[ABO] Anh Không Phải Ghét Omega Nhất Sao?

Chương 10




Về phần phương diện kia của ảnh đế đến tột cùng là có vấn đề gì?

Tần Thu tỏ vẻ không muốn nhiều lời.

Trình Hạo cũng không dám hỏi nhiều, sợ biết được nhiều quá có khi bị giết người diệt khẩu. =))

Nghỉ ngơi một buổi chiều, ngày hôm sau khi Tần Thu rời giường, thân thể cũng đã tốt lên. Cho nên Tần Thu đương nhiên phải tới phim trường.

Bất quả buổi sáng Tần Thu không có phân diễn của Tần Thu, Vương đạo quyết định quay phân diễn của Nam Viên cùng một đám diễn viên quần chúng.

Dung Tín tướng quân gặp chuyện sau đó lưu lạc ở Nguyên quốc - phân diễn ám sát, ngày hôm qua sau khi Tần Thu bị cảm nắng liền dời cảnh này lên đầu tiên.

Tuy rằng không có phân diễn, Tần Thu vẫn an vị ở một bên im lặng làm khán giả.

Kha Dĩnh hôm nay không ở đây, nghe nói là xin phép ra ngoài. Dù sao hôm nay cũng không có phân diễn của ả, Vương đạo rất sảng khoái phê duyệt.

Nam Viên diễn cảnh này, có thể nói là tương đương chịu ngược. Bản thân Dung Tín bị thương, lưu lạc ở Nguyên quốc làm một tên khất cái; hắn lang thang nơi phố sá sầm uất, bị người người chỉ trỏ; ban đêm ở nơi chùa chiền cũ nát âm u ẩm ướt trằn trọc đi vào giấc ngủ, miệng vết thương bởi vì không chữa trị mà nặng thêm; mạng sống ngày càng bị đe dọa, cho đến khi hắn gặp được Quận chúa Nguyên Liên.

Diễn xuất của Nam Viên rất tốt, Tần Thu đã sớm biết.

Mấy năm nay, cậu từ nhiều nguồn biết được, về diễn xuất của Nam Viên, không ai không gật đầu khen ngợi. Đầu năm nay Nam Viên giành được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Tước, quang vinh đăng quang ảnh đế, mọi người đều cho rằng đó là xứng đáng.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tần thu tận mắt thấy cảnh Nam Viên diễn.

Tuy rằng buổi sáng ngày hôm qua hai người đã đối diễn, chụp qua poster phim. Nhưng thời điểm đó Tần Thu đang bị tin tức tố của Nam Viên cùng tình cảm ảnh hưởng, lại còn bị cảm nắng, cảm nhận cũng không rõ ràng.

Lúc này ngồi một bên làm khán giả, ngược lại nhận thức càng thêm rõ ràng rằng thực lực diễn xuất của Nam Viên không có gì sánh kịp.

Camera quay đến Nam Viên, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm, đều làm cho Tần Thu cảm thấy xa lạ. Dường như lúc này đứng ở giữa sân là vị nam nhân tính cách băng lãnh kiên quyết, tung dọc chiến trường lại trung hiếu với quốc gia Đại tướng quân Dung Tín, mà không phải Alpha Tần Thu quen thuộc quyến luyến Nam Viên kia.

Loại diễn xuất này, trong mắt Tần Thu thật tâm bội phục. Có lẽ suốt đời cậu cũng không thể đạt tới cảnh giới này.

Phân diễn này của Nam Viên, cơ bản một lần liền qua. Cho dù bị NG, cũng đều là vấn đề của người khác, biểu hiện của Nam Viên có thể nói là vô cùng hoàn mĩ. Ngay cả Vương đạo ngày thường luôn luôn nghiêm khắc đều chỉ không ra vấn đề của hắn.

Chẳng sợ thân lam lũ, chẳng sợ vết máu loang lổ, chẳng sợ bị người chỉ trỏ, chẳng sợ nghèo túng -hào quang vẫn như cũ bắn ra bốn phía, làm cho người ta không nỡ dời mắt, trong mắt ngoại trừ hắn, không thể chứa ai khác.

