A Uyển

Chương 104: Nguyện được tâm một người, bạc đầu không rời xa (2)




Ra khỏi cung, Ngụy Thành Tấn vẫn như ba năm trước, lại gọi hắn lại.

"Thái phó đại nhân."

Hứa Nghiên Hành chắp tay sau lưng, không quay đầu lại, chỉ dừng bước, đứng đó chờ hắn ta nói chuyện.

Ngụy Thành Tấn đi đến bên cạnh hắn, một lúc lâu sau mới nói, "Thái phó đại nhân, có phải ngài đang định thoái ẩn hay không?"

Hứa Nghiên Hành theo thói quen đưa tay vuốt ống tay áo, không nói gì, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Khi Tiêu Sâm sắp đến gần, hắn ngẩng đầu nhìn một cái, rồi nói, "Sắp tới bản quan sẽ rời khỏi Nghiệp Đô một thời gian, Hầu phủ và Thẩm Bích thì ngươi tự để tâm."

Mặc dù không nói thẳng, nhưng cũng mơ hồ tiết lộ một số tin tức, Ngụy Thành Tấn mím môi, nói, "A Bích là thê tử của hạ quan, hạ quan tự nhiên sẽ để tâm."

"Ngươi nhớ là tốt rồi," Hứa Nghiên Hành từ từ quay người lại, nhìn hắn ta nói, "Việc triều đình càng phải chú ý."

"Hạ quan ghi nhớ trong lòng."

Lời ít mà ý nhiều, Hứa Nghiên Hành quay người rời đi.

* * * * * *

Hai đứa trẻ chưa bao giờ đi xa, nơi xa nhất A Uyển được dẫn đi là bờ sông hộ thành, nàng còn nhớ lúc đó hai đứa trẻ nhìn chằm chằm vào người bán kẹo hồ lô bên bờ sông, mắt đen láy không chớp, lúc đó răng còn chưa mọc đủ, mua về, hai bàn tay nhỏ không chịu đưa cho ai, cắn không được, chỉ l.i.ế.m từng chút một, nước đường đỏ dính đầy miệng.

"Mẫu thân, phụ thân, chúng ta đi đâu vậy?" Hứa Mộ Đường ngồi trong lòng Hứa Nghiên Hành, trên mặt đầy vẻ ngây thơ đặc trưng của trẻ con, chưa kịp để Hứa Nghiên Hành nói gì đã nhảy xuống kéo Hứa Giang Ngộ chạy đến bên cửa sổ xe, cửa sổ cao, vừa đúng đến cằm hai đứa, "Ca ca, nhìn kìa, nhìn kìa, ở đó, ở đó có thỏ kìa."

Hứa Giang Ngộ thở dài, hôm qua nhóc đã xem một quyển sách tranh trong thư phòng của phụ thân, trên đó có cái này, phụ thân nói là lợn rừng, nhóc nâng cằm nói, "Đây là lợn rừng, thỏ thì nhỏ hơn con này."

Hứa Mộ Đường "ồ" một tiếng, "Nhưng nhũ mẫu nói với muội rằng trong núi toàn là thỏ tinh."

……

A Uyển lắc đầu, ý cười rạng rỡ trong mắt, nàng quay sang nhìn Hứa Nghiên Hành, ánh mắt như xưa, tràn đầy yêu thương, “Hứa đại nhân, lần này chúng ta còn trở về nữa không?”



Nam nhân thừa lúc hai đứa trẻ chưa quay lại, ôm nàng vào lòng và hôn nhẹ lên môi nàng, rồi xoa xoa eo nàng, A Uyển đỏ mặt tựa vào vai hắn.

Hắn trêu ghẹo nàng, “Nhiều năm như vậy, sao vẫn cứ động tới là đỏ mặt thế?”

Nàng giả vờ đánh vào n.g.ự.c hắn, “Cũng không phải tại chàng cả sao.”

Hứa Nghiên Hành nắm lấy tay nàng, cười nhẹ nhưng giọng nói rất nghiêm túc, “Uyển Uyển, vẫn câu hỏi đó, nàng có muốn trở về không?”

