Liên tiếp nhiều ngày, Thư Ly luôn trong trạng thái lo sợ bất an. Trong lòng cả hai đều rõ ràng, nhưng lại giả vờ như không biết.
Thư Ly không dám thừa nhận, y biết từ lúc gặp lại đến hiện tại, bản thân y ở trong mắt Hạ Liên Chử là bộ dạng gì, cho nên bây giờ y không thể chịu nổi, nội tâm rất mâu thuẫn, ngọt ngào và đau đớn cùng lúc giằng co, y khao khát có được, nhưng không dám tự mình nắm lấy.
Ban đêm Thư Ly thường nằm mơ, mơ thấy Hạ Liên Chử dùng ánh mắt thất vọng nhìn mình, y muốn giải thích, lại bị Hạ Yến Lễ tóm được, kéo y ra sau lưng gã.
Tỉnh lại sau ác mộng, trên trán Thư Ly lấm tấm mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, trong lòng nhói lên từng cơn, không có giấc mơ nào kinh khủng hơn thế này.
Nếu như y không thừa nhận y chính là người câm nhỏ, thì tiểu người câm trong ký ức của Hạ Liên Chử vẫn là dáng vẻ ôn nhu khả ái, chỉ là bây giờ Thư Ly lợi dụng lòng tốt của Hạ Liên Chử, tạo ra một màn kịch giữa người nông dân và con rắn*. Nếu như y thừa nhận, trong lòng Hạ Liên Chử, y sẽ không còn lại gì nữa.
( *Câu chuyện về người nông dân và con rắn: Một nông dân đi qua cánh đồng của anh ta vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Trên mặt đất đặt một con rắn, bất động và như thể bị đông lạnh. Người nông dân biết con rắn có thể chết, nên anh ta ôm nó lên và đặt nó vào ngực anh để làm ấm và muốn cứu nó sống lại.
Con rắn sớm hồi sinh, và khi nó có đủ sức mạnh. Người đàn ông đã tử tế và cứu nó sống lại, nhưng nó lại cắn chết người nông dân. Người nông dân cảm thấy rằng anh ta phải chết. Khi anh trút hơi thở cuối cùng của mình, anh nói với những người đứng xung quanh, "Các bạn hãy học hỏi từ số phận của tôi, không để thương hại một đứa vô lại được".
Ý của Thư Ly là hiện tại Thư Ly vì Hạ Yến Lễ uy hiếp buộc phải tiếp cận Hạ Liên Chử vì một mục đích gì đó của Hạ Yến Lễ, Thư Ly thấy mình như con rắn, lợi dụng ký ức đẹp đẽ giữa hai người trong quá khứ, đề Hạ Liên Chử mềm lòng, rồi sau đó sẽ vì Hạ Yến Lễ ép buộc mà làm ra chuyện gì đó gây hại ngược trở lại cho Hạ Liên Chử.)
Đêm quá yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức tích tắc vang lên ngoài cửa, Thư Ly không ngủ được, y nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng mờ ảo, ánh sáng xanh trắng từ ngoài khung cửa lọt vào, rọi trên mặt đất một vòng ánh sáng. Thư Ly chỉ nhìn chằm chằm điểm ấy, vẫn luôn nhìn chăm chú cho đến khi mắt cảm thấy chua xót.
Trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng không nắm bắt được cái nào, suy nghĩ đủ thứ, lại không biết mình đến tột cùng là đang nghĩ điều gì.
Thư Ly yên lặng ngồi trên giường một lúc rồi quyết định đi ra phòng khách rót cốc nước.
Sau khi uống nước Thư Ly cũng không vội trở về phòng, ngược lại ở trên ghế sa lon ngồi một hồi, không quá mấy phút, cửa phòng lại mở, lần này là Hạ Liên Chử đi ra.
Hắn nhìn thấy Thư Ly ngồi trên ghế sa lon cũng không kinh ngạc, cau mày hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
Thư Ly ngẩng đầu chua xót nhìn Hạ Liên Chử đứng trước mặt mình, đột nhiên mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Hít sâu, bình tĩnh lại cảm xúc đang kích động, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Kỳ thực đêm đó, không phải là mơ đi?"