Người xưa đều nói lúc nam nhân nghiêm túc là đẹp trai nhất, quả nhiên là không lừa người.

"Thật lợi hại!" Tần Thu lẩm bẩm nói.

"Đương nhiên rồi, người ta là ảnh đế đó!" Trình Hạo không biết từ nơi nào đào ra một mâm dưa hấu, miệng đang sung sướng mà gặm.

Trình Hạo đưa cho Tần Thu một miếng dưa hấu, cảm khái nói: "Cậu rốt cuộc trâu bò thế nào, mà một Alpha hoàn mỹ như vậy, không tìm một Omega truyền thừa gien vĩ đại của hắn, lại đi yêu đương với một Beta như cậu. Đúng thật là yêu mà!"

Tần Thu nhận lấy dưa hấu cùng nhau gặm, đối với lời nói của Trình Hạo lại cười nhạt. Tuy rằng không biết Nam Viên đã trải qua cái gì khiến hắn chán ghét Omega như vậy. Nếu là bệnh trạng, quả thực còn đáng sợ hơn những kì thị của Alpha. Nối dõi tông đường, đối với người khác đó là việc trọng yếu, còn với Nam Viên, quả thật là không để vào mắt.

Thấy Tần Thu không nói lời nào, Trình Hạo cho rằng cậu đang khổ sở, tiếp tục than thở nói: "Cho dù hắn...... Phương diện kia không được! Nhưng hắn có nhan sắc có thân hình, thanh âm và tính cách đều là hàng cực phẩm, diễn xuất còn cầm giải ảnh đế. Một con người vĩ đại như vậy, thật không hiểu sao cậu lại có thể nhẫn tâm chia tay!"

Nhưng mặc cho y nói mê người thế nào, Tần Thu vẫn bất vi sở động(*).

(*)Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

Cười miệt một tiếng: "Anh thích hắn như vậy, liền tới đi?"

"Phi! Tôi cũng không dám tìm Alpha!" Trình Hạo lập tức kinh hãi. Một Alpha vĩ đại như vậy, y lại là một Beta, không có tin tức tố, không thể bị đánh dấu, còn rất khó mang thai. Lấy cái gì cùng mấy Omega khác cạnh tranh đây?!

Tần Thu lắc lắc đầu, trong lòng thở dài. Nếu Nam Viên có thể tiếp thu Omega, cậu đã sớm xách mông ra trận. Dựa vào tình cảm trước đó của bọn họ, trước tiên đánh dấu, sau đó đi lĩnh chứng, lúc này không chừng bé con đã có thể đi mua nước tương(*).

(*)Nguyên văn là 打酱油 (đả tương du) là một thuật ngữ mạng Trung Quốc, có hai nghĩa:

-Nghĩa đen là "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình.

-Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "người qua đường". Trong điện ảnh, diễn viên quần chúng cũng được gọi là "mua nước tương".

Nhưng đáng tiếc, Tần Thu không dám! Nam Viên đối với Omega chán ghét quá sâu, cậu sợ nếu mình làm vậy, chân sẽ bị trực tiếp đánh gãy.

Trình Hạo tuy rằng không có hứng thú với Alpha, nhưng không ảnh hướng đến việc y đồng cảm với ảnh đế. Từ lúc nghe Tần Thu nói, ánh mắt y nhìn Nam Viên ban đầu là cảnh giác giờ liền biến thành tiếc hận cùng thương hại. Một người vĩ đại như vậy, như thế nào nói x lãnh đạm liền x lãnh đạm? Thật sự là......rất phung phí của trời đó!

Lại nói, phương diện kia tuy không được, nhưng chẳng lẽ không có phương pháp trị liệu sao?

Trình Hạo nhấn vào Baidu trên điện thoại của mình.

Phương án trị liệu tốt nhất: Canh bồ câu.