Nàng nhấc mắt, nhìn vào mắt hắn, lúc này nhìn nàng là đáy mắt sâu thẳm, nàng thấy mình trong đôi mắt ấy, đưa tay lên vuốt má hắn, rồi từ từ dựa vào lòng hắn, “Hứa đại nhân, ta cũng vẫn câu nói đó, nơi nào có chàng, nơi đó có ta.”

Nhà của chúng ta liền ở đấy.

Hứa Nghiên Hành siết chặt tay, cúi đầu hôn lên trán nàng, hắn nhìn A Uyển, nhìn hai đứa trẻ đang ríu rít bên cửa sổ, nhiều năm trước, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có kiều thê trong ngực, có đôi nhi nữ này.

Nửa đời còn lại có bọn họ bên cạnh, đã là điều may mắn lớn nhất trong đời hắn.

“Phụ thân, chúng con cũng muốn ôm.” Hai huynh muội bỗng chạy tới, chen vào lòng Hứa Nghiên Hành, A Uyển cúi xuống vỗ về mặt hai đứa, “Sao, không muốn mẫu thân ôm sao?”

“Muốn muốn muốn.”

Cuối cùng, mỗi đứa ngồi lên một đầu gối, xe ngựa lăn bánh trên con đường bằng phẳng, bánh xe dần trở nên êm ái.

Hai đứa trẻ chơi đùa một lúc thì bắt đầu buồn ngủ.

Hứa Nghiên Hành gật đầu với nàng, không tiếng động nói, tựa vào vai ta.

Nàng ôm Hứa Giang Ngộ trong lòng, cẩn thận tựa đầu vào.

Hứa Giang Ngộ đang ngủ m.ô.n.g lung còn mơ màng nhớ lại câu hỏi ban đầu, nên ở trong lòng A Uyển, nhóc cọ cọ, nheo mắt lại hỏi với âm thanh trẻ con, “Phụ thân, mẫu thân, chúng ta đi đâu vậy?”

Thật lâu sau, Hứa Nghiên Hành nói,



“A Ngộ, phụ thân và mẫu thân sẽ dẫn con và Đường Đường về nhà.”

Hứa Giang Ngộ chẹp chẹp miệng một chút, “Không phải chúng ta vừa mới ra khỏi nhà sao?”

A Uyển nhìn nam nhân bên cạnh, bỗng nhiên bàn tay trống rỗng đã bị hắn nắm lấy, nàng nghe hắn nói,

“Ngôi nhà chỉ có gia đình chúng ta.”

Lời cuối sách:

Trước đêm xuất giá, Hứa Mộ Đường nằm trên đùi nữ nhân được phụ thân cưng chiều suốt mười mấy năm, ngẩng đầu hỏi, “Mẫu thân, sao con chưa bao giờ thấy mẫu thân và phụ thân cãi nhau, phu thê đều như vậy sao?”

Nữ nhân vuốt tóc nàng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, khóe miệng có chút lúm đồng tiền sâu, “Chúng ta có cãi nhau, chỉ là phụ thân con luôn nhường ta, chưa kịp cãi đã làm hòa.”

Lúc này phụ thân nàng bước vào, từ phía sau đặt tay lên vai mẫu thân nàng, “Đường Đường, con biết sao phụ thân mẫu thân không cãi nhau được không?”

Hứa Mộ Đường tò mò hỏi, “Phụ thân mau nói đi.”

“Bởi vì mẫu thân con có một điều mà ta không bao giờ chán—”

Hắn chưa nói xong, đã nghe mẫu thân nàng quay lại, mặt hơi đỏ, vỗ tay ông, giọng có chút trách móc, “Hứa Nghiên Hành!”

Ừ, trong gia đình này, hay nói đúng hơn là trên thế gian này, chỉ có mẫu thân mới dám, chỉ có mẫu thân mới gọi tên phụ thân như vậy.

Hứa Mộ Đường cười rạng rỡ rời khỏi phòng của bọn họ, khi đóng cửa lại, trong ánh đèn mờ ảo, nàng như thấy phụ thân nắm cằm mẫu thân, cúi xuống hôn bà.

Ừ, chuyện này không có gì lạ, phụ thân và mẫu thân thân mật như vậy, nàng đã thấy từ nhỏ đến giờ.

Nàng trở về phòng, viết một câu lên giấy, định để người gửi bí mật đến tay vị hôn phu của nàng.

“Nguyện được tâm một người, bạc đầu không rời xa.”

Kết thúc.