A Thiền - Đinh Mặc

Chương 51




Mẹ Lý – Hướng Cầm Linh và Lý Hiểu Ý cũng có một vài người bạn tốt, họ đang chia nhau ra tìm Lý Trung Hằng mất tích.

Giọng nói của Lý Hiểu Ý nghe có vẻ như đang rất mệt mỏi, suy sụp: “Vi Ý, em không đi học sao?”

Khóe mắt Lý Vi Ý đỏ hoe, năm đó gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, mẹ và chị vẫn cương quyết không để cô cùng gánh vác chuyện gia đình.

Trương Tĩnh Thiền trả lời: “Đang là giờ giải lao của bọn em. Tình hình như thế nào rồi?”

“Không sao đâu, em đừng lo. Chú Đinh của đội cảnh sát hình sự vẫn đang dẫn theo người đi tìm, mẹ và chị cũng đang tìm bố, chắc chắn sẽ tìm được… Bố là người hiền lành như vậy, không có thù oán với ai, có khi còn có việc gấp nên quên không nói với chúng ta…” Lý Hiểu Ý vừa nói vừa nghẹn ngào.

Trương Tĩnh Thiền hỏi: “Còn Chung Nghị đâu?”

“Anh ấy đang ở chỗ chị, mấy ngày nay vẫn luôn giúp đỡ gia đình mình. Em muốn nói chuyện với anh ấy không?”

“Không cần. Chu Chí Hạo thì sao?”

Lý Hiểu Ý im lặng vài giây, giọng nói tự giễu: “Ai mà biết được đây? Mấy ngày trước tới gây sự vài lần. Bây giờ, chắc hẳn là sợ rắc rối nên tránh đi rồi. Em đừng nhắc đến anh ta nữa.”

Lý Vi Ý lạnh lùng nghĩ, Chu Chí Hào chỉ e là chuyện trong gia đình còn chưa giải quyết được, thân mình còn chưa lo nổi. Tuy nhiên nhà Lý xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta cũng không ló mặt đến, điều này càng thể hiện rõ bản tính của anh ta.

Trương Tĩnh Thiền lại hỏi thêm về tiến độ điều tra cụ thể của cảnh sát, Lý Vi Ý nghe mà ruột gan đau thắt lại. Đinh Trầm Mặc chịu trách nhiệm về vụ án này, ông đã dẫn đội đi tìm hết những địa điểm và người mà họ có thể tìm, nhưng vẫn không thu kết quả gì. Không một ai biết vì sao trong đêm đó, hành tung của Lý Trung Hằng lại kỳ lạ như vậy, ngay cả Hướng Cầm Linh cũng rất mờ mịt về vụ việc này.

Lý Vi Ý chỉ muốn nhanh chóng quay về cứu bố, nhưng lúc này cô mới cảm nhận được sự bất lực. Cô đờ đẫn ngồi đó, Trương Tĩnh Thiền nói: “Đây không phải Lý Vi Ý mà tôi biết. Bình thường có bao giờ em sa sút tinh thần như này? Lý Vi Ý lạc quan trước đây đâu rồi?”

Vài câu nói đã khiến Lý Vi Ý như tỉnh mộng, cô ngẩng đầu sửng sốt nhìn anh. Trương Tĩnh Thiền xắn tay áo đồng phục rộng thùng thình, để lộ phần cổ tay, anh cầm vô lăng, ngồi thẳng lưng. Chỉ có đôi mắt đen láy sâu thẳm, tĩnh lặng nhìn thấu lòng người.

Lý Vi Ý lấy tay lau nước mắt, cô nắm lấy cánh tay anh và nói: “Tôi biết rồi, anh đưa tôi đi tìm bố. Chúng ta đi theo tuyến đường của bố tôi đêm hôm đó tìm ông ấy, được không? Tôi luôn cảm thấy, việc bố mất tích có liên quan gì đó đến tôi. Tôi nhất định phải tìm ra điểm tác động của hiệu ứng cánh bướm.

Con thỏ bị thương, chỉ một câu nói của anh đã vựng nó dậy, thậm chí còn biết níu kéo anh không buông. Trương Tĩnh Thiền mỉm cười: “Được, tôi nghe em.”

Hai người đi đến cửa hàng của nhà Lý trước, cửa tiệm đã đóng cửa, tạm ngưng buôn bán. Hàng xóm nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền đều xúm lại quan tâm hỏi thăm anh. Đêm đó, thời gian Lý Trung Hằng rời khỏi tiệm không muộn lắm, có vài chủ cửa hàng khác nhìn thấy, nhưng không ai để ý.

“Ngày đó lúc bố… chú Lý rời đi, có điểm gì khác với mọi khi không?” Lý Vi Ý hỏi, ” Trong tay có cầm theo thứ gì không ạ?”

“Không có, lão Lý trông không khác gì so với mọi ngày cả, còn cười chào tôi nữa, đi thong thả lắm. Trong tay không cầm đồ vật gì, ông ấy về tay không, phải không? Ôi, chàng trai này, cháu là ai vậy, nhìn cháu rất khôi ngô tuấn tú, họ hàng nhà Lý à?”

Hai người đi theo con đường dẫn tới nhà Lý.

Họ nhanh chóng đến một con phố nhộn nhịp, có cửa hàng dầu ăn, cửa hàng trái cây, lối vào chợ, cửa hàng kim khí, quầy bán vé số, sạp báo… muôn vàn mặt hàng. Vào thời điểm đó, có cửa hiệu đã đóng cửa, số ít còn lại vẫn mở cửa. Cảnh sát đã sớm đi hỏi, nhưng không ai chú ý đến Lý Trung Hằng trong buổi tối đó.

