A Thiền - Đinh Mặc

Chương 71




Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền vội vã quay về thành phố Thần đã là buổi chiều.

Hai người hẹn gặp một viên cảnh sát hình sự tại quán cà phê.

Lâu Tân Huy là một trong những cảnh sát hình sự điều tra vụ án của Trương Mặc Vân năm đó, anh ta còn có một thân phận khác đó là học trò của Đinh Trầm Mặc.

Trương Tĩnh Thiền là người thân của nạn nhân, vụ án đã được khép lại nhiều năm, vì vậy cảnh sát Lưu cũng không có gì phải đắn đo, anh ta trả lời hết câu hỏi của Trương Tĩnh Thiền.

Vào tối ngày 25 tháng 7 năm 2014, Trương Mặc Vân tham dự một bữa tiệc, tan cuộc đã là hơn 9 giờ tối. Ông uống nhiều rượu không về nhà, mà được Lưu Doanh lái xe đưa đến một ngôi biệt thự nhỏ.

Theo lời khai của Lưu Doanh, mỗi khi Trương Mặc Vân có nhu cầu thì sẽ đi đến đó. Và các cấp lãnh đạo cấp cao khác trong tập đoàn bao gồm Hứa Dị, đều cho biết không rõ về việc này.

Camera giám sát ở lối vào biệt thự ghi lại cảnh Lưu Doanh dìu Trương Mặc Vân bước vào nhà. Trước đó 3 tháng, hai người đã đến đây hai lần, qua đêm rồi rời đi vào sáng sớm hôm sau.

Bên trong nhà không có camera, nhưng những dấu vết tại hiện trường và kết quả khám nghiệm tử thi đều trùng khớp với lời khai của Lưu Doanh: Trương Mặc Vân vào phòng rồi ngủ luôn, Lưu Doanh tắm rồi ở lại cùng ông. Tầm 1 giờ sáng, Trương Mặc Vân tỉnh dậy, tự uống quá liều thuốc kích dục. Trong lúc hai người quan hệ, Trương Mặc Vân vốn đã bị một số vấn đề về tim, đột nhiên lên cơn suy tim dẫn đến tử vong.

Trên thuốc và ly nước chỉ có dấu vân tay của một mình Trương Mặc Vân, ghi chép mua hàng trực tuyến cũng hiển thị thẻ của ông đã được sử sụng.

Lưu Doanh lập tức gọi cho 120 * nhưng đã quá muộn, sau đó cảnh sát cũng đến hiện trường.

(120: số cấp cứu của Trung Quốc; còn 115 là số cấp cứu của Việt Nam)

Trương Tĩnh Thiền và mẹ nhìn thấy Trương Mặc Vân tại phòng chứa thi thể vào sáng hôm sau.



Những chuyện này, Trương Tĩnh Thiền của kiếp này đã sớm biết. Nhưng khi anh vừa quay trở về từ năm 2014, lại nghe cảnh sát Lưu kể lại những tình tiết của năm đó, anh lại có cảm nhận khác.

“Camera giám sát, dấu vân tay, ghi chép giao dịch thẻ……” Trương Tĩnh Thiền chậm rãi nói, “Tất cả những điều này, kì thực không thể loại trừ khả năng bố tôi bị sát hại?”

Cảnh sát Lưu gật đầu: “Nhưng cũng không có bằng chứng nào chỉ ra rằng ông ấy bị sát hại. Cộng thêm việc lúc đó người nhà không đồng ý giải phẫu tử thi, yêu cầu nhanh chóng kết thúc vụ án. Chuyện này gây ảnh hưởng rất xấu, cấp trên……yêu cầu dìm vụ việc này xuống, cho nên cuối cùng kết luận theo hướng đó.”

Lý Vi Ý hiểu hàm ý của “gây ảnh hưởng xấu”, Trương Mặc Vân lúc đó đang vướng vào khoản nợ khổng lồ, liên lụy đến một số ngân hàng và doanh nghiệp. Việc ông chết sẽ làm rúng động giới kinh doanh, vì vậy mới bị yêu cầu xử lý trong thầm lặng.

