh mắt mang theo tự đắc.

Mọi người rất muốn cười, nhưng đã vô cùng kiềm chế. Rõ ràng Phùng Kiệt mang theo vinh quang trở về, lại bị đối xử như vậy, mọi người đều không dám nhìn hắn.

Lại một lát sau, trong không khí đột nhiên tràn ngập một mùi pheromone của Omega.

Là mùi nho.

Từ đây Phùng Kiệt đã từng không cẩn thận phát tình ở công ty, mọi người rất quen thuộc mùi này.

Nhưng mà mọi người đều biết, mùi pheromone Omega lúc này không phải phát ra vì động dục, mọi người đều cảm giác được, Phùng Kiệt đang tức giận.

Không chỉ đang tức giận, hắn còn không kiềm chế được mình.

“Xùy ~”

Trình Minh dẫn đầu phát ra một tiếng cười nhạo: “Ngay cả pheromone cũng chua chết mẹ.” Trình Minh lại nói: “Mau thu lại đi, nhiều người như vậy, muốn ve vãn ai đó?”

Drama kết thúc, trở lại văn phòng, Trình Minh lại trượt ghế qua bên Đường Trụ.

“Đường Đường!” Trình Minh cầm lấy thư mời trên bàn Đường Trụ: “Lúc nãy cậu làm tôi sướng quá trời.”

Đường Trụ cười: “Chuyện nhỏ thôi.”

Trình Minh vỗ tay: “Đường Trụ cậu thật sự thay đổi rồi, tôi thích cậu hiện tại quá đi.”

Đường Trụ: “Là sao?”

Trình Minh: “Còn có một chuyện hay ho, điểm tâm ngọt sau drama, muốn nghe không?”

Đường Trụ mở máy tính: “Rốt cuộc thì cậu lấy đâu ra lắm chuyện để hóng vậy?”

Trình Minh: “Cậu không biết à, công ty có một nhóm chuyên hóng hớt, cậu muốn vào không?”

Đường Trụ lắc đầu: “Xin kiếu.”

Đường Trụ nói xong lập tức nghĩ đến Tạ Thời Tân, Tạ Thời Tân nhiều chuyện như vậy, không biết anh ấy có ở trong nhóm không…

“Công ty chúng ta có một địa chỉ email để khiếu nại, cậu có biết không? Viết trên sổ tay nhân viên ấy.” Trình Minh nhỏ giọng nói với Đường Trụ.

Đường Trụ: “Biết, rồi sao?”

Trình Minh nói: “Sáng nay người phụ trách email đó bị cấp trên mời đi uống trà.”

Đường Trụ khó hiểu: “Tại sao?”

Trình Minh: “Không chịu làm việc, bị phạt nặng lắm, nghe nói Tạ tổng giận ghê lắm, mọi người đều đoán, chắc là email quan trọng gì đó bị bỏ sót.”

Đường Trụ chớp chớp mắt nói: “Cũng tốt.”

Trình Minh thiếu chút nữa phun ra ngụm nước mới uống: “Cậu cảm thấy tốt?”

Đường Trụ: “Không tốt sao?”

Trình Minh cười cười: “Cậu sẽ không thật sự cho rằng có người gửi email quan trọng đến địa chỉ email đó à? Ai sẽ ngốc như vậy nha?”

Đường Trụ rụt tay: “Ai biết đâu.”

Trình Minh vỗ tay cười: “Cậu không biết thật à?”

Đường Trụ lắc đầu: “Không biết.”

Trình Minh: “Tuy rằng sổ tay nhân viên có nói nội dung email Tạ tổng sẽ xem đến, có ý kiến hay đề xuất gì đều có thể nói, nhưng rõ ràng chỉ là dọa người ta thôi, nhiều năm vậy rồi, mọi người chỉ toàn gửi email thổ lộ với Tạ tổng, cũng có một vài người xem địa chỉ email đó như thùng rác, cái gì phiền não cũng nhét vào đó, dù sao nó cũng như một trạm thu gom rác thải lung tung thôi.”

Đường Trụ sững một chút: “Thế à.”

Trình Minh: “Giờ nghĩ lại, có phải cảm thấy bọn họ rất oan ức không?”

Đường Trụ có lệ mà ừ một tiếng, không nói phải, cũng không nói không phải.

Vào thời gian nghỉ trưa, Trình Minh cùng Đường Trụ ăn cơm trong một phòng ăn nhỏ, sau khi được Đường Trụ đồng ý, Trình Minh gấp không chờ nổi mà gọi điện cho bạn mình, kể cho bạn đó nghe drama buổi sáng.

Chờ Trình Minh cúp điện thoại, Đường Trụ cười ra tiếng: “Cậu thật biết kể chuyện mà, tôi nghe cũng cảm thấy rất đặc sắc.”

Trình Minh cười không thấy tổ quốc: “Tôi mà lại…”

Đường Trụ gật đầu: “Cậu mà lại…”

Trình Minh ăn vài miếng cơm, lại nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu đã uống thuốc gì, gần đây lại gan như thế?”

