A Thiền - Đinh Mặc

Chương 3: Thanh kiếm giữa ngực (1)




Tạ Tri Lộc gần như lập tức phủ nhận: “Không có, đương nhiên là không rồi. Em nói linh tinh gì đấy?” Giọng hắn lớn đến mức khiến khách bàn bên cũng quay nhìn.

Lý Vi Ý càng cảm thấy nghi ngờ: Giấu đầu lòi đuôi!

Tạ Tri Lộc nói: “Em lại nghĩ đi đâu thế? Anh thi đậu, đương nhiên là phải mời em ăn một bữa ngon chứ.” Hắn cầm lấy thực đơn, gọi nhân viên phục vụ đến gọi vài món, sau đó lại im lặng.

Lý Vi Ý càng nghĩ càng thấy không đúng, quyết im lặng không lên tiếng.

Hai người dường như diễn kịch câm, cuối cùng Tạ Tri Lộc dịu giọng hỏi cô: “Dạo này công việc của em có bận không? Vẫn thuận lợi chứ? Đã lâu chúng ta không gặp nhau rồi.”

Lý Vi Ý nói: “Anh là đang quan tâm em, hay chỉ là muốn làm dịu bầu không khí? Tạ Tri Lộc, đừng coi em như con ngốc, có chuyện gì thì anh cứ nói, cũng đừng đợi người ta dọn món lên. Không nói thì em đi đây.”

Bình thường lúc cô ở trước mặt Tạ Tri Lộc, luôn có dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, cũng chẳng bao giờ bày mưu tính kế gì với hắn. Lúc này, cô gái luôn cố gắng trong môi trường công sở 3 năm bỗng xù lông nhím, trở nên gai góc, khiến cho Tạ Tri Lộc cảm thấy xa lạ.

Tạ Tri Lộc đương nhiên là không muốn cô đi như vậy, mục đích của hắn vẫn chưa đạt được. Mặt hắn không cảm xúc, rót cho cô cốc trà rồi nói: “Em đừng có cầm đèn chạy trước ô tô như vậy, bình tĩnh một chút, hôm nay anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.”

Lý Vi Ý lặng thinh.

Tạ Tri Lộc cũng muốn nhanh chóng chặt đứt mối quan hệ này. Mặc dù đã quyết tâm, nhưng dưới đáy lòng vẫn còn đoạn tình cảm chân thật nhất mà hắn từng có. Hắn không thể tiếp tục suy nghĩ, vì nghĩ nhiều sẽ khiến người ta mềm lòng. Xem tình hình hôm nay, bữa cơm này chắc không thể tiếp tục nữa rồi, hắn đành nói thẳng: ” Chúng ta yêu nhau 5 năm này, anh luôn chân thành với em, anh biết là em cũng thế. Ban đầu chúng ta ở bên nhau, không chỉ là bạn trai bạn gái, mà còn muốn làm người bạn tâm giao. Anh nghĩ em cũng suy nghĩ giống anh, thứ mà chúng ta theo đuổi, là sống tốt hơn những người khác ở thành phố này……”

Lý Vi Ý nhìn chằm chằm khuôn mặt đạo mạo, giả tạo của hắn, trong lòng giống như nơi nào đang sụp đổ.

Hắn cũng dừng lại, giống như gặp chuyện khó nói.

Lý Vi Ý: “Anh có việc gì thì nói thẳng, đừng nói chuyện lòng vòng với em.”

Mặt Tạ Tri Lộc cứng đờ: “Anh đâu có ý đấy.”

Hắn lại im lặng một lúc, cầm tách trà uống một ngụm lớn, nói: “Lý Vi Ý, chúng ta chia tay đi. Anh nói thật, những năm nay chúng ta chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm thật ra đã sớm phai nhạt, trong lòng em chắc cũng biết rõ điều này. Anh càng ngày càng phát hiện ra chúng ta không hợp nhau. Hiện tại chia tay kịp thời, chúng ta đều không mất mát gì. Anh không muốn làm lỡ thời gian của em, hãy đi tìm người đàn ông hợp với em hơn đi.”

Mặc dù đã có dự đoán trước, Lý Vi Ý vẫn cảm thấy khó tin, nước mắt lập tức trào ra, nói: “Tạ Tri Lộc, sao anh có thể nói như vậy? Những năm gần gây chung đụng ít, xa cách nhiều, không phải do chúng ta đã bàn bạc chỉ là tạm thời thôi sao, mỗi người đều phấn đấu vì tương lai mà? Sao bây giờ anh mở miệng đòi chia tay?

Mắt của Tạ Tri Lộc cũng dần đỏ lên, vẻ mặt thậm chí có phần hung dữ, hắn ngắt lời cô: ” Vì tương lai, vì tương lai mà cả hai trở nên thích hợp hơn với nhau. Người yêu thực sự phải có chung chí hướng, nên đứng trên cùng con đường phía trước, chứ không phải mỗi người một ngả. Thế nhưng hiện tại thì sao, con đường đời của chúng ta khác nhau. Bất kể là môi trường làm việc, chí hướng hay là tương lai đều không giống nhau, không có tiếng nói chung thì chúng ta đã không còn phù hợp rồi.”

Lý Vi Ý trong giây lát tỉnh ngộ: “Vì anh thi đậu rồi, nên đá em đúng không? Bây giờ anh coi thường em phải không?”

