A Thiền - Đinh Mặc

Chương 99




Lê Duẫn Mặc lao nhanh tới, huých mông gạt phăng Lý Vi Ý sang một bên, giơ hai tay ôm chầm lấy Trương Tĩnh Thiền, cậu hét toáng lên: “Vãi! Anh tỉnh rồi! Hôm nay anh thật sự tỉnh lại rồi! Tận tám năm trời! Anh ngủ giỏi thật đấy! Nếu anh cứ ngủ tiếp thì em và chị dâu thật sự không thể chịu nổi nữa đâu!” Cậu ta vừa nói vừa vùi đầu vào vai Trương Tĩnh Thiền, khóc nức nở. 

Lý Vi Ý ở bên cạnh mắt cũng đỏ hoe nhưng rất muốn cười. Tình cảm của Lê Duẫn Mặc luôn chân thành, nồng nhiệt như vậy. Vì vậy, cậu ta mới trở thành người thứ hai chờ đợi Trương Tĩnh Thiền suốt 8 năm.

Trương Tĩnh Thiền sững sờ, lần đầu anh không xua đuổi cậu ta mà vỗ nhẹ lên vai người anh em, giọng anh cũng hơi khàn: “Những năm qua, cậu đã vất vả rồi.”

Lê Duẫn Mặc lau nước mắt, ngồi sang một bên và nói: “Em không vất vả, một cô gái như chị dâu mới là người vất vả, từ khi đi học đại học ngày nào cũng chạy đến đây một chuyến. Bao nhiêu năm như vậy mà không yêu đương với ai, chỉ ở bên người thực vật là anh đấy. Anh nhất định phải đối xử tốt với chị ấy.”

Lý Vi Ý không ngờ chuyện đầu tiên chàng trai ngốc này nói lại là thay cô tỏ tình, thầm nghĩ trong 8 năm qua, mấy lời lải nhải của cô về đức hạnh đàn ông với Trương Tĩnh Thiền đã bị cậu ta nghe quá nhiều, nên cô cũng hơi ngượng ngùng.

Bàn tay cô lại bị Trương Tĩnh Thiền nắm lấy, anh mỉm cười nói: “Đó là điều đương nhiên.”

Chủ đề này đáng ra nên kết thúc ở đây, Lý Vi Ý vừa định rút tay ra, bỗng nhiên thấy Trương Tĩnh Thiền hơi khựng lại, không biết anh nghĩ điều gì mà quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, ánh mắt dao động.

Trái tim Lý Vi hẫng một nhịp.

Anh hỏi: “Em…”

Lý Vi Ý  cũng không biết mình đang hoảng sợ điều gì, lập tức rút tay khỏi lòng bàn tay anh, ra vẻ vô tư nói với Lê Duẫn Mặc: “Thế thì cậu lại chẳng hiểu rồi, 8 năm đối với cậu là khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng. Còn với những người xuyên không như chúng tôi, nhắm mắt mở mắt là đến rồi. Thật ra kí ức của tôi cũng mơ hồ lắm. Vì thế, tôi không cần anh ấy phải báo đáp gì cả, anh ấy chỉ cần báo đáp cậu, người anh em tốt của anh ấy là được rồi.”

Lê Duẫn Mặc nghe xong ngơ ngác, cuối cùng than thở: “Sao Thần xuyên không không dắt em đi cùng nhỉ! Em cũng muốn nhắm mắt mở mắt là qua được 8 năm khổ cực này!” 

Lý Vi Ý cũng cười ha hả với cậu ta, nhưng vẫn nhận thấy được ánh nhìn sáng rực của Trương Tĩnh Thiền đặt trên người mình.

Cô giả vờ không biết.

Chính cô cũng không hiểu mình bị làm sao nữa. Lúc anh vừa mới tỉnh, cô bực anh không biết tình cảm sâu đậm của mình; nhưng bây giờ anh dường như đã nhận ra, nhìn chòng chọc như muốn nuốt chửng cô, lại khiến cô hoảng hốt sợ anh biết.