Đường Trụ nửa đùa bảo: “Tôi uống pheromone của người khác, cậu tin không?”

Trình Minh kinh ngạc: “Thứ đồ đó còn có thể uống à?”

Đường Trụ không tỏ ý kiến thêm: “Mùi vị không tệ.”

Nhưng mà bị Trình Minh hỏi như vậy, Đường Trụ cũng phát hiện, từ lúc Tạ Thời Tân đi vào cuộc sống của cậu, mỗi ngày của cậu đều trở nên tốt đẹp hơn.

Không phải chịu những áp lực như xưa, tinh thần càng lúc càng tốt lên nhiều.

Cho nên cơm nước xong, cậu tạm biệt Trình Minh, một mình ra khỏi công ty, mua một ly trà sữa cho mình, đồng thời cũng mua cho Tạ Thời Tân một ly cà phê mà anh thích uống nhất.

Còn chưa đến giờ vào làm, Đường Trụ không nhanh không chậm đến trước quầy lễ tân hỏi phòng bảo vệ, cũng gửi tin nhắn cho Tạ Thời Tân.

Đường Trụ: Tôi mua cà phê cho anh nè, bây giờ sẽ đến phòng bảo vệ, anh có rảnh không? Ra lấy nhé?

Phòng bảo vệ ở lầu hai, rất gần, Đường Trụ không chờ thang máy, trực tiếp đi thang bộ lên.

Là một khu vực xa lạ, tới lầu 2, Đường Trụ nhìn trái nhìn phải, đang định tìm ai đó hỏi một chút, di động đột nhiên vang lên.

Là Tạ Thời Tân gọi đến.

“Cậu ở đâu?”

Tạ Thời Tân mở miệng hỏi ngay.

Đường Trụ nói: “Ở lầu hai, anh có trong đó không?”

Tạ Thời Tân: “Tôi không ở đó.”

Bước chân Đường Trụ dừng lại: “Vậy anh ở chỗ nào?”

Tạ Thời Tân: “Ra ngoài rồi, không ở công ty.”

Đường Trụ thất vọng: “Vậy thôi, tôi đưa cà phê cho đồng nghiệp.”

Đường Trụ nói xong muốn cúp điện thoại, lại nghe giọng khó hiểu của Tạ Thời Tân hỏi cậu: “Cậu đưa cà phê của tôi cho người khác?”

Đường Trụ cũng khó hiểu theo: “Có vấn đề gì sao? Anh không ở đây mà?”

Tạ Thời Tân: “Cậu định đưa cho ai?”

Đường Trụ: “Trình Minh, cậu ấy cũng thích uống cà phê.”

Giọng Tạ Thời Tân bên kia hơi lớn chút: “Không được, là của tôi.”

“À, tôi gặp được một người.” Đường Trụ thấy một bảo vệ từ bên trong đi ra, nói với điện thoại: “Tôi đưa cà phê cho anh ấy nha, nhờ anh ấy gửi cho anh?”

Tạ Thời Tân: “Không được.”

Đường Trụ khó hiểu: “Tại sao?” Bỗng nhiên Đường Trụ cười một tiếng: “Woa, anh ấy đẹp trai ghê, bảo vệ mấy anh đều đẹp trai vậy sao?”

Giọng nói Tạ Thời Tân thay đổi: “Cậu nói cái gì?”

Đường Trụ: “Tôi qua đó nha.”

Giọng Tạ Thời Tân lại lớn hơn: “Không được, cậu không được nói chuyện với người ta.”

Giọng Đường Trụ cũng lớn theo: “Mắc gì chớ?”

Tạ Thời Tân: “Không được là không được.”

Đường Trụ hết nói nổi, chỉ nói với Tạ Thời Tân mấy câu, anh bảo vệ kia đã không thấy bóng dáng.

Đường Trụ hỏi Tạ Thời Tân: “Rốt cuộc anh muốn sao đây?”

Tạ Thời Tân bên kia yên lặng vài giây, mới nói: “Cậu ở lầu một chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay.”

Đường Trụ đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, anh mau về đó, nửa tiếng nữa vào làm rồi.”

Tạ Thời Tân: “Biết rồi.”

Đầu kia, vừa kết thúc một cuộc họp, Tạ Thời Tân ngẩng đầu nói với tài xế: “Về công ty.”

Bạch Phong ngồi bên ghế phụ nhắc nhở: “ Trần tổng công ty Huệ Phong đang đợi.”

Tạ Thời Tân vẫn khăng khăng: “Về công ty trước.”

Bạch Phong gật gật đầu, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi: “Công ty có việc gấp gì sao?”

Tạ Thời Tân giống như đang nói một chuyện vô cùng quan trọng: “Nếu không cà phê của tôi sẽ không còn nữa.”

Bạch Phong không dám nói gì thêm.

Thật sự chỉ vì cà phê sẽ không còn nữa sao?