A Thiền - Đinh Mặc

Chương 62




Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền ngồi ở chiếc ghế phía cuối hành lang, vừa quay đầu lại đã có thể thấy từng quản lý cấp cao vẻ mặt nghiêm trọng bước ra khỏi phòng.

Trương Mặc Vân tiễn người cuối cùng rời đi, ngẩng đầu nhìn hai người họ, ông mỉm cười hiền hòa rồi lại quay về phòng làm việc.

Ánh nắng lúc chiều tà phủ xuống, Lý Vi Ý nhìn khung cảnh đó, cứ như cô đang chứng kiến sự kết thúc của một huyền thoại trong giới kinh doanh. Nhưng lần này cô không còn nữa cảm giác bất lực, mà chỉ thấy thanh thản và bi tráng.

Lý Vi Ý ghé đầu vào lan can, nhìn về phía đám mây xa xăm nói: “Cũng không biết lần này sau khi chúng ta quay về, cuộc sống sẽ trở thành như thế nào.”

“139XXXX0001.”

Lý Vi Ý quay đầu nhìn anh.

Trương Tĩnh Thiền khác với người không xương đang gục lên lan can như cô, anh đứng thẳng, chỉ chống một khuỷu tay lên lan can nói: “Em hãy ghi nhớ số này.”

“Số điện thoại của ai vậy?”

Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn cô: “Số mà hiện tại em đang dùng.” Rồi anh lại cười: “Hay nói chính xác hơn thì là số của anh.”

Đây là số điện thoại của Trương Tĩnh Thiền lúc 19 tuổi.

Lý Vi Ý ngẩng đầu nhìn trời, đạp chân nhẹ lên tường: “Nếu anh đổi số điện thoại thì làm sao?”

“Anh sẽ không đổi.”

Lý Vi Ý trả lời một tiếng “ừ”, rồi cô lặp đi lặp lại trong đầu để ghi nhớ.

“Còn em thì sao?” Anh hỏi.

Lý Vi Ý buột miệng nói ra: “Tôi cũng sẽ không đổi.”

Trương Tĩnh Thiền khẽ cười, nói: “Tốt nhất là em nói được làm được.”

“Đương nhiên!”

Hai người không ai bảo ai đều đứng yên lặng một lúc, Trương Tĩnh Thiền nhẹ nhàng thở ra một hơi. Anh đút hai tay vào túi quần, nhìn về phía hoàng hôn phía xa xăm, đường chân trời đỏ rực, bầu trời xanh trong và yên tĩnh. Anh nói: “Kể từ sau năm 2014, anh rất ít khi làm việc gì đó một cách kích động, mọi thứ đều được tính toán từng bước, cẩn trọng suy xét rất nhiều lần. Bởi vì cuộc đời của anh không còn cơ hội phạm sai lầm. Nhưng bây giờ, anh muốn làm một việc kích động.”

Lý Vi Ý tò mò hỏi: “Việc gì vậy?” Còn có chuyện gì có thể khiến anh kích động như vậy.

Trương Tĩnh Thiền nhìn cô rồi lại nhìn về phía trước, chỉ cười mà không trả lời.

Vì vậy, Lý Vi Ý biết rằng anh bây giờ chưa muốn nói ra việc này, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không chịu nói.

“Xùy, anh đang trêu ngươi nhau đấy à.”

Vẻ mặt Trương Tĩnh Thiền vừa giống cười lại như không cười, anh cúi đầu nhìn xuống đất một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên, nói: “Lần này em định để lại lời nhắn gì cho bản thân?”

Thật ra Lý Vi Ý vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó, cô giơ ngón tay ra tính toán: “Anh thấy đấy, bố tôi đã sống lại, Chu Chí Hạo bị tống vào tù, đúng như dự đoán thì Chung Nghị sẽ lên chức bạn trai chị; Tôi cũng đã chuyển sang học vẽ tranh, chia tay tên đàn ông cặn bã kia. Cuộc đời tôi, từ giờ trở đi sẽ thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện đều đã giải quyết xong. Nghĩ kỹ lại thì quả thực không có gì tiếc nuối cả, ha ha ha.”

Trương Tĩnh Thiền nghiêng đầu nhìn đi nơi khác một lúc, rồi lại nhìn về phía trước, mà không nhìn cô, anh nói: “Suy nghĩ cho thật kỹ, em thật sự không có lời nào muốn nhắn sao?”

Lý Vi Ý sững sờ.

Anh cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt đen láy, như bao phủ bởi tầng sương mù dày đặc, sâu thẳm và trầm lắng. Đó không phải đôi mắt của cô, mà là đôi mắt của Trương Tĩnh Thiền 27 tuổi.

Lý Vi Ý chỉ cảm thấy tim mình đập “thịch” một tiếng, giống như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng cũng lại giống như không hiểu gì.

Cô quay mặt đi vùi vào trong cánh tay, nhưng giọng điệu vẫn thoải mái như bình thường: “Được rồi được rồi, để tôi nghĩ thêm một lát nữa.”

Lúc Lý Vi Ý ngẩng đầu lên, Trương Tĩnh Thiền đã cúi xuống nhìn điện thoại, giống như không có gì xảy ra.

Lý Vi Ý tì cằm vào cánh tay, nghiêng đầu khẽ hỏi: “Rốt cuộc anh làm việc gì kích động cơ?”

Anh khẽ cười, giơ một tay lên đặt vào sau gáy cô. Khác với những lần trước chỉ vỗ nhẹ rồi bỏ ra. Lần này anh đan năm ngón tay vào tóc cô, cứ đặt lên đó mà không buông ra.

