Edit: uyenchap210
A Xá nghe thấy những tiếng gào thét, tiếng đao kiếm va chạm leng keng không ngớt mà trong lòng loạn như ma.
Nàng ôm gối co quắp trong bụi cỏ, không dám phát ra âm thanh nào.
Nàng tự biết bản thân không giúp được gì Tạ Tu Hoành, giờ không gây thêm phiền phức đã tốt lắm rồi.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, không còn nghe thấy tiếng đánh nhau, có bước chân vội vàng chạy về phía A Xá.
Bấy giờ, A Xá mới dám ngẩng, hi vọng người đến là Tạ Tu Hoành. Nàng nắm chặt con dao trong tay, gió thu xào xạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Phu nhân, Hung Nô đã bị tiêu diệt rồi." Là giọng của Thanh Phong, mặt hắn còn dính đầy máu.
Thấy Thanh Phong, A Xá an tâm chớp mắt, lại chợt nghĩ tại sao không phải Tạ Tu Hoành, lập tức hỏi: "Hầu gia bị thương ư?"
Thanh Phong lo lắng gật đầu: "Công tử trúng tên của Hung Nô, mũi tên có tẩm độc nên đã hôn mê, giờ..." Đã uống thuốc giải nên không sao.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, A Xá mới nghe thấy trúng tên, có độc, hôn mê thì vội chạy đi xem Tạ Tu Hoành.
Tạ Tu Hoành đã được băng bó nhưng máu thấm đỏ vải ở vai. Hắn nắm mắt dựa trong xe, mặt tái nhợt, môi không huyết sắc.
Mồ hôi đã bị gió thu thổi khô mà nàng vẫn lạnh băng, cả người run rẩy, hai chân mềm nhũn khụy xuống chân Tạ Tu Hoành.
Trông thấy hắn thế này, bao sợ hãi, oán hận, lo lắng suốt những năm qua đều trào dâng, từng giọt từng giọt lăn dài trên má. Nàng nắm lấy tay Tạ Tu Hoành, một tay khác vuốt mặt hắn: "Chàng sao thế này? Mau tỉnh đi, đừng chết, em còn nợ chàng chưa trả mà."
Bấy giờ, Thanh Phong mới đuổi kịp đến, chứng kiến cảnh lâm li sầu khổ thì vội nói nốt lời chưa nói nói xong: "Công tử đã uống thuốc giải nên chắc không sao, chỉ là hành trình về Tây Bắc sẽ bị trì hoãn.
Nghe Thanh Phong nói vậy, A Xá sửng sốt, trên mặt vẫn dàn dụa nước mắt, không tin hỏi lại: "Thật ư?"
Nàng chưa từng thấy Tạ Tu Hoành tả tơi yếu đuối như lúc này, trước giờ nàng chỉ biết một Tạ Tu Hoành luôn rực rỡ chói sáng.
Thanh Phong vội gật đầu, hắn chưa từng tiếp xúc với con gái, không biết an ủi thế nào: "Đi thêm một đoạn có thể sẽ gặp thợ săn, có thể xin tá túc."
A Xá nghe hắn nói thì yên tâm nhiều, giờ nhìn quanh mới nhận ra cạnh mình có rất nhiều thi thể Hung Nô, trên đất loang lổ đầy màu, bọn Thanh Phong cũng bị thương vết lớn vết nhỏ, cả đoàn người chỉ còn nàng lành lặn, đột nhiên nàng cảm giác trọng trách được gánh trên lưng mình.
Thanh Phong nói không sai, đi không được bao lâu quả thật đã gặp mấy thợ săn. A Xá nói họ là thương thân đến Giang Nam buôn trà, nàng và Tạ Tu Hoành là vợ chồng, nửa đường bất ngờ gặp giặc cướp, xin ở nhờ và cho vợ chồng nhà thợ săn rất nhiều tiền.
Thợ săn sống trong rừng sâu đều rất chất phác, lập tức dọn một gian phòng cho A Xá và Tạ Tu Hoành ở, cũng sắp xếp một khu khác cho bọn Thanh Phong.
A Xá xin ít nước ấm để lau người Tạ Tu Hoành, nàng cẩn thận cởϊ áσ đã dính bê bết máu của hắn xuống, lại bất ngờ phát hiện bùa bình an thêu xiên vẹo nàng tặng hắn năm ấy, vậy mà hắn vẫn còn giữ, ngày ngày mang bên mình.
Và càng giật mình hơn nữa khi A Xá nhìn cơ thể của hắn.
Mặc dù hai người đã chung chăn gối nhiều ngày, hắn nhìn nàng không sót gì nhưng A Xá chưa một lần thấy hắn ở trần.
Lúc này đây, nàng đã biết tại sao trên người hắn lại có rất nhiều sẹo, đa phần đều là vết thương từ đao kiếm, A Xá không thể mường tượng được hắn đã trả qua bao nhiêu đau đớn.
Sẹo xấu xí chằng chịt trên cơ thể rắn rỏi cường tráng của hắn, có vết thương chỉ cách tim nửa tấc.
Nàng không dám nghĩ, nếu mũi tên kia bắn chuẩn thì sẽ sao đây.
_
Chạng vạng tối, A Xá không muốn làm phiền nhà thợ săn nên đã cầm muỗng tự nấu.
Thợ săn sống lâu trong rừng, săn được không ít thịt rừng, phần lớn giữ lại để đổi tiền, nàng trả đủ tiền nên có thể tùy ý dùng,
A Xá thấy trong phòng có trần bì khô và ớt treo, còn có thịt thỏ đã được sơ chế, trong đầu lập tức nảy ra món ăn.
