A Thiền - Đinh Mặc

Chương 85




Công nhân tiến lại gần, đưa đèn pin chiếu vào mặt Chung Nghị, Chung Nghị tránh sang một bên, đá đèn pin của đối phương rơi xuống đất. Công nhân hoảng hốt: “Mày làm cái gì? Có trộm!” Công nhân quay lưng định chạy đi, nhưng Chung Nghị nào có cho ông ta có cơ hội. Anh ta túm chặt ông ta chỉ bằng một tay, đánh nhau rất chuyên nghiệp, vặn tay người kia ra sau lưng rồi bịt miệng lại, đẩy vào trong kho: “Tìm dây thừng!”

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý lập tức tìm dây trói, Lý Vi Ý còn kiếm thêm một mảnh vải rách, Chung Nghị nhét miếng vải vào miệng người đó. Anh ta thành thạo trói người kia thật chặt rồi quẳng vào góc nhà kho không ai thấy.

Dù đã thoát khỏi hiểm nguy, nhưng cả ba người đều toát mồ hôi lạnh, ra khỏi nhà kho, Chung Nghị hỏi: “Đi về hay tiếp tục?”

Trương Tĩnh Thiền suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Đã đánh rắn động cỏ rồi, không có cơ hội thứ hai, cứ tiếp tục đi.”

Chung Nghị và Lý Vi Ý đều đồng ý, lần theo bản đồ, hướng đến phòng làm việc và phòng Giám đốc nhà máy, thì thấy có hai đèn pin lóe sáng cách đó vài chục mét, còn có giọng nói loáng thoáng của ai đó truyền tới: “Bên kia có tiếng động.” “À, chắc chỉ là mấy con chuột.” “Hay là qua xem thử đi, nhỡ may có kẻ trộm…”

Vẻ mặt ba người đều căng thẳng, Chung Nghị nhìn chằm chằm người đang tiến gần, anh ta nói: “Anh sẽ đối phó, tùy cơ ứng biến. Hai người đi trước đi.”

Lý Vi Ý hơi lo anh ta ở lại một mình. Chung Nghị và Trương Tĩnh Thiền trao đổi ánh mắt, Trương Tĩnh Thiền gật đầu, kéo Lý Vi Ý đi.

Lý Vi Ý: “Liệu anh ấy có xảy ra chuyện không?”

Trương Tĩnh Thiền: “Anh ấy xử lý được. Chúng ta ở lại chỉ làm liên lụy thôi, tranh thủ thời gian thôi.”

Phòng làm việc của ban lãnh đạo nhà máy nằm ở trong tòa nhà nhỏ hai tầng bên cạnh. Loại chìa khóa quan trọng này, Trương Tĩnh Thiền cũng có, hai người khẽ lẻn vào rồi đóng cửa lại.

Khi nhìn rõ tình hình bên trong, Trương Tĩnh Thiền hơi sững sờ.

Khu văn phòng mở, có mười mấy chiếc bàn, bên trong có vài căn phòng nhỏ, treo biển hiệu “Văn phòng Giám đốc nhà máy”, ” Văn phòng Phòng Phó Giám đốc nhà máy”. Thoạt nhìn nó giống như bị bỏ hoang.

Nhưng đèn ở góc trần nhà vẫn sáng. Trông giống như có người lúc đi đã quên tắt đèn. 

Trương Tĩnh Thiền ra hiệu cho Lý Vi Ý đứng nguyên tại chỗ, còn anh đi kiểm tra từng căn phòng nhỏ xong, mới gọi cô lại: “Không có ai cả, qua đây.”

Hai người đi thẳng vào văn phòng Giám đốc xưởng, vừa định lục tủ tài liệu thì di động trong túi họ rung lên.

Là tin nhắn từ hai chiến hữu bộ đội xuất ngũ ở bên ngoài gửi tới: Có xe ô tô đi vào nhà máy.

Còn kèm theo hình ảnh, đó là một chiếc xe con Buick đen xì. Ảnh hơi mờ, không nhìn rõ ai đang trong xe.

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý trao đổi ánh mắt, chưa kịp bàn bạc gì thì có tin nhắn của Lê Duẫn Mặc gửi đến.

“!!!!”

“Có người đến!”

“Chết tiệt, em nhìn rõ mồn một đó là Lưu Doanh, Trình Xuyên và bác hai của anh!”

“Tại sao họ lại đi cùng nhau đến Phúc Thụy Đạt? Bọn chúng chính là nội gián mà anh muốn bắt đúng không? Mẹ kiếp!!”

“Em có nên xuất hiện không? Có nên chặn bọn chúng lại không? Anh mau nói đi!”

Trương Tĩnh Thiền nhanh chóng trả lời “Không cần”.

Lý Vi Ý cảm thấy tim đập mạnh, nhìn Trương Tĩnh Thiền. Anh nhét điện thoại vào túi, ánh mắt lạnh lẽo: “Cuối cùng con rắn cũng chui khỏi hang. Em có sợ không?”

Lý Vi Ý lập tức trả lời: “Em sợ gì chứ, chẳng lẽ bọn chúng còn dám động đến em?”

“Chỉ e là chẳng còn gì mà chúng không dám làm nữa, giết được cha thì đứa con vẫn giết như thường.”

Lý Vi Ý nghe anh nói hoảng sợ trong lòng, nhất thời khó liên tưởng dáng vẻ lịch sự của ba quản lý cấp cao đó với những kẻ giết người diệt khẩu. Nhưng Trương Tĩnh Thiền mặt không đổi sắc, nắm tay cô nhìn xung quanh, cuối cùng kéo cô núp vào khe hở đằng sau hai tủ tài liệu cạnh tường.

