A Uyển - Trường An Nhai Đích Dược Phô

Chương 8




Khang Khánh năm bốn mươi mốt, Thánh thượng dẫn theo sủng phi là Vệ quý phi đi thị sát Giang Châu, có người nói, đó là năm Giang Châu nhộn nhịp nhất.

Tháng Sáu, mưa rơi nặng hạt, đầu đường cuối ngõ đều ngập tràn mùi bùn đất ẩm ướt.

A Uyển chính là một nét độc đáo giữa những mùi bùn đất ấy, nàng lang thang trong những con ngõ nhỏ này, là một cô nhi, thân hình nhỏ bé gầy guộc, mặc bộ quần áo rách rưới, tóc và mặt lúc nào cũng bẩn thỉu.

Nàng mỗi một khắc đều lo lắng không biết bữa tiếp theo sẽ ăn gì, sống trong cảnh bữa nay lo bữa mai, lúc rảnh rỗi thì lén lút ngồi ở góc tường, chăm chú nhìn quầy bán bánh bao mứt hoa quả trái cây, có khi ngồi nhìn đến nửa ngày, cho đến khi ông chủ với ánh mắt vừa thương hại vừa ghét bỏ đưa cho nàng những chiếc bánh bao chưa bán hết.

Cho đến một ngày, có vài nam nhân ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ đứng ở đầu ngõ mà nàng thường lui tới, trên mặt bọn họ nở nụ cười, từ xa ngoắc nàng, “Tiểu cô nương, lại đây, lại đây.”

A Uyển nắm chặt góc áo cũ nát của mình, không nhúc nhích. Ngay lập tức, sắc mặt của những nam nhân đó thay đổi, trở nên hung thân ác sát, rồi bọn họ bước nhanh về phía nàng. Nàng chợt nhận ra có điều không ổn, liền quay đầu chạy trốn.

Sáng hôm đó nàng không ăn gì, tay chân lại gầy gò, chỉ chạy được vài bước đã bị bọn họ đuổi kịp. Những người đó nắm chặt cánh tay nàng, miệng hùng hùng hổ hổ, “Nha đầu hôi hám, chạy đi đâu, xem ngươi làm sao mà chạy.”

“Buông ta ra, các người buông ta ra, buông—” Một cơn đau nhói ở cổ khiến nàng cảm thấy choáng váng, rồi toàn thân bắt đầu tê dại, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

“Đại ca, ngài nói Trịnh phủ có thu nha đầu này hay không?”

Người nam nhân đầu lĩnh nhét A Uyển vào trong bao tải đã chuẩn bị sẵn, “Nói vớ vẩn, phế vật kia của nhà bọn họ ấy giờ bệnh tình nguy kịch, Giang Châu nhà nào sẵn lòng muốn gả cô nương vào đó? Chuyện xung hỉ này, không phải thầy tướng số đã nói rồi sao, thân phận càng thấp càng có hiệu quả, số bạc này, chúng ta chắc chắn có rồi.”

Trịnh phủ là nhà giàu ở Giang Châu, không may là thiếu gia duy nhất từ nhỏ đã sức khỏe yếu, sau này lại mắc nhiều bệnh, giờ càng lúc càng nghiêm trọng, Trịnh lão gia Trịnh phu nhân đi khắp nơi hỏi han, tìm được cách xung hỉ này, nhưng ở Giang Châu nhà nào lại muốn gả cô nương mình vào đó, cách nói xung hỉ này nếu được chứng thực, cuộc sống sau này cũng sẽ không thoải mái, nếu như tên bệnh tật kia không sống nổi, chẳng phải là sống trong cảnh góa bụa vô ích hay sao? Hơn nữa, nghe nói gia sản Trịnh gia cũng không sạch sẽ, không chừng có ngày sẽ xảy ra chuyện, vậy còn không bằng đi tìm một gia đình bình thường mà sống.



Trịnh phu nhân từ trong phòng của Trịnh thiếu gia đi ra, lại khóc đến mắt sưng húp.

“Phu nhân, phu nhân.” Quản gia từ cổng lớn bước vào, trên mặt tràn đầy vui mừng, “Có tin tốt, có cô nương có thể cứu thiếu gia.”

Trịnh phu nhân vội lau nước mắt, giọng điệu gấp gáp, “Nhà nào vậy?”

“Ôi, phu nhân à, lúc này còn quan tâm nhà nào, chuyện đã xong thì nhanh chóng làm đi, bệnh của thiếu gia không thể chậm trễ.”

Trịnh phu nhân gật đầu, “Cũng đúng, căn dặn xuống, bắt đầu chuẩn bị ngay, ngày mai sẽ thành hôn, ngoài ra, đi mời vài bà tử biết nói lời cát tường đến, thêm chút không khí vui mừng.”

Chưa dứt lời, ở cổng lại có hạ nhân hớt hải chạy vào, “Phu nhân, không ổn rồi, có người của quan phủ đến.”

* * * * * *

Trong căn phòng củi nhỏ ở hậu viện Trịnh phủ, A Uyển bị trói tay chân, bị ném vào bên trong, nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm thấy cổ đau nhức, rồi nhận ra mình bị trói rất chặt, nàng không biết đây là đâu, càng không hiểu tại sao những người đó lại đối xử với mình như vậy.

Chỉ dựa vào trực giác, nàng khó khăn lê thân mình đến gần cửa, khi đến bên cửa, sức lực dường như đã cạn kiệt, nhưng vẫn cố gắng, hét lên, “Mở cửa, mở cửa ra.”

Tất nhiên không ai đáp lại nàng, A Uyển bật khóc, trước đây khi lang thang cũng chưa bao giờ khóc như vậy, bụng đói cồn cào, tay chân bị trói đau đến tê tái, nàng tự hỏi liệu mình có phải sắp c.h.ế.t không, nàng không có thù oán gì với những người đó, tại sao bọn họ lại muốn hại nàng.