Edit: uyenchap210
A Xá không có tấm lòng bao dung cao cả, con người nàng đơn giản, không nghĩ được nhiều, chỉ biết lo cho người tốt với nàng thôi.
Thế nên nàng không hỏi nhiều.
Tạ Tu Hoành mỉm cười, xoa miết bàn tay nàng như thể đang vỗ về trấn an, một lúc sau mới buông ra, đứng dậy xuống lầu.
Y phục của A Xá bị hắn xé rách, giờ không đi đâu được chỉ có thể trần truồng cuộn tròn trên giường chờ hắn về.
Nhưng chẳng mấy chốc Tạ Tu Hoành đã quay lại, như thể sợ nàng nhảy cửa sổ chạy mất.
"Cho nàng này." Trong tay hắn cầm một bộ y phục màu vàng nhạt.
A Xá đón lấy, cảm thấy màu sắc này quen quen, mà kí ức lại như hạt ngọc trai bị đứt, không thể nhớ ra.
Hắn về còn mang theo nước nóng. Căn phòng này rất lớn, có lẽ là phòng thượng hạng của quán trọ, còn có cả gian riêng để tắm rửa.
A Xá chạy vào gian nhỏ, đóng chặt cửa, chỉ sợ hắn bất thình lình xuất hiện.
A Xá mảnh khảnh, dáng người cũng tính là thướt tha nổi bật trong đám con gái cùng tuổi, mà có lẽ được ăn uống đầy đủ nên cũng có da có thịt, vòng eo thon nhỏ, ngực nhũ không quá đẫy đà nhưng rất căng tròn, đầy một bàn tay.
Chỉ là trên dưới chi chít vết đỏ, nhũ hoa cũng sưng, ngực nhũ, bên hông còn có vết xanh tím, trông mà thảm, nghĩ mà tức.
Nàng rón rén lau nhũ hoa bằng khăn ướt, hơi chạm vào đã đau rát, phía dưới thì căng đầy, đành phải nhịn xấu hổ móc ra, dùng khăn ấm lau cẩn thận.
Y phục rất đầy đủ, ngay cả yếm và quần trong cũng có. A Xá sờ lên tơ lụa trơn trượt màu vàng, trong đầu chợt nhớ về ngày hè năm đó, cung trang nàng mặc cũng có màu vàng nhạt thế này.
A Xá mắng thầm hắn mà trên mặt lại cười tủm tỉm.
Cẩn thận mặc y phục, nàng không dám buộc chặt yếm, sợ làm đau nhũ hoa, cũng may yếm làm từ vải bông mềm mặc vào không khó chịu.
Gian phòng mông lung hơi nước, nàng nhìn mình trong gương đồng, hơi nước mờ ảo che đi bóng hồng, tóc đen ẩm ướt, mắt hạnh long lanh, làn da sau tắm trắng mướt ửng hồng, mê hoặc vô cùng, dù vẫn mặc y phục vàng nhạt nhưng không còn nét hồn nhiên năm ấy, thay vào đó là vẻ đẹp thướt tha yêu kiều.
A Xá ngắm kĩ mình trong gương, nhận ra không thể tìm lại cung nữ áo vàng tóc búi bé nhỏ của tám năm trước. Cũng phải, năm nay nàng đã hai mươi ba tuổi, thật sự không còn là thiếu nữ mộng mơ nữa, mẹ của nàng ở tuổi này đã có nhóc A Xá biết chạy quanh phụ giúp.
Lúc mới rời cung, nàng những tưởng cuộc đời mình rồi sẽ trôi qua cùng với sự cô đơn. A Xá chợt thấy thật phiền lòng, vớ lấy khăn khô xoa xoa tóc.
Nhiệt độ đối lập với gian tắm nghi ngút hơi nóng khiến nàng rùng mình, Tạ Tu Hoành đã bày xong cơm nhưng không động đũa, dường như phải đợi nàng cùng ăn.
Thấy tóc nàng ẩm ướt rối tung, hắn thoáng sững người, sau đó mỉm cười, vẫy tay gọi nàng: "Lại đây."
Hắn đón lấy khăn, để nàng ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng lau tóc cho nàng.
Lúc vào nhà trọ là buổi trưa, qua một hồi mây mưa quấn quýt không ngờ đã tới giờ Mùi, nắng không còn gắt nữa, gió thu thanh mát lùa qua cửa sổ thổi khô tóc A Xá.
Trong mắt Tạ Tu Hoành chứa đựng ánh nhìn dịu dàng yêu chiều tựa gió xuân trăng thu, chỉ là A Xá quay lưng về phía hắn nên không biết.