May mà Trương Tĩnh Thiền lúc sau đã rời tầm mắt, anh đứng dậy nói: “Anh đi rửa mặt, rồi bàn chuyện chính.” Do lần này anh đứng dậy quá vội, người lại cao lớn như vậy, đứng không vững ngã xuống sàn, cẳng chân còn va phải chân giường.

Lý Vi Ý và Lê Duẫn Mặc hoảng sợ, vội vã đỡ Trương Tĩnh Thiền dậy, may mắn anh phản ứng nhanh, chống tay xuống nên không bị ngã quá mạnh, chỉ có ống quần và vạt áo bị bám bụi, đùi hơi bị bầm tím. Lê Duẫn Mặc đỡ anh ngồi lên giường, Lý Vi Ý ngồi xổm trước mặt anh, xắn ống quần lên kiểm tra vết bầm nhỏ đó, tức chảy nước mắt. Suốt 8 năm qua cô không làm trầy xước da anh chỗ nào, anh thì hay rồi, vừa tỉnh lại đã ngã tím đầu gối. 

Cô tức giận, ngồi xổm giữa hai chân anh không đứng dậy, lên án: “Anh gấp cái gì? Còn tưởng mình vẫn như ngày xưa sao? Mỗi ngày đều tập luyện có cơ bụng tám múi à? Bây giờ anh một múi cũng không có! Nếu ngã mạnh thì phải làm sao? Ai đền cho anh?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm cô mà không nói gì, nhưng Lê Duẫn Mặc cũng cho rằng lời cô là lẽ đương nhiên, lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Anh Thiền sau này không được làm những chuyện bất chợt như thế nữa, phải nghe lời chị dâu chứ.”

Trương Tĩnh Thiền kéo cô từ dưới đất vào lòng mình, để cô ngồi trên mép giường giữa hai chân mình, ôm cô dịu dàng dỗ dành: “Anh sai rồi, sau này anh sẽ đi lại cẩn thận, phục hồi từ từ nhé.”

Lý Vi Ý là cô gái dễ dỗ dành nhất trên đời, cô “ừ” một tiếng, ngồi yên không cựa quậy.

Lê Duẫn Mặc đứng bên cạnh cũng cảm thấy trái tim mình tan chảy, không nhịn được vươn tay, cậu cũng muốn ôm lấy hai người quan trọng nhất cuộc đời mình vào lòng. Đúng vậy, ba người ôm nhau mà khóc thì tình cảm biết mấy. 

Nhưng tay cậu ta chưa kịp chạm vai Lý Vi Ý, Trương Tĩnh Thiền đã nhanh tay hất ra, liếc xéo cậu ta: “Cậu làm gì đấy?” Ánh mắt anh lạnh lẽo.

Lê Duẫn Mặc: “…Ôm?”

Trương Tĩnh Thiền liếc cậu lần nữa, mặc dù anh không nói gì nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.

Lê Duẫn Mặc: Hu hu hu!

Vậy nên lúc nào cũng như vậy sao? Mỗi khi anh Thiền tỉnh lại thì cậu lại trở thành người dư thừa?

Trên đời này quả nhiên chị dâu vẫn là tốt nhất!

Dưới sự dìu dắt của hai người, Trương Tĩnh Thiền dần dần quen với việc đi lại. Một lúc sau, anh đã có thể tự đi được. Anh đến nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ, lúc anh bước ra, Lý Vi Ý và Lê Duẫn Mặc đều ngẩn ngơ. 

Áo sơ mi trắng, quần dài đen, tuy anh không đeo cà vạt và quần áo cũng không phải hàng hiệu nhưng khuôn mặt đẹp trai, dáng người thẳng tắp khỏe khoắn, giống như ngày xưa. Khi anh ngước đôi mắt đen láy nhìn người đối diện, tựa như có hai tia sáng sắc bén chiếu thẳng vào lòng.