Thịt thỏ xào trần bì.
Trần bì có công dụng làm thuốc, giúp lưu thông khí huyết kiện tỳ vị, dùng làm món ăn cũng không tệ, để dầu nóng rồi đổ thịt thỏ đã thái miếng vào, xào ớt và hoa tiêu ở nồi khác đến khi thơm thì cho vào đảo cùng với thịt thỏ đã cháy cạnh, cuối cùng thêm trần bì vò.
Nấu xong, thịt thỏ mang theo vị cay nồng và mùi thơm tự nhiên của trần bì, cảm giác bên ngoài có độ giòn mà bên trong vẫn mềm thịt, ăn với cơm rất hợp, nàng đưa cho nhà thợ săn.
Món này thì Tạ Tu Hoành không ăn được, A Xá bèn nấu canh gà rừng, xào thêm món rau thanh đạm.
Hoàng hôn phủ bóng, Tạ Tu Hoành tỉnh lại, lúc ấy A Xá đang bưng canh gà vào nhà.
Thấy hắn đã tỉnh, lo lắng trong lòng A Xá cuối cùng cũng tan biến: "Chàng tỉnh rồi, làm em sợ muốn chết."
Sắc mặt Tạ Tu Hoành còn tái nhợt, thấy nàng bị dọa thì mỉm cười hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"
A Xá kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn, cuối cùng đưa canh gà lên: "Chàng bị thương cần tẩm bổ."
"Thế nàng đút cho ta đi?"
Sao giờ này hắn còn tâm trạng trêu đùa nàng chứ, A Xá ngượng ngùng đứng dậy: "Trên bếp đang đun thuốc, em đi xem lửa."
A Xá chỉ mượn cớ rời đi, Thanh Phong đã nhận trước công việc này, hiện đang ngồi trong phòng bếp sắc thuốc, thấy A Xá đến tưởng nàng bưng đồ ăn nên cũng không ngẩng đầu.
"Thanh Phong, huynh có ra chiến trường không?" A Xá quen tay thái đồ ăn trên thớt.
Thanh Phong ngẩng đầu, trả lời A Xá mà nghe rõ sự hưng phấn trong giọng nói: "Phụ thân của ta là một giáo đầu, dạy công tử tập võ từ khi ngài ấy vỡ lòng, ta cũng học võ theo, coi như lớn lên cùng công tử. Công tử làm gì, ta làm cái đó, tất nhiên cũng theo công tử ra chiến trường."
A Xá nghe vậy mỉm cười, vẫn luôn tay: "Giỏi thật đấy."
Thanh Phong chưa từng tiếp xúc với con gái, lập tức đỏ mặt, cúi đầu im lặng quạt lửa.
"Ta nghe ở trà lâu kể, từng chiến sĩ trong đội quân Hầu gia do chỉ huy đều dũng mãnh thiện chiến, gϊếŧ được rất nhiều Hung Nô, huynh lại lớn lên bên Hầu gia, chắc chắn võ công rất giỏi."
Thanh Phong gãi ót, đàn ông con trai to cao mà lại đỏ bừng mặt.
"Vậy nhất định huynh biết hành trình công tử đi từ An Lăng đến Trường An thế nào nhỉ?" A Xá mặt không biến sắc, đến bên Thanh Phong, "Nói cho ta biết đi, từ nhỏ ta đã thích nghe về các anh hùng, tiếc là toàn nghe được những câu chuyện đã bị biến tấu rồi."
Thanh Phong chưa từng nói chuyện với con gái nhiều như vậy, nghe A Xá tán dương mà đầu óc mụ mị: "Tin công tử thắng trận gửi về liên tục, giữ vững Tây Bắc, rất được lòng dân, hầu như không cần công thành cổng đã tự mở."
"Chỉ ở Trường An mới động đao kiếm, gϊếŧ rất nhiều người..."
"Thế Tiên hoàng thì sao? Hầu gia tự tay gϊếŧ thật ư?" A Xá hỏi sang chuyện muốn hỏi, tay run lên.
Thanh Phong gật gật đầu, nhớ lại ngày đó: "Ngày đó gϊếŧ đỏ cả mắt... Toàn bộ cung thành đều tắm trong máu."
Ngày ấy ở thành Trường An, Tạ Tu Hoành như phát điên, ai cản đường hắn đều bị gϊếŧ.
Khi tới điện Thái Cực, nhìn Uyên Hòa đế ngồi bệt trên đất, hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, cười tới rơi nước mắt, nước mắt hòa với máu tươi trên mặt chảy xuống cổ xuống huyền y của hắn.
Ngày đó ngài ấy đã nói gì?
Thanh Phong nhớ lâu, mà cũng chỉ có mình hắn nghe được.
Tạ Tu Hoành cười lớn hỏi Uyên Hòa đế, khuôn mặt tuấn tú đã nhuộm máu nhưng vẫn làm say lòng người, tựa như Ngọc Diện Diêm La của Địa phủ hạ phàm: "Lão còn nhớ mười sáu năm trước tại Tây Bắc, có một Tạ Vân Đình ra sức chém gϊếŧ rất nhiều Hung Nô cho lão, bảo vệ rất nhiều con dân Tây Bắc cho lão không?"
"Nhưng lão lại tham luyến vợ của ông ấy, không màng luân thường đạo lí bày kế hại chết ông ấy, hôm nay lão phải chuộc tội cho những gì lão đã làm."