“Chẳng lẽ thật sự không có điểm gì đáng ngờ sao?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.

Cảnh sát Lưu bất ngờ nhìn anh.

Thực ra là có điểm đáng ngờ. Nhưng cảnh sát Lưu nhớ rất rõ năm đó, cả người thiếu niên Trương Tĩnh Thiền tràn ngập giận dữ đi theo sau mẹ, trên mặt hai mẹ con đều chỉ có vẻ nhục nhã và đau buồn, không điều tra sâu vào vụ án. 

Người thân đã như vậy, cấp trên gây áp lực, thầy của mình đột ngột qua đời, thêm vào đó không có chứng cứ xác thực. Lúc đó cảnh sát Lưu còn là một chàng trai trẻ nên đã nuốt những nghi ngờ trong lòng xuống.

“Nửa tháng trước khi xảy ra vụ án, xe của bố anh suýt chút nữa gặp tai nạn.” Cảnh sát Lưu trả lời, “Hôm đó ông ấy tự mình lái xe, may mắn phản ứng nhanh nên đâm vào dải phân cách bên đường và bị thương nhẹ. Khi đưa xe đi kiểm tra thì họ phát hiện phanh bị hỏng. Nhưng lúc đó bố anh quá bận nên không điều tra kĩ. Sau này, thầy tôi tra ra vụ việc này, nhưng chứng cứ đã sớm không còn nữa rồi.

Trương Tĩnh Thiền nhíu mày.

Trong lòng Lý Vi Ý chấn động.

“Đinh Trầm Mặc chết như thế nào?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.

Sắc mặt cảnh sát Lưu trở nên u ám, cũng có vài phần không cam lòng: “Hôm đó trời mưa to đường trơn, tốc độ xe quá nhanh nên đã rơi xuống vực.”

Trương Tĩnh Thiền: “Thật sự như vậy sao?”

Cảnh sát Lưu khẽ mấp máy môi, mới nói: “Thầy tôi là người rất dũng cảm và cẩn thận, ông ấy không bao giờ chạy xe quá tốc độ. Trừ khi tối hôm đó, có lý do gì đó buộc ông phải phóng nhanh.”

Khi ba người chuẩn bị ra về, cảnh sát Lưu nói: “Sếp Trương, tôi biết anh có sự nghi ngờ, nhưng đã trôi qua bao nhiêu năm, cho dù là nhân chứng hay vật chứng thì đều không còn đầy đủ nữa. Bằng chứng hiện có lại không thể chối cãi được, việc lật lại bản án gần như là không thể.” 

Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Tôi không phải muốn lật lại bản án.”

“Vậy anh định làm gì?”

Trương Tĩnh Thiền không nói gì.

Lý Vi Ý khẽ chen ngang: “Anh ấy muốn lật trời.”

Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn cô, trên mặt anh vẫn giữ nụ cười nhạt tiễn cảnh sát Lưu ra về, quen giơ tay lên muốn gõ vào sau đầu cô, nhưng dừng lại ở giữa chừng.

Lý Vi Ý cũng chú ý đến điều đó.

Anh hạ tay xuống.

Lý Vi Ý khẽ “hừ” một tiếng, nhưng trong lòng cảm thấy hơi chua chát.

Khi hoàng hôn buông xuống, hai người đi đến địa điểm xảy ra cái chết của  Trương Mặc Vân. Ngôi biệt thự nhỏ nằm khuất ở vùng ngoại ô khá xa thành phố.

Ngôi nhà hai tầng, cánh cổng sắt loang lổ vết rỉ sét, trong sân nhỏ cỏ dại mọc um tùm, xung quanh tan hoang. Trương Tĩnh Thiền lấy chìa khóa mở cửa, Lý Vi Ý suy nghĩ một lúc cũng hiểu ra, đây từng là một trong những tài sản thuộc sở hữu của bố anh, cho dù bố anh có biết hay không thì đương nhiên anh vẫn có chìa khóa.

Bên trong căn nhà tăm tối, đổ nát, không khí bụi bẩn và mùi hôi thối toát lên nồng nặc. 