Lý Vi Ý nhíu mày: “Lúc bố tôi rời khỏi cửa hàng, không có biểu hiện gì khác thường, chứng tỏ ông ấy vốn dĩ chuẩn bị về nhà. Bố tôi đi trên con đường cách nhà chỉ vài trăm mét, đột nhiên chuyển hướng đi về phía bờ sông, nhất định là ở chỗ này xảy ra chuyện phát sinh ngoài dự tính của ông ấy.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Ông ấy không cầm theo điện thoại, chỉ có thể là bất ngờ trông thấy điều gì đó, nghe thấy điều gì đó hoặc là gặp phải ai đó. Chắc là không xảy ra xung đột, cũng không có động tĩnh lớn, nếu không chủ của những cửa hàng xung quanh sẽ có ấn tượng.”

Hai người tiếp tục lái xe đến bờ sông.

Hơn 8 giờ tối hôm đó, có khá nhiều người đi dạo ven bờ sông. Nhưng theo camera giám sát của phía cảnh sát, Lý Trung Hằng đi vội vã đi tới, rõ ràng trong lòng ông có chuyện gì đó. Một vài camera phía ven bờ sông, chỉ ghi lại một mình ông, không có ai đi cùng.

Rất nhanh, hai người tới kho hàng của nhà bán buôn kia.

Những ngày qua, người bán buôn cũng bị cảnh sát tra hỏi vô số lần, nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền ông ta vẫn khá dịu dàng: “Tiểu Ý, tối hôm đó chú thực sự không nhìn thấy bố cháu, chú cũng không có việc cần phải tìm ông ấy cả. Cháu cũng biết đấy chú buôn sỉ hàng hóa, tầm giờ đó đã sớm đóng cửa đi về rồi. Chú thật sự không biết ông ấy đột nhiên chạy tới đây làm gì.”

Lý Vi Ý tin lời ông ta. Theo điều tra của Đinh Trầm Mặc, người bán buôn và Lý Trung Hằng đều đã thanh toán xong tiền hàng hóa, không có tranh chấp kinh tế. Hơn nữa, cả hai đều là người bản địa quen biết nhau, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp, hai bên không có mâu thuẫn gì.

Nhưng Lý Trung Hằng đi đến bờ sông, lại đi đến cửa hàng người buôn sỉ, rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ lạ hoắc, rốt cuộc ông ấy muốn đi đến đâu?

Lý Vi Ý không lên xe, cô tiếp tục đi theo hướng Lý Trung Hằng rời đi tối hôm ấy. Trương Tĩnh Thiền lặng lẽ đi cùng.

Lúc này đang là buổi sáng, ánh nắng ấm áp, có không ít người già dẫn trẻ con ra đây vui chơi, một loạt cửa hàng ven đường, có cửa hàng cho thuê giày trượt pa-tanh, đồ uống, hàng tạp hóa, hiệu sách, quán trà, quầy bán vé số, nhà hàng, khu vui chơi trẻ em…

Trong lòng Lý Vi Ý dần dần hiện lên một manh mối mờ nhạt. Cô đi đến gần các cửa tiệm, nhìn từng cửa hàng một.

Trương Tĩnh Thiền: “Em nhớ ra điều gì à?”

Vốn dĩ Lý Vi Ý vẫn chưa chắc chắn về cửa hàng đó, cô quay đầu nhìn anh, bỗng nhiên trong đầu hiện lên “= -1 tỷ”, rồi “Hợp đồng tương lai đậu tương”, sau đó nhớ lại câu hỏi của mình hôm qua: Tại sao không để bố anh mua vé số?

Vé số?

Vé số!

Cô sờ túi quần trong vô thức, trống không, tờ giấy ghi dãy số trúng thưởng cách đây hai tháng đã sớm không còn tìm thấy. Cô nhìn quầy sổ xố cách đó không xa, nhớ đến một quầy vé số khác trên đường về nhà, tim cô bắt đầu đập thình thịch.

Nhưng… vẫn còn rất nhiều điểm chưa hợp lý.

“Tôi không chắc bố tôi có trúng giải lớn hay không… để tôi hỏi thử.” Cô lẩm bẩm chạy đến quầy vé số, tìm ảnh của Lý Trung Hằng trên điện thoại, rồi đưa cho chủ quầy: “Chú ơi, chú đã từng gặp người này chưa? Buổi tối hôm kia, hơn 8 giờ tối ngày mùng 8 ông ấy có đến đây không?”

Chủ quầy nhìn một lúc rồi lắc đầu: “Không nhớ nổi, chỗ tôi mỗi ngày có rất nhiều người đến.”

“Vậy chỗ chú có lắp camera không?”

“Không có.”

Lý Vi Ý thất vọng, Trương Tĩnh Thiền kéo cổ tay cô, ra hiệu nhìn lên. Trên tường dán các dãy số trúng thưởng của từng ngày, trên một bức tường còn dán vô số tin trúng thưởng.

Lý Vi Ý thay đổi suy nghĩ và hỏi: “Chú, gần đây chỗ chú có ai trúng giải nhất Song Sắc Cầu không?”

Cô vừa hỏi câu này, vẻ mặt của chủ quầy rất kích động: “Có! Tất nhiên là có rồi! Đợt mùng 8 tháng 4, trúng năm triệu tệ đấy, tôi treo băng rôn suốt cả tháng trời, chắc cậu cũng nhìn thấy rồi chứ? Đáng tiếc là thật sự lại có người hồ đồ như vậy, suốt cả một tháng trời vẫn không đến! Mấy ngày trước tôi còn hỏi khắp tỉnh, đều bảo là không có ai đến nhận thưởng. Đến tối mùng 9 hôm kia đã hết hạn rồi, khả năng cao là không ai đến nhận, tôi cũng lười đi hỏi thêm.”