Tạ Tri Lộc: “Em đừng nghĩ anh bỉ ổi, hám lợi như thế. Đây là do hướng đi khác nhau, chứ không hề phân biệt cao thấp. Nếu lúc đầu em chịu nghe lời anh cùng nhau thi cao học, bây giờ thì thi công chức. Cho dù em thi vào một cơ quan kém hơn một chút, hiện tại điểm xuất phát của chúng ta đã giống nhau thì anh sao có thể chia tay với em? Nhưng em lại nhất quyết phải đi làm, lại còn làm ở doanh nghiệp tư nhân. Hiện tại áp lực cuộc sống của em lớn như nào? Vài chục năm sau, thu nhập của cả hai ổn định, mua nhà mua xe, giáo dục con cái, địa vị xã hội, các mối quan hệ xã giao…… Những việc này đều ảnh hưởng đến chúng ta. 

Nhưng mà em… Anh nói hơi khó nghe, em ngay cả công việc còn không ổn định, không biết chừng một ngày nào đấy phá sản, rồi bị sa thải. Anh là đàn ông, còn phải nuôi bố mẹ anh, tương lai phải nuôi cả gia đình. Trước đây yêu đương thời sinh viên thì anh không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại lựa chọn bạn đời, thì anh buộc phải suy xét đến những vấn đề này. Nếu như không thể cùng nhau chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ không đi được đường dài, sớm chia tay mới là lựa chọn sáng suốt.”

Lý Vi Ý sắp bị làm cho tức chết, nhất là nghe hắn nhắc đến hai chữ “sa thải”. Cô quát: “Tạ Tri Lộc anh có bị điên không? Em một tháng lương 8500, một nhân viên công chức vừa mới ra trường như anh thì được bao nhiêu. Anh dám coi thường em?”

Tạ Tri Lộc hạ quyết tâm cắt đứt, khóe miệng giật giật, hít một hơi thật sâu nói: ” Anh đã từng đọc một câu: Lên bờ vung phát kiếm đầu tiên, cắt đứt ý trung nhân*. Lúc ấy, anh chỉ nghĩ đó là lời nói nhảm, nhưng hiện tại mới biết rõ là điều bất đắc dĩ.” Dù sao cũng là người mới ra trường, hắn nói chuyện có vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt đã đỏ bừng, bàn tay đặt trên bàn cũng đang run run.

(* Lên bờ vung phát kiếm đầu tiên, cắt đứt ý trung nhân: Có nghĩa là sau khi vượt qua thành công kỳ thi tuyển sinh sau đại học, kỳ thi biên chế, việc đầu tiên cần làm là chia tay với người yêu.)

Lý Vi Ý nhìn những giọt nước mắt của hắn, đột nhiên cũng không nói nên lời, tàn nhẫn, hắn thật sự rất tàn nhẫn, tàn nhẫn với cô, cũng tàn nhẫn với chính mình.

“Chia tay đi.” Cô nói ra 3 chữ rồi cầm túi xách quay người đi. Nhân viên vừa bê đĩa thức ăn lên, không khỏi sửng sốt.

Tạ Tri Lộc ngồi nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Máy điều hòa trong nhà hàng rõ ràng đang tỏa khí ấm, nhưng Lý Vi Ý chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương. Cô đi được vài bước, đột nhiên quay người lại, giật lấy một đĩa thức ăn từ tay nhân viên phục vụ, trực tiếp đổ thẳng vào mặt Tạ Tri Lộc.

Chén đĩa loảng xoảng rơi vỡ, Tạ Tri Cẩn ngồi đơ như pho tượng, mặt mũi và người đầy dầu mỡ và thức ăn. Mắt hắn đỏ hoe, cả người nhếch nhác đến cùng cực, nhìn chằm chằm vào cô.

Toàn bộ khách trong nhà hàng đều quay ra nhìn về phía họ.

Lý Vi Ý hét lớn: “Đồ tồi đi chết đi!” rồi hiên ngang bước đi.

Lý Vi Ý bắt một chiếc taxi, vừa ngồi vào xe, nước mắt đã tuôn rơi. Cô chắc chắn không thể khóc òa lên, chỉ có thể nức nở khóc. Tài xế im lặng, chỉ đặt hộp khăn giấy trước mặt cô. Lý Vi Ý càng khóc to hơn, vừa sụt sịt vừa khóc: “Cảm… cảm ơn anh…”

Cô về đến nhà với đôi mắt đẫm lệ đã là lúc phố lên đèn. Lý Vi Ý trực tiếp nằm lên giường, không còn nước mắt, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Cô hồi tưởng lại đoạn tình cảm với Tạ Tri Lộc, năm 3 năm 4 thời đại học, thật sự rất ngọt ngào. Cô đã trao cho hắn mối tình đầu chân thành nhất, giờ nhớ lại vẫn còn thấy rung động. Thế nhưng sau này, đúng như hắn nói, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, càng lúc càng xa nhau. Hắn của bây giờ với người trong quá khứ, giống như hai người khác nhau. Một bên là mối tính đầu trong ký ức, một bên là người xa lạ tàn nhẫn.

Chia tay với hắn, Lý Vi Ý cũng không đến mức quá đau khổ. Bởi vì những năm gần đây, cô thật sự quá bận rộn, cũng quá mệt mỏi. Khi tất cả tinh lực của một người gần như bị công việc vắt kiệt, thì một tình yêu chỉ gặp nhau mỗi tháng một lần, cũng chỉ để lấp một lỗ trong vô vàn những lỗ hổng thôi mà thôi.

Nhưng cô nghĩ đến trước đây, nghĩ về năm năm ổn định và những kỳ vọng vào tương lai, cô vẫn rất muốn khóc. Cô vừa khóc vừa đặt một đống thức ăn giao về nhà. Trong lúc chờ đồ ăn, cô lại nằm bất động trên giường, nghĩ xem có nên gọi điện cho bạn thân không, nhưng lại cảm thấy rất mất mặt, có gì đáng để nói đây? Ai cũng đều biết cô có bạn trai ưu tú, chỉ đợi tu thành chín quả. Bây giờ, cô một chữ đều không muốn nhắc đến hắn.