Hạ Liên Chử nhìn Thư Ly, thật lâu không đáp.
"Nhị thiếu nói bản thân vẫn luôn yêu người kia, nhưng đêm khuya lại ôm tôi trở về phòng còn muốn hôn tôi." Thư Ly cố kìm nén, không cho phép bản thân rơi nước mắt, nhìn Hạ Liên Chử, hỏi hắn, "Cho nên hiện tại, thật ra Nhị thiếu có một chút thích tôi, đúng không?"
Hạ Liên Chử trong bóng đêm mênh mông nhìnThư Ly, cố gắng phân biệt biểu cảm trên gương mặt y. Nhưng hắn không thể nhìn rõ. Đau đớn như dây leo quấn lấy trái tim Hạ Liên Chử, chậm rãi siết chặt, mang đến một cơn đau âm ỉ dày nặng, kéo dài vô tận.
Thư Ly không chịu thừa nhận, hắn còn có thể bắt y làm thế nào đây?
Hạ Liên Chử chỉ đành nói: "Tiểu Thư, đừng quậy nữa, về phòng ngủ đi."
Thư Ly không hỏi thêm nữa, đứng dậy bưng ly nước trên bàn uống thêm một ngụm, sau đó bước qua người Hạ Liên Chử, đi về phòng mình.
Tiểu người câm trước đây cùng Thư Ly hiện tại là hai người hoàn toàn khác nhau, sau này Hạ Liên Chử sẽ hiểu rõ.
Thư phòng của Hạ Liên Chử đã cài đặt khóa mật mã, Thư Ly gửi cho Hạ Yến Lễ một tin nhắn, nhưng không đợi được Hạ Yến Lễ trả lời, lại chờ được tin nhắn từ một người khác.
Thư Ly đến quán cà phê được hẹn lúc một giờ rưỡi trưa, sau khi vào cửa nhìn một chút, liền thấy Quý Anh ngồi trong góc biểu tình lo lắng chờ y.
Thư Ly đi tới, ngồi xuống, tay Quý Anh trực tiếp vươn tới.
Thư Ly không được tự nhiên cau mày, rút tay ra không chút lưu tình, mỉm cười nói: "Quý thiếu."
Quý Anh không chú ý những tiểu tiết kia, nhìn y với sắc mặt khổ não, hỏi: "Thư Ly, anh tôi đuổi cậu ra khỏi nhà? Sao cậu không đến tìm tôi?"
Nếu yêu cầu Thư Ly hướng những người xung quanh đưa ra một lời đánh giá gắn ngọn, gắn cho họ một cái mác, thì con người của Hạ Yến Lễ chính là kiểu người khiến y chán ghét, mà bản thân Quý Anh không nghi ngờ gì chính là loại người ngu xuẩn và buồn nôn.
Lợi dụng tình yêu của Quý Anh đối với mình, ở phương diện này Thư Ly không hề cảm thấy áy náy. Nếu như là Thư Ly, người vừa phân hóa năm mười lăm tuổi, thời điểm đối mặt với ý tốt của Quý gia khi giúp em gái được phẫu thuật, còn giúp nàng tìm một gia đình tốt nhận nuôi, trong tâm y vẫn rất cảm kích, nhưng một Thư Ly trải qua biết bao nhiêu thí nghiệm, tin tức tố bị hủy, mỗi tháng bị ép phải chịu đựng dằn vặt mà sống sót qua kỳ phát tình, tuyến thể bị phá hủy thành một mớ hỗn độn, thì hiện tại đối mặt Quý gia, cũng chỉ còn sót lại nỗi phẫn hận.