Dùng cơm xong, đổi chăn đệm, Tạ Thu Hoành và nàng cùng lên giường ngủ, có thể gọi là ngủ bù.
Những ngày chung chăn gối với hắn ở tiểu viện, nàng phải dậy sớm hấp điểm tâm, ban đêm thì nương ánh trăng cùng hắn hú hí, hầu như lần nào cũng mệt lả thiếp đi, có lẽ đây là lần đầu tiên tỉnh táo ngủ cùng hắn, tự dưng lại bồn chồn lạ thường.
Mà không ngờ vừa mới lên giường đã bị hắn ôm chầm lấy từ phía sau, cả người được bao trong mùi đàn hương và vòng tay của hắn. A Xá có thể cảm nhận được hơi ấm từ hắn đang không ngừng truyền sang nàng.
Thế là nàng an tâm đi vào giấc ngủ, không trằn trọc như nàng tưởng, nàng ngủ rất sâu rất sâu, và cũng rất xa, nàng như trở về trước bàn cơm hồi mình còn nhỏ, có muội muội ngồi bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm mẫu thân đang nấu ăn, mũi ngửi thấy mùi gà luộc thơm phức.
Tất nhiên trong mơ không có gà luộc.
Tạ Tu Hoành ngồi bên giường, cúi người nhìn nàng, lau nước miếng cho nàng rồi vuốt ve má phính của nàng, khẽ cười gọi: "Dậy ăn cơm."
A Xá mở mắt, nghiêng đầu nhìn thấy cơm canh nóng hổi trên bàn, cười híp cả mắt, ngái ngủ lẩm bẩm: "Quả nhiên là gà luộc."
Nàng mới chỉ được mẹ nấu cho một lần duy nhất vào dịp tết, sau bữa đó thì bị bán vào cung, tất nhiên ở Thượng Thực Cục từng thấy đầu bếp nấu nhưng nàng chưa từng ăn.
Tạ Tu Hoành bật cười: "Mơ ăn hả?" Còn trêu nàng: "Gọi sao cũng không chịu dậy, đồ ăn vừa mang tới thì tỉnh nhanh thế."
A Xá vịn tay hắn ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ tối đen như mực, trong phòng đốt ngọn đèn mờ, bấy giờ mới nhận ra đã muộn. Nàng cười híp mắt: "Muộn rồi, mau dùng cơm thôi."
Gà luộc là đặc sản Tô Châu, nhìn thì tưởng nhạt nhẽo vô vị nhưng ăn vào lại khác hoàn toàn, vị của thịt gà không mất, lớp da vàng óng mà không ngấy.
Ăn xong một bữa no nê, súc miệng rồi lại lên giường bước vào mông đẹp. A Xá cong môi, gần như cả ngày nay nàng không xuống giường đi lại, giống hệt con heo đang được vỗ béo đợi thịt.
A Xá lên giường trước, có lẽ do ban sáng tuyên dâm quá độ, hoặc do Tạ Tu Hoành có lương tâm, không đụng vào A Xá mà giờ chỉ vỗ vỗ vai của nàng, ôm chặt lấy.
Hắn cao hơn nàng nhiều, nằm trên giường cái cằm của hắn đặt trên tóc đen của nàng.
Yên tĩnh, phòng cách âm rất tốt, chỉ nghe loáng thoáng tiếng ma men chè chén lầu dưới, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới hai người họ. A Xá dựa xát Tạ Tu Hoành, nàng có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng theo nhịp thở của hắn.
Ngày ngủ quá nhiều, A Xá không sao chợp mắt. Nàng gõ gõ ngón tay lên vai hắn, chợt nhớ tới những lời đồn đại, nói Tạ Tu Hoành có thể lên làm hoàng đế, nhưng hắn lại trao trả ngôi báu cho người họ Tiêu.
Người kế vị là Thất đệ của Uyên Hòa đế, trước kia ở đất phong xa xôi không màng thế sự, mờ nhạt vô cùng.
A Xá buột miệng hỏi: "Sao không làm hoàng đế?"
Nàng không hiểu nổi, hắn từng nói hắn muốn được tới Tây Bắc, Uyên Hòa đế coi hắn như con ruột, tin hắn thắng trận báo về liên tiếp, nếu không ham hoàng vị thì cớ gì phải dấn thân vào hung hiểm, làm không công cho người ta như vậy, đây không phải con người của Tạ Tu Hoành.
Tạ Tu Hoành vuốt ve xương vai của nàng, nghe nàng hỏi vậy thì thửa đùa nửa thật: "Sao, nàng muốn làm hoàng hậu à?"