“Đợi mai thức dậy, em sẽ biết.”

Đêm đó, Lý Vi Ý nhân cơ hội không có ai, Trương Tĩnh Thiền cũng đi buổi tự học vào lúc tối, cô quay về nhà nhà Lý. Cô ngồi một lúc trước bàn học nhỏ ngày xưa của mình, vò đầu bứt tai, lắc qua lắc lại, cuối cùng lấy ra một tờ giấy trắng, cô gục xuống bàn than thở: “Anh rốt cuộc muốn tôi viết cái gì đây? Tôi cũng chẳng biết nên viết thế nào……”

Cô ngây ngốc một lúc, cũng không nhận ra khuôn mặt mình đã đỏ bừng, cuối cùng cô cầm bút lên, chỉ viết hai dòng chữ lên tờ giấy:

“Đừng đổi số điện thoại.

Đối xử tốt với Trương Tĩnh Thiền.”

Ký tên: Từ Lý Vi Ý năm 2022.

Sau đó cô lén lút, cho tờ giấy vào phong bì, rồi nhét vào ngăn kéo bàn học.

Trương Tĩnh Thiền xin nghỉ một tiết học buổi tối để về trước, anh đến nhà Trương trước. Ngô Hinh Tuệ và Trương Mặc Vân đều không có ở nhà, chị giúp việc Lưu chị hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bé này. Tay Trương Tĩnh Thiền lắc lắc chìa khoá dự phòng lấy lúc sáng: “Tôi để quên đồ ở đây, A Thiền đã đưa tôi chìa khoá, bảo tôi đến lấy.”

Chị Lưu không nghi ngờ gì cả.

Trương Tĩnh Thiền bước vào phòng ngủ, nhìn thấy cặp sách trên sàn, anh lấy ra một phong bì rất mỏng, rồi nhét vào đó.



Ngày 13 tháng 1 năm 2022.

Lý Vi Ý lại lần nữa thức giấc, không có đồng hồ báo thức, không có nhạc, xung quanh rất yên tĩnh.

Cô nhận ra mình đang dựa lên một chiếc ghế xô pha da màu xám nhạt, mặt tì lên lưng ghế, có vẻ như vừa chợp mắt được một lúc. Phía trước là một chiếc bàn trà, có một cốc cà phê giấy được đặt phía trên. Một chiếc áo khoác nâu được vắt lên ghế xô pha, cô chỉ mặc áo len và váy, trực giác mách bảo đấy chính là áo khoác của cô. 

Cô đang ở trong căn phòng khách lớn khoảng 70-80 mét vuông. Đây không phải là nhà cô, cũng không phải căn nhà của Trương Tĩnh Thiền mà cô đã từng đến.

Phòng được trang trí theo phong cách Trung Hoa, đơn giản nhã nhặn, sang trọng và tinh tế. Ngay cả bàn ghế cũng có vẻ được làm từ gỗ đắt tiền, đèn chùm pha lê cổ điển trên trần chiếu ánh sáng nhàn nhạt khắp căn phòng.

Kí ức trong đầu Lý Vi Ý vẫn chưa trở lại, cô tựa cằm suy nghĩ: Liệu đây có phải bởi vì nhà cô trúng được vé số nên làm ăn phát đạt? Hay là Trương Tĩnh Thiền đã thay đổi sở thích?

Cảm giác này giống như khám phá một chiếc hộp bí ẩn vậy, cô háo hức đứng dậy, bắt đầu tham quan ngôi nhà này. Cô để ý thấy tủ đựng giày dép ở cửa ra vào có vài đôi giày da và giày thể thao của đàn ông. Bên cạnh bàn ăn là một kệ sách đính tường, bên trong phần lớn là sách kinh tế và lịch sử văn hóa. Tuy nhiên, ở giữa cũng có hàng sách về hội họa.

Lý Vi Ý mỉm cười.

Đi qua căn phòng khách rộng rãi, là một hành lang dài, diện tích tổng thể của ngôi nhà này chỉ sợ là phải lên đến 300 mét vuông. Căn phòng đầu tiên bên phải, là phòng để quần áo siêu lớn, diện tích to gấp đôi phòng ngủ trước đây của cô.

Trong phòng quần áo ánh đèn lộng lẫy, trong tủ màu nâu được treo đầy các loại áo khoác, vest, sơ mi, cà vạt và các bộ đồ thường ngày của nam giới. Một góc để hàng chục đôi giày da đàn ông và vài chiếc cặp đựng tài liệu kiểu dáng nam hàng hiệu. Mọi thứ đều được làm từ chất liệu tinh xảo, giá cả đắt tiền.

Đáp án cho câu hỏi “đây là nhà của ai” đã được hiện rõ.

Cạnh phòng quần áo có một phòng vệ sinh, cửa kính mờ do hơi nước bốc lên. Cô có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang tắm trong đó.

Lý Vi Ý lập tức trốn sang bên tường, mặt cô đỏ bừng, thầm nghĩ: quan hệ của mình và Trương Tĩnh Thiền 8 năm sau đã thân mật như vậy sao? Mình ngồi đợi trong phòng khách nhà anh, còn anh thì tắm rửa trong đó. Đây… đây là quan hệ gì vậy?

Á… Cô giơ tay che mặt, thầm nghĩ mình và anh thậm chí còn chưa từng hôn nhau, nhất định là Trương Tĩnh Thiền là cầm thú! Hèn gì hôm qua anh mập mờ nói, đợi khi cô tỉnh dậy sẽ biết anh muốn làm gì.