Quý Anh ở Quý gia là dòng độc đinh, là một tên beta bị chiều thành rác rưởi. Quý gia một đời này không có alpha, đơn giản liền đem toàn bộ kỳ vọng đặt trên đầu người cháu ngoại trai là Hạ Yến Lễ. Quý Anh không phải là kẻ tội ác tày trời, những cũng không tính là loại người tốt lành gì, hắn ta đối xử tốt với Thư Ly tất cả cũng bởi vì sự dối trá của cái gọi là 'mối tình đầu', và sự tiếc nuối vì chưa bao giờ có được.
Ở trước mặt người ngoài luôn làm ra một bộ dáng tình thánh đánh chết không thay lòng, nhưng số lần hắn ta âm thầm đến hộp đêm không ít, cũng thường xuyên vào khách sạn, những điều bẩn thỉu hắn ta làm không thiếu.
Thư Ly nhìn Quý Anh, một nụ cười nhạt hiện ra trên khóe miệng, thoải mái ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế: "Quý thiếu đang nói gì vậy?"
Quý Anh tự mình nói: "Tôi nghe nói bây giờ cậu đang sống trong nhà thằng tạp chủng kia? Hắn đối với cậu..."
Quý Anh nói được phân nửa mới phát hiện sắc mặt Thư Ly khó coi, liền kịp lúc ngậm miệng, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, nói: "Tôi có một căn nhà ở ngoại ô, nếu không trước tiên cậu qua đó ở tạm đi, cũng coi như là có một nơi để ở."
Trong lòng Thư Ly cười lạnh: "Đại thiếu sẽ không đồng ý đi? Nếu để đại thiếu biết anh giúp tôi, nhất định sẽ..."
Quý Anh nghe giọng điệu lo lắng của Thư Ly, tâm lý liền trở nên vui vẻ, dũng khí cũng lớn thêm ba phần, hắn ta vỗ ngực, bảo đảm nói: "Cậu cứ đến đó sống, phía anh tôi có tôi lo, sẽ không có chuyện gì, cậu không cần sợ."
Vừa nói, hai tay liền bao phủ, sờ sờ ngón tay Thư Ly, nhẹ nhàng xoa xoa.
Thư Ly cảm thấy buồn nôn, y cố gắng rút tay ra, nhưng lại bị Quý Anh nắm thật chặt.
Thư Ly không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác: "Đại thiếu hiện tại đang làm gì vậy?"
Nghe Thư Ly nói tới Hạ Yến Lễ, hứng thú của Quý Anh lập tức phai nhạt đi, bàn tay đang nắm chặt cũng nới lỏng. Thư Ly nhân cơ hội rút tay về, đặt dưới bàn.
Quý Anh không hứng lắm, qua loa đáp: "Anh ấy, đang bận rộn tranh cử."
Thư Ly còn muốn hỏi tiếp, Quý Anh lại nói: "Ăn cơm chưa? Nếu không chúng ta đi mua sắm? Buổi chiều cùng nhau dùng bữa."
Thư Ly đồng ý gặp Quý Anh, cũng là muốn từ trong miệng hắn ta moi ra tin tức có liên quan đến Hạ Yến Lễ, bây giờ Quý Anh không muốn nói tới Hạ Yến Lễ, vậy Thư Ly sẽ không tốn thời cùng hắn ta ở chung nữa.
Thư Ly tùy tiện tìm vài lý do nói phải đi, Quý Anh lại tình nguyện muốn đưa y đi, Thư Ly từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe Quý Anh, y không muốn để Quý Anh đưa mình về nhà Hạ Liên Chử, đành thuận miệng nói ra đại một địa điểm nào đó bảo Quý Anh chở mình tới.
Nơi y nói cách tiệm cà phê hai người gặp nhau không xa, thêm thời gian chờ đèn đỏ cũng chỉ khoảng năm phút lái xe.
Trên xe còn chưa kịp phát sinh chút gì đã đến nơi, điều này làm cho Quý Anh có chút ảo não, hắn ta đang muốn nói thêm gì nữa kéo dài chút thời gian, Thư Ly đã mở cửa xe bước xuống, cuối cùng vẫn không quên hướng Quý Anh nói cám ơn.