Trương Tĩnh Thiền nói: “Hay là em đợi ở ngoài?”

“Tại sao?”

Anh xoay chìa khóa vài vòng trên tay rồi đút lại túi quần, anh nói: “Bên trong nhà quá bẩn.”

Lý Vi Ý “hừ” một tiếng, nói: “Nữ nhi giang hồ, ai để tâm đến chuyện đó chứ!” Nói xong cô dẫn đầu đi vào trong.

Trương Tĩnh Thiền nhìn theo bóng lưng cô, rồi lặng lẽ đi theo sau.

Quả thật họ không phát hiện ra điều gì. Chuyến đi này, hai người vốn không mong đợi sẽ tìm ra sự thật, nhưng ít nhất cũng quen thuộc với môi trường, có thể sẽ hữu ích khi xuyên không về quá khứ.

Chỉ là, khi nhìn thấy dáng vẻ Trương Tĩnh Thiền đứng trước giường ngủ trong phòng chính, Lý Vi Ý rất muốn an ủi anh nhưng không thể nói nên lời.

Tuy nhiên, nữ nhi giang hồ Lý Vi Ý đã nhanh chóng tự vả.

Ở một góc tối không thể nhìn rõ trong phòng, bỗng có vật gì đó “xoẹt” qua, Lý Vi Ý thét chói tai một tiếng, hoảng loạn túm chặt lấy Trương Tĩnh Thiền. Trong bóng tối, xúc giác càng trở nên nhạy cảm hơn, cánh tay anh ấm áp, khung xương rắn chắc. Gương mặt cô va vào chiếc áo khoác của anh, anh đưa tay ôm đầu cô vào lòng. Tim Lý Vi Ý đập thình thịch, toàn thân tràn ngập cảm giác choáng váng, run rẩy như lúc bị anh hôn.

Có tiếng mèo kêu.

Lý Vi Ý ngượng ngùng buông cánh tay anh, đẩy nhẹ ra khỏi lồng ngực anh. Đồng thời cô cảm nhận được năm ngón tay anh từ từ buông khỏi đầu mình.

Trong bóng tối, cả hai đều không nói thêm lời nào.



Lúc hai người xong việc đã là 9 giờ tối, Trương Tĩnh Thiền nói: “Chúng ta tìm một khách sạn rồi ngủ lại, sáng sớm mai trở về Tương Thành.”

Lý Vi Ý: “Vậy đêm nay không quay về để thử sao?”

“Lần đầu tiên lùi lại 1 ngày, lần thứ hai lùi lại 6 ngày, hôm nay tên đó có lẽ sẽ không xuất hiện. Em đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi.”

Tuy nhiên, nơi này vị trí khá hẻo lánh, chỉ có một vài nhà nghỉ, khách sạn tốt thì đều nằm ở khu vực thành phố. Lý Vi Ý nói: “Vậy thì ngủ lại nhà nghỉ đi, nếu không sáng mai rời khỏi đây sẽ lại vào giờ cao điểm.”

“Được.”

Hai người tìm một nhà nghỉ trông khá sạch sẽ ở một thị trấn gần đó và đặt hai phòng.

Phòng khá nhỏ, thiết kế rất đơn giản, cũng không có điều hòa. Lý Vi Ý nhanh chóng tắm rửa xong, vừa định quấn chăn lên giường thì có tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

“Anh.”

Lý Vi Ý mặc áo khoác rồi mở cửa, Trương Tĩnh Thiền đã cởi vest, mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, chất liệu mềm mại, trông anh càng đẹp trai, trắng trẻo. Anh cầm một tấm chăn mỏng, nói: “Anh lấy thêm một chiếc thảm cho em, nửa đêm rất lạnh.”

“Cảm ơn.” Lý Vi Ý vừa định nhận lấy, anh ta đã lướt qua người cô, đi vào trong đến bên giường, rãi tấm thảm ra rồi phủ chăn lên.

Lý Vi Ý đi theo vào trong, lại nói: “Cảm ơn anh.”