Bác sĩ đến kiểm tra, xác nhận sức khỏe Trương Tĩnh Thiền đã hoàn toàn hồi phục, hôm nay có thể làm thủ tục xuất viện. Ba người quyết định sẽ đi ăn trưa trước, vừa ăn vừa bàn việc, sau đó quay lại làm thủ tục xuất viện và thu dọn hành lý.

Lý Vi Ý chọn một nhà hàng gia đình, nằm ở một làng chài nhỏ. Cả ba ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đậu gần bờ, khá kín đáo và yên tĩnh.

Gió sông thổi man mác, ánh nắng mùa đông ấm áp chiếu rọi, mặt nước lấp lánh gợn sóng, màn sương mỏng phủ lên ngọn núi phía xa xa. Ba người ngồi yên lặng trong khung cảnh đó. Đặc biệt là Lý Vi Ý, trong lòng chua chát nhìn Trương Tĩnh Thiền bên cạnh. Cô nghĩ kể từ khi hai người gặp nhau, họ đều bận rộn cứu vãn tình thế trong mỗi dòng thời gian. Mặc dù tình cảm chưa rõ ràng, thân thiết rồi lại xa cách, nhưng cả hai người chưa từng có khoảng thời gian yên bình, nhàn hạ thực sự.

Anh dường như nhận thấy được sự mất mát của cô lúc này, Trương Tĩnh Thiền ôm vai cô, khẽ hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Lý Vi Ý  thở dài trả lời: “Em đang nghĩ lần sửa đổi này, chúng ta thật sự tổn thất quá lớn. Ngay cả nhà Lê cũng…”

Mắt Lê Duẫn Mặc đỏ hoe: “Chuyện này không thể trách anh chị được, đó là sự lựa chọn của bố em. Còn mẹ em… những năm qua bà ấy cũng rất hối hận.”

Lông mày Trương Tĩnh Thiền nhíu chặt.

Lần sửa đổi thứ ba, dòng thời gian lặp lại lần thứ tư. Càng nhiều người và việc bị hai người họ tra ra, thì cánh bướm đập một lần, tấm lưới càng rung chuyển mạnh.

Ngày 9 tháng 9 năm 2014, Trương Mặc Vân vẫn còn sống, ông ấy đã bán hợp đồng tương lai theo kế hoạch, kiếm được hơn 900 triệu tệ. Phúc Minh trả hết nợ nần, bố con nhà Trương từ đó được tự do. Điều này mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi nữa.

Rạng sáng ngày 12 tháng 9, biệt thự nhà Trương xảy ra vụ hỏa hoạn lớn, Trương Mặc Vân, Ngô Hinh Tuệ, người giúp việc Lưu và một vệ sĩ đều bị chết cháy trong đám lửa. Ngoài ra, còn có một người đàn ông khác cũng thiệt mạng, sau khi điều tra vụ án thì xác định người đó chính là hung thủ gây ra vụ hỏa hoạn – Lý Nghị Lâm.

Đây là một cái tên xa lạ.

Ông ta là người mối tình đầu của vợ ông Trương – Ngô Hinh Tuệ. Qua điều tra cho thấy, hai tháng trước khi xảy ra vụ hỏa hoạn, cũng là vào thời điểm Phúc Minh gặp khó khăn nhất, ông ta đã nhiều lần ra vào biệt thự nhà Trương, ở lại một khoảng thời gian.

Cuối cùng, vụ hỏa hoạn này được kết luận là án mạng vì tình.

Tối ngày 13 tháng 9, Lê Kim Hùng cầm theo vũ khí xông vào nhà Trương Phượng Minh, ông ta đâm liên tiếp nhiều nhát dao, giết chết Trương Phượng Minh. Trình Xuyên và Lưu Doanh cùng ở trong phòng cũng bị thương nhưng chạy thoát được. Cuối cùng, dưới sự bao vây của phía cảnh sát, Lê Kim Hùng nhảy lầu tự tử.