Khe hở đó rất hẹp, bị che khuất, khó khăn lắm mới nhét được một người. Hai người phải chen vào, nhưng tư thế thì không được tự nhiên cho lắm.

Trương Tĩnh Thiền quen một tay chống tường, một tay nắm lấy tủ tài liệu, ôm Lý Vi Ý vào lòng.

Nhưng như thế thì Lý Vi Ý lại không thoải mái, dù sao Trương Tĩnh Thiền chỉ bé nhỏ như vậy, cô không cảm nhận được cái ôm ấm áp mà thấy hơi cấn… Với lại cô cao 1m82, chỗ nào cũng không duỗi được.

Trương Tĩnh Thiền cũng không khá khẩm hơn, người ở trong lòng lưng quá rộng, cơ thể lại nặng, chẳng mấy chốc anh đã bị đè ngạt thở.

Bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.

Lý Vi Ý nói: “Để em điều chỉnh lại tư thế.” Cô cố hết sức xoay người lại, len một cánh tay vào sau lưng Trương Tĩnh Thiền rồi chống lên tường. Cô thở phào nhẹ nhõm, kéo nhẹ eo Trương Tĩnh Thiền, rồi ôm anh vào trong lòng, chống vào tường thay anh, cuối cùng tay chân dài của cô cũng miễn cưỡng giãn ra được.

Trọng lượng đè lên người Trương Tĩnh Thiền cũng bỗng nhiên nhẹ đi, thay vào đó là cái ôm ấm áp, vững chắc sau lưng, còn có cánh tay rắn chắc siết lấy eo. 

Hai người đứng yên trong tư thế mới này một lúc.

Lý Vi Ý: “Bé cưng.”

Trương Tĩnh Thiền không đếm xỉa tới cô.

Lý Vi Ý lại hạ giọng gọi: “Bé cưng, có cảm nhận được cơ ngực không, có phải cảm giác rất an toàn không?”

Trương Tĩnh Thiền suýt bật cười: “Đủ rồi, nghiêm túc lại đi.” Anh quay đầu lại, mặc dù thấy cô vẫn tranh thủ thời gian nói thêm đôi câu, nhưng sắc mặt cô lại trắng bệch, thật sự không biết phải khen cô can đảm hay thương cô nhát gan nữa.

Trương Tĩnh Thiền nắm lấy cánh tay cô, vỗ nhẹ hai cái và nói: “Đừng sợ, chúng ta bên ngoài vẫn còn 4 người, Chung Nghị chắc chắn đang mai phục và quan sát rồi, một mình anh ấy cũng cân được ba người. Nếu thật sự đụng độ, chúng ta thắng chắc.”

Lý Vi Ý bừng tỉnh: “Cũng đúng!” Sắc mặt cô đỡ hơn nhiều.

Cô khen: “Vẫn là bé cưng bình tĩnh nhất.”

Trương Tĩnh Thiền lại không hé môi.

Cánh cửa lớn mở ra, có tiếng bước chân vang lên. Hai người nín thở tập trung, nghe thấy tiếng ba người kia đi về phía văn phòng Giám đốc xưởng, cách họ chỉ chừng mười mấy mét, tiếng giày gót cao của Lưu Doanh đặc biệt rõ ràng.

Giữa hai tủ hồ sơ có một khe nhỏ, hai đôi mắt từ trong góc tối nhìn chằm chằm những người mới đến. 

Tổng giám đốc tài chính Trình Xuyên đi đầu, nhíu chặt mày, vẫn là dáng vẻ nghiêm túc, thận trọng như thường lệ. Phía sau là Tổng giám đốc Marketing Lưu Doanh và bác hai của Trương Tĩnh Thiền – Phó tổng giám đốc thu mua Trương Phượng Minh, tay Trương Phượng Minh đặt trên eo Lưu Doanh. 

Sắc mặt cả ba người đều không tốt. 

Bọn họ đi vào văn phòng Giám đốc xưởng không đóng cửa, có lẽ để thuận tiện cho việc quan sát tình hình xung quanh. Có cửa sổ đối diện với tủ tài liệu, Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền có thể nhìn rõ biểu cảm của ba người.

Trình Xuyên trực tiếp ngồi vào ghế chính, Lưu Doanh ngồi ghế thấp hơn, Trương Phượnng Minh ngồi vắt chéo chân cạnh cô ta.

Trương Phượng Minh vỗ vào đùi mình nói: “Lão Trình, bây giờ có nhiều tin đồn như vậy, tại sao còn hẹn gặp ở đây, chẳng may bị người khác nhìn thấy…”

Trình Xuyên ngẩng đầu ngắt lời ông ta: “Những nơi khác thì anh nghĩ có an toàn không? Chỉ có chỗ này, cả ba chúng ta đều có phần, muốn chết thì cùng chết, muốn sống thì cùng sống.”

Lý Vi Ý nhìn chằm chằm ba người họ, cô không biết Trương Tĩnh Thiền đang có tâm trạng như thế nào, Lưu Doanh thì khỏi phải bàn. Còn hai người này, một người là bác ruột của anh, một người là anh em tin cậy của bố anh.

Cô chỉ có thể ôm lấy vòng eo nhỏ của Trương Tĩnh Thiền, bày tỏ sự an ủi. Trương Tĩnh Thiền không quay đầu lại, nhưng dường như cũng hiểu tấm lòng của cô, anh đặt tay lên bàn tay của cô.