A Uyển

Chương 5: Rời cung? (3)




Sau khi Tiểu Hoàng đế rời đi, trong Ngự hoa viên chỉ còn lại một tiểu thái giám và A Uyển, Hứa Nghiên Hành cầm trường cung, nhìn về phía hai người bọn họ, “Cử một người đi nhặt lại những mũi tên đó.”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của tiểu thái giám lập tức chuyển sang A Uyển.

A Uyển lập tức không còn chỗ nào để trốn, chỉ đành cứng rắn nói, “Nô tì đi ngay.” Nói xong, nàng nhanh chóng đi đến bia tập bắn, kéo những mũi tên bị cắm trên đó xuống, có vài mũi cắm sâu, nàng phải dùng sức mới kéo ra được, dưới đất thì có mũi tên nằm rải rác, nàng theo đường đi của chúng mà cúi người di chuyển, đang di chuyển thì bỗng thấy một đôi ủng đen xuất hiện trước mặt.

Nàng ngẩng đầu, trên mặt có chút ngại ngùng, một tay còn ôm mũi tên vào trong lòng.

Nam nhân đang cúi đầu nhìn dáng vẻ của nàng, A Uyển vội chuyển ánh mắt đi, mới phát hiện trong Ngự hoa viên không biết từ lúc nào chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Sao lại chạy đến Ngự hoa viên làm việc?” Hứa Nghiên Hành khoanh tay, bộ triều phục màu đen tôn lên dáng vẻ cao ráo của hắn, đứng thẳng như một cây đại thụ đứng sừng sững, đột nhiên sinh trưởng ở trước mặt nàng.

A Uyển vẫn giữ tư thế ngồi xổm, sau đó cảm thấy có chút không ổn, liền đứng dậy, cúi thắt lưng nói, “Hồi Hứa đại nhân, nô tì và Lục Hà đi đến ngự dược phòng lấy thuốc, khi quay lại đi qua nơi này, kết quả gặp được Thánh thượng đang tập bắn, Thánh thượng nói khát, liền bảo Lục Hà đi pha trà, để nô tì ở lại nhặt tên.” Nói đến đây, nàng cảm thấy kỳ lạ, sao Thánh thượng đã đi rồi mà trà của Lục Hà vẫn chưa mang đến.

Hứa Nghiên Hành đi về phía bia tập bắn, không chút để ý kéo dây cung, A Uyển đoán hắn lại muốn b.ắ.n cung, nên vội vàng theo sau, đứng phía sau hắn.

Vừa đứng vững, Hứa Nghiên Hành đã đưa tay về phía nàng, A Uyển không hề hoảng loạn, đưa mũi tên đến tay hắn, đầu ngón tay không nặng không nhẹ lướt qua lòng bàn tay hắn.

Nàng có chút chột dạ, nhưng thấy Hứa Nghiên Hành không có phản ứng gì, lại yên tâm.

“Bản quan nghe nói gần đây ngươi đã đến ngự thiện phòng lấy cho Vệ Thái phi một ít canh bổ?” Hắn vừa nói vừa lắp tên vào cung, mũi tên bay ra, trúng ngay giữa hồng tâm, “Ngươi là đại cung nữ có phẩm cấp trong Hành Dương cung, những việc này sao lại để ngươi tự mình đi làm?”

A Uyển lập tức đưa hắn một mũi tên khác, động tác trên tay rất nhanh nhẹn, nhưng trong lòng lại do dự, nàng không thể nói rằng vì nguyên nhân của Thái hậu mà Hành Dương cung của bọn họ thế này thế kia, không biết nên trả lời hắn thế nào, A Uyển cảm thấy hơi ảo não túng quẫn.

Lại một mũi tên nữa bay ra, Hứa Nghiên Hành quay lại nhìn nàng, bỗng hỏi nàng một câu không liên quan, “Ngươi hiện giờ hai mươi tuổi rồi sao?”



A Uyển có chút ngạc nhiên, hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, mở miệng nói, “Đúng vậy.”

Khóe môi Hứa Nghiên Hành nhếch lên một chút, lại hỏi một câu khiến A Uyển thất thố, “Có từng nghĩ đến việc rời khỏi hoàng cung, sống cuộc sống bình thường không?”

Nàng nhìn khóe môi của hắn giơ lên, trong lòng bỗng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Nàng đã hai mươi tuổi, hắn mở miệng là cho nàng quyền lựa chọn, bao nhiêu cung nữ mong mỏi có thể rời khỏi hoàng cung trong độ tuổi xuân sắc, nếu là bọn họ, đã sớm quỳ xuống cảm tạ, còn như vừa rồi, nàng còn đang nghĩ đến kết cục bản thân c.h.ế.t già trong cung.

Nhưng A Uyển chưa bao giờ là một trong số đó, dù kết cục đã định, nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc rời đi.

“Hồi đại nhân, nô tì chưa từng nghĩ đến.” Giọng nàng cung kính nhưng cũng mang theo một chút bướng bỉnh, “Hứa đại nhân, Thái phi nương nương còn đang chờ nô tì quay về hầu hạ, nếu ngài không có phân phó gì khác, nô tì xin phép lui xuống.”

Hứa Nghiên Hành không có biểu cảm gì, mày nhíu lại, cầm lấy mũi tên cuối cùng trong tay nàng, bình thản kéo cung, đôi mắt chăm chú nhìn vào hồng tâm xa xa, “Lui xuống đi.”

A Uyển đứng cứng người, từng bước nhỏ lùi lại, nghe thấy tiếng b.ắ.n phía sau, nàng không cần quay đầu lại cũng đoán được, lần này, hắn vẫn sẽ trúng đích, tám năm qua, nàng chưa từng thấy nam nhân này làm việc gì mà thất bại.

Các thái giám trước đó bị Hứa Nghiên Hành ra hiệu lui xuống thấy A Uyển đi ra, mới khom lưng tiến vào trong, không ngờ vừa đi thêm một bước, đã thấy Thái phó đại nhân này lần này lại b.ắ.n trượt.

Tiểu thái giám cảm thấy suy nghĩ của mình sai sai, vỗ vỗ mặt mình, ngẩng đầu lại thấy Hứa Nghiên Hành đang lạnh lùng nhìn mình, hắn ta run rẩy một chút, nói, “Hứa… Hứa Thái phó, nô tài cảm thấy gió trong vườn lớn quá, ngài xem, mũi tên không thể kiểm soát được, nô tài sẽ giúp ngài nhặt lại, rồi để bên ngoài mang đến vài cái mới.”

Hứa Nghiên Hành ném trường cung vào trong lòng hắn ta, không còn hứng thú gì.

Trong lòng tiểu thái giám thở phào nhẹ nhõm một hơi, ý này là không tiếp tục chơi nữa sao? Chỉ là khí chưa xả ra được, lại nghe người luôn thất thường này lên tiếng, “Gọi Thượng tổng quản đến Ngự thư phòng một chuyến.”