Quý Anh nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy hôm nay bản thân bị thiệt, liền theo Thư Ly xuống xe, nói rằng sẽ đưa Thư Ly thêm một đoạn.
Bước chân Thư Ly tăng nhanh, lại bị Quý Anh cản lại, trong lúc dây dưa Thư Ly không cẩn thận va vào lưng một người, y lập tức hướng người kia nói xin lỗi, vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của Hạ Liên Chử, bên cạnh còn có Chung Tấn.
Ánh mắt Hạ Liên Chử đầu tiên rơi xuống trên người Thư Ly, sau đó tìm đến Quý Anh đứng ở phía sau, vẻ mặt nghiêm nghị, không nói câu nào.
Quý Anh đụng phải Hạ Liên Chử, sắc mặt cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng không biểu hiện rõ ràng như Hạ Liên Chử, hắn ta cố ý nắm tay Thư Ly, ôn nhu nói: "Không phải muốn tới đây ăn sao? Anh đi cùng em, chúng ta vào thôi."
(*Khúc này Qúy Anh muốn làm trò trước mặt Hạ Liên Chử, nên mình đổi xưng hô.)
Hắn ta định dẫn Thư Ly đi vào trong, Hạ Liên Chử bước một bước, đem hai người đang muốn rời đi ngăn lại. Sắc mặt của hắn còn kém hơn ban nãy.
Quý Anh thấy tình hình hiện tại, thẹn đến phát giận: "Anh đứng đây cản đường chúng tôi làm gì? Còn không mau tránh ra."
Hạ Liên Chử không thèm quan tâm hắn ta, chỉ nhìn chằm chằm Thư Ly.
Bọn họ đều không nói lời nào, chỉ có Quý Anh một người tự mình kêu gào: "Không tránh ra cho chúng tôi vào đúng không, tôi hôm nay cũng không thèm vào!"
Quý Anh quay đầu nhìn Thư Ly nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta ngày mai quay lại, được không?"
Thư Ly cúi thấp đầu nỗ lực lơ đi tầm mắt của Hạ Liên Chử đang khoá chặt trên người mình, rất nhẹ "Ừ" một tiếng.
Quý Anh nghe Thư Ly trả lời liền kéo y xoay người rời đi.
Bước một bước, trái tim Thư Ly vỡ nát một lần.
Như vậy cũng tốt, chỉ như vậy Hạ Liên Chử mới có thể nhìn rõ Thư Ly của hiện tại là một người như thế nào, y cũng có thể thuận lý thành chương dọn ra khỏi nhà Hạ Liên Chử, y sẽ không cần đi giúp Hạ Yến Lễ làm thêm bất cứ chuyện gì nữa, cũng có lý do để báo cáo kết quả cho Hạ Yến Lễ.
Đây là kết cục tốt nhất mà y có thể nghĩ ra.
Nhưng tại sao trong lòng lại nặng nề như vậy, rõ ràng đó là kết thúc tốt nhất, tại sao y lại không thấy vui vẻ?
Bước chân càng ngày càng nặng, một đoạn đường ngắn ngủi này dường như bị kéo dài vô hạn, hết thảy tất cả mọi thứ xung quanh đều trở thành hình bóng hư huyễn, thế giới của y chỉ còn lại hai màu đen trắng.
Bỗng nhiên, Thư Ly nghe được âm thanh từ phía sau truyền đến, rất xa, giống như trong cơn ảo giác.
Thư Ly nghe thấy có người gọi mình: "Tiểu Thư."
Thư Ly quay người, đối diện tầm mắt của Hạ Liên Chử.
Ánh nhìn chạm nhau, chớp mắt đã vạn năm.
Hạ Liên Chử bình tĩnh nhìn y, không nói gì.
Thư Ly không biết mình làm sao thoát khỏi tay Quý Anh. Biết rõ làm vậy là sai, nhưng con đường y đang đi vẫn là hướng về phía Hạ Liên Chử.
Y không hối hận.
- ------------------------------------