Sáng sớm ngày hè, bên ngoài tiếng ve kêu không dứt, điện thoại ở đầu giường run lên liên tục. Đến khi cảnh báo cuộc gọi nhỡ hiện liên trên màn hình lần thứ ba, Ôn Húc mới tỉnh lại.
Là số điện thoại lạ, nhưng thuộc khu vực địa phương.
Ôn Húc mơ màng bắt máy, một giọng nói mất kiên nhẫn lại tràn đầy khí lực phát ra từ điện thoại: “ Alo? Bạn học Ôn Húc đúng không? Thư báo trúng tuyển của cậu tới rồi, cần cậu ký nhận một chút.”
Nghe được thư báo trúng tuyển, Ôn Húc giật nảy cả người, nháy mắt liền tỉnh táo.
“Ngại quá, cháu xuống ngay đây, vui lòng đợi một lát” Nói xong cũng
không lo hình tượng chật vật của bản thân, Ôn Húc lấy chìa khóa rồi lê đôi dép tong cửa xông ra.
Người đưa thư mồ hôi nhễ nhại đứng ngoài cửa đợi. Cũng may không mất bao lâu đã có một bóng người vội vàng bước ra từ thang máy. Nhìn kỹ thì cậu ta là một thanh niên đẹp trai.
“Thực xin lỗi, trời nóng như vậy lại để chú đợi lâu.” Thấy thái độ Ôn Húc thành khẩn như vậy, vị đại thúc cũng không bày ra sắc mặt nữa.
“ồ, người trẻ tuổi các cậu không yêu quý thân thể chút nào hết, nghỉ hè cũng không thể ngủ như chết vậy. Ít ra cậu còn nghe điện thoại, tòa nhà đơn cách vách tôi ấn chuông cửa nửa ngày cũng không có động tĩnh, làm buổi chiều tôi lại phải quay lại lần nữa.”
Tòa nhà cách vách? Ôn Húc nhìn điện thoại, 9 giờ 28 phút, bây giờ Giang Trì không dậy nổi thật.
“ Chú à, người ký nhận tòa cách vách có phải tên là Giang Trì hay không? Hôm qua bọn cháu dự tiệc tốt nghiệp.”
Người đưa thư nghe xong không khỏi tức giận, hôm nay ông đâm trúng cái vận lớn gì vậy? Trong bao còn không ít thư đâu, tốt hơn đừng là đứa trẻ họ hàng trong gia đình nha. Nghĩ như vậy, đại thúc vươn tay lật ra, lấy lá thư vừa rồi ra xem, đúng thật tên là Giang Trì.
Ôn Húc suy nghĩ một chút, nói: “ Nếu đã như vậy, cháu nhận giúp cậu ấy, chú đỡ phải quay lại lần nữa? Trạng thái của cậu ấy không tốt lắm, mà cháu đoán buổi chiều chú quay lại cũng rất mệt.”
Đề xuất của Ôn Húc quả thực không tồi, nhưng xuất phát từ nghiêm cẩn trong công việc mà nói….Thôi, ông vẫn nên đi lại một chuyến, thứ quan trọng như thư báo trúng tuyển giao vào tay chính chủ mới tốt.
Người đưa thư đưa cho Ôn Húc thư báo, “ Tôi muộn chút lại tới, đến, lấy của cậu đi.”
Ôn Húc tiếp nhận, xác nhận thông tin chính xác, có thể ký nhận, “ Cảm ơn chú, chú đi thong thả.”
Mang thư thông báo về nhà, Ôn Húc không vội mở ra, cầm lấy điện thoại để lại tin nhắn cho Giang Trì rồi thảnh thơi đi vào phòng tắm, khi nãy gấp rút chạy xuống lầu nên anh còn chưa kịp rửa mặt.
Ăn sáng xong, quả nhiên Giang Trì vẫn chưa trả lời tin nhắn, Ôn Húc thay quần áo rộng rãi, xuống lầu đi dạo vòng quanh tiểu khu vài vòng. Cảm thấy thức ăn đã tiêu hóa gần hết, Ôn Húc bắt đầu chạy bộ buổi sáng, mặc dù dậy muộn nhưng vẫn phải chạy bù.
Buổi chiều, Ôn Húc lái xe đạp đi mua đồ ăn theo thực đơn ghi trên giấy của mẹ Ôn, Giang Trì vẫn chưa trả lời tin nhắn như cũ.
Lúc mua xong đồ ăn đến dưới lầu tòa nhà đơn, Ôn Húc lại thấy người đưa thư buổi sáng, anh cúi đầu xem điện thoại, chưa trả lời, lại ngẩng đầu đối mắt với đại thúc, từ trong mắt đối phương đọc ra vô vàn bất đắc dĩ.
“ Chú à, chú gọi điện thoại cũng không có ai tiếp ạ?”
Người đưa thư xem qua lịch sử cuộc gọi, ngày nay ông gọi hơn cả chục cuộc.
“Để cháu hỏi mẹ cậu ấy.” Bây giờ đã gần bốn giờ, Giang Trì dù sao cũng không thể ngủ đến mức này, tin nhắn trả lời cũng không có, Ôn Húc vô cớ có chút bất an liền gọi điện cho mẹ Giang.
Tốc độ trả lời điện thoại bên kia khá nhanh, Ôn Húc mới thở phào nhẹ nhõm, “Alo? Dì ơi, Giang Trì có ở nhà không ạ?”
“Giang Trì bây giờ…đang ở bệnh viện.” giọng mẹ Giang khàn khàn vang lên, lộ ra cảm giác mệt mỏi nồng đậm.
“Bệnh viện?! Giang trì xảy ra chuyện gì? Có nặng lắm không?” trong lòng Ôn Húc trầm xuống, đang êm đẹp sao lại vào bệnh viện, chẳng lẽ rượu hôm qua có vấn đề?
“ Tối hôm qua nó đột ngột phân hóa, về sau phát hiện không đúng mới lập tức đưa đi bệnh viện, hiện tại người không có vấn đề gì, đang được chăm sóc trong phòng cách ly.”
Ngữ khí của mẹ Giang nghe như không có vấn đề gì, trong lòng Ôn Húc nảy ra một phỏng đoán đáng sợ, tay cầm điện thoại hơi run rẩy.
“Dì, giới tính thứ hai của Giang Trì….phân hóa thành cái gì?”
Đầu bên kia trầm mặc một lúc, mới lần nữa truyền đến giọng nói của mẹ Giang, “Là Omega.”
Nghe thấy câu trả lời này, Ôn Húc như bị sét đánh, cả tim trầm xuống.
“Dì, con…..có thể gặp Giang Trì không? Dì ở một mình trong bệnh viện cũng không tiện, để con tới hỗ trợ, vừa lúc thư báo trúng tuyển của Giang Trì tới rồi, con có thể đem qua cùng luôn.” Ôn Húc lúc này tâm trạng rối bời, không để ý mẹ Giang có phát hiện thanh âm run rẩy của anh không, anh chỉ biết bản thân muốn bên cạnh Giang Trì
“Được, chúng ta ở bệnh viện trung ương Omega khu 2 phòng chăm sóc đặc biệt, 601. Phiền con rồi, Tiểu Húc.”
“Con qua ngay, con cúp máy trước.” Ôn Húc bình tĩnh lại, anh hiện tại cần bình tĩnh, Giang Trì biết kết quả phản ứng càng lớn hơn, bản thân anh còn không trấn định được, làm sao có thể xoa dịu Giang Trì.
Ôn Húc hít sâu mấy hơi để trấn tĩnh lại, anh đã tưởng tượng ra mọi kết cục tồi tệ, yên ổn bao nhiêu lâu nay, lẽ ra anh nên tỉnh táo sớm hơn.
Vì vậy trước tiên phải lấy thư trúng tuyển.
“Chú, đưa thư cho cháu đi, bạn học của cháu nằm viện, cháu đem qua cho cậu ấy.” Ôn Húc nhìn người đưa thư đang đứng một bên, đối phương hình như cũng không quan tâm gì nữa, không trông mong chính chủ có thể tự mình ký nhận.
“ Tôi giao cái này cho cậu, cậu phải đích thân đưa cho cậu ấy, không được làm mất.”
Ôn Húc cầm lấy cất đi, “Chú yên tâm, cháu lên lầu cất đồ ăn liền đi thăm cậu ấy, chú đi thong thả.”
“Được, tôi đi đây.” Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người đưa thư lên xe yên tâm rời đi.
Ôn Húc trở về nhà cất đồ ăn xong, để lại tin nhắn qua điện thoại cho mẹ Ôn, sau đó mang theo thư báo trúng tuyển ra ngoài.
Bệnh viện trung ương Omega - khu 2 - 601, Ôn Húc đi thẳng tới, sau khi hỏi thăm y tá liền thuận lợi vào tòa nhà nội trú. Giới tính thứ hai của Ôn Húc là Beta, thủ tục qua cửa thuận tiện hơn rất nhiều so với Alpha, sau khi khử trùng và xịt thuốc ngăn mùi để tẩy sạch mùi tin tức tố dính bên ngoài liền có để đi vào.
Ôn Húc bước đến cửa 601, liếc nhìn vào bên trong qua tấm kính trên cửa, mẹ Giang đang ngồi bên giường chăm sóc Giang Trì, Giang Trì nằm trên giường, hình như vẫn còn hôn mê. Do dự một hồi, Ôn Húc vẫn gõ cửa, thấy mẹ Giang quay đầu nhìn sang, anh nhẹ nhàng mở cửa, bước nhẹ vào rồi từ từ đóng cửa lại.
“Dì đã ăn trưa chưa? Con có mang sủi cảo với cháo đến, hay dì ăn một chút?” Ôn Húc đem hộp giữ ấm đặt lên tủ, trên cùng là lớp sủi cảo vừa mới hấp, nóng hôi hổi còn mang theo chút bọt nước.
“Cảm ơn con Tiểu Húc, ít ra còn có con tới đây. Tối hôm qua Giang Trì bắt đầu phát sốt, dì chăm sóc nó một đêm, bác sĩ nói sau khi hạ sốt sẽ tỉnh lại, tình huống của nó thế này dì cũng không dám mời y tá, lỡ mà nói sai cái gì, đứa nhỏ này suy nghĩ nhiều liền không tốt.” Mắt mẹ Giang đỏ lên, đây là lần đầu tiên Omega kiên nghị ngoan cường này lộ ra biểu tình khổ sở như vậy, mọi thứ nhắc nhở với Ôn Húc, Giang Trì phân hóa không thuận lợi.
Đúng vậy, điều đó được học tập qua từ rất sớm ở lớp tâm sinh lý của trường trung học cơ sở, bình thường độ tuổi phân hóa của giới tính thứ hai là 14-18 tuổi, chỉ có một số ít người phân hóa chậm do tuyến kích thích tố mất cân bằng, tất nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, tỷ như phản tổ hình phân hóa và giai đoạn sau khi đã chịu được phân hóa lần thứ hai do tác nhân kích thích bên ngoài. Nhưng từ phản ứng của mẹ Giang mà nói, Giang Trì hiển nhiên là vế trước, hoặc là trường hợp xấu nhất, Omega phân hóa chậm.
“Dì, cậu ấy…sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?” Ôn Húc không thể tưởng tượng được mình sẽ trải qua phần đời còn lại như thế nào nếu mất đi Giang Trì.
“Bác sĩ đã làm xét nghiệm hai lần cho nó, hiện tại tuyến kích thích tố trong cơ thể đã ổn định nên không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng…Giang Trì sau này, sẽ không có khả năng sinh con nữa.”
Sinh con.
Nghe hai chữ này, sắc mặt Ôn Húc tái đi, hai chữ này giống như ma chú, ám ảnh cả đời anh, bám riết không tan.
“Hơn nữa đứa nhỏ này cao như vậy, mọi người đều cho rằng nó sẽ là Alpha, giờ lại phân hóa thành Omega, sao nó chịu được bản thân trở thành loại người bị bản năng sinh lý áp chế.”
Mẹ Giang lo lắng nhất bây giờ là tình trạng tâm lí của Giang Trì sau khi tỉnh lại, nếu không tiếp thu được hiện thực, làm ra việc ngu ngốc gì thì phải làm sao bây giờ.
Bình tĩnh, Giang Trì còn đang hôn mê, trước tiên không thể lộn xộn.
Ôn Húc bình tĩnh lại, đỡ mẹ Giang đi tới bên tủ ngồi xuống, “ Dì à, dì ăn trước đi, ăn xong thì ngủ một giấc, dì không thể suy sụp, phía Giang Trì con sẽ hỗ trợ khuyên, dì yên tâm. Phải rồi, chú Giang có biết không ạ?”
“Ừm, tối qua dì đã nói với ông ấy, sau khi xử lý sự tình bên kia xong liền gấp rút trở về.” Mẹ Giang lúc này cũng không có hứng thú ăn uống, đành miễn cưỡng ăn vài cái sủi cảo, sau khi được Ôn Húc thuyết phục mới nằm xuống giường điều dưỡng bên cạnh ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trì: tớ muốn yên tĩnh, đừng hỏi tớ 'yên tĩnh' là ai.
Ôn Húc: /vuốt ve/
- -----------------------------------
Editor: Tiến độ hơi chậm, mong mọi người thông cảm.
Cảm ơn mọi người đã đọc!