【 chú thích: Thịt bồ câu và trứng bồ câu giúp bổ thận dưỡng tinh, có tác dụng nâng cao công năng x. 】

Trình Hạo nhéo nhéo cằm, lại tìm tòi một chút về mấy nhà hàng ở gần đây, cuối cùng chọn được một nhà hàng có danh khí tốt nhất, bấm đặt một phần take-away(*).

(*) Take-away (mang đi): dùng để chỉ dạng thực phẩm mua tại một nhà hàng nhưng ăn ở nơi khác.

Giữa trưa, đồ được giao tới đúng giờ.

Trình Hạo đi nhận đồ ăn, đi bộ tới phòng nghỉ của Nam Viên.

Toàn bộ phân diễn buổi sáng của Nam Viên đều đã quay xong, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Tạ Tấn Trạch chuẩn bị đi ra ngoài nhận cơm hộp cho hắn, đẩy cửa ra liền đụng trúng Trình Hạo.

"Ê! Trình Hạo! Tôi đang chuẩn bị đi nhận cơm hộp, cùng đi không?"

Trình Hạo lắc lắc đầu, tay đưa lồng đựng canh qua.

"Tôi là tới tặng canh cho Nam Viên......và anh!"

"Canh?" Tạ Tấn Trạch nhận canh, có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, buổi sáng Viên ca quay phim vất vả, tôi và Tần Thu ở bên cạnh học hỏi không ít, được lợi phải trả." Trình Hạo cười hì hì nói, "Mặt khác là muốn đa tạ Viên ca về chuyện hôm qua! Nếu không nhờ Viên ca đỡ Tần Thu nhà tôi, cậu ta khẳng định sẽ trực tiếp ngã trên đất, nếu không cẩn thận mà bị thương trên mặt thì liền thảm! Tần Thu nhà tôi không giống Viên ca, còn phải dựa vào mặt để ăn cơm đấy!"

"Việc nhỏ thôi mà!" Tạ Tấn Trạch tỏ vẻ, lúc ấy Nam Viên gần Tần Thu nhất, về tình về lí đều nên đỡ một phen, huống chi anh ta đã sớm nhìn ra Nam Viên đối với Tần Thu vẫn là tình cũ chưa xong.

"Hôm nay Tần Thu và tôi thương lượng một chút, một phần canh bồ câu biểu đạt tâm ý. Mong rằng hai người sẽ không chê bai!" Trình Hạo khi nói vẻ mặt thành khẩn, người ngoài đến nửa vấn đề đều nhìn không ra.

Y mới không ngốc mà nói rằng mình đồng cảm Nam Viên, cho nên mới tặng hắn canh để bổ thận!

Canh đã đưa đến, Trình Hạo liền sảng khoái mà ly khai.

Tạ Tấn Trạch nhận cơm hộp, cùng canh đưa đến trước mặt Nam Viên.

"Cơm trưa hôm nay." Tạ Tấn Trạch chỉ chỉ cơm hộp, lại chỉ chỉ canh bồ câu, "Canh này không phải đoàn phim đưa, vừa nãy Trình Hạo đến tặng, nghe nói là Tần Thu đưa cho cậu, tạ lễ cho ngày hôm qua."

Nghe thấy tên của Tần Thu, Nam Viên hơi hơi ngẩng đầu, khinh thường nhìn lướt qua canh.

"Cậu ăn cơm trước đi! Vương đạo vừa nãy tìm tôi có việc, tôi đi qua đó một chuyến."

"Ừ."

Đợi Tạ Tấn Trạch rời đi, Nam Viên trầm mặt nhìn chầm chằm canh bồ câu. Sau một lát, cầm lấy chén múc vào. - hắn nếm thử một chút, nếm hương vị này, liền lập tức cảm thấy cơm hộp của đoàn phim rất nhạt!

Mười phút sau, Tạ Tấn Trạch trở lại.

Nhìn thấy cái chén trống không, khóe miệng không tự chủ giật giật.

Đệch!

Nhưng dù sao cũng là canh Tần Thu đưa cho Nam Viên, hắn ăn không sao cả!OK!! NO